Trong phòng làm việc yên tĩnh cuối cùng cũng vang lên tiếng ném mạnh thứ gì đó xuống bàn.
Chứng cứ?
Chứng cứ gì? Chứng cứ về bệnh tâm thần của hắn sao?
Người đàn ông lập tức bị chọc giận, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh đi, đôi mắt đỏ bừng như dã thú bị chọc tức: ”Được, vậy để bọn họ công bố ra đi, tôi ngược lại muốn xem đó là chứng cứ gì đấy?”
”Tư Tước, con tỉnh táo lại chút, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như bọn họ nắm được điểm yếu của con, dựa theo điều luật của ban giám đốc con cũng không thể chống lại được.”
Cổ đông nhìn dáng vẻ nổi giận của hắn thì nhanh chóng khuyên giải.
Thực chất cũng đúng là như vậy, vì đây là công ty theo hình thức đầu tư cổ phần nên mặc dù Hoắc thị có đang là người cầm quyền, nhưng nếu như người nắm quyền không phù hợp, gây hại đến lợi ích công ty thì những cổ đông khác có thể bãi miễn theo điều luật của ban giám đốc.
Hoắc Tư Tước nghe xong, sát khí trong mắt không những không dịu xuống mà ngược lại càng dày hơn.
”Vậy cứ việc làm đi, tốt nhất là trước khi tôi phát điên, nếu không đừng trách tôi giết hết bọn họ rồi mới biến thành quỷ đến tìm tôi!”
”…”
Một lúc lâu sau, cổ đông nhìn người đàn ông đã phát điên mà không thể nói lời nào.
Hoắc Tư Tước đúng là rất ngông cuồng, đôi khi ngông cuồng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Mà điểm này, những người ở nhà Hoắc gia đều hiểu rất rõ, đặc biệt là chú nhỏ Hoắc Chính Hoa nhìn hắn lớn lên.
Cho nên, một buổi chiều nọ, khi ông ta thấy chén canh hạt sen mình đưa cho Mặc Bảo bị cậu bé lén đổ vào một bình nhỏ rồi mang đi.
Ông ta hoảng sợ đến mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Thằng ranh con này muốn làm gì?
Ông ta lập tức đuổi theo, nhưng không ngờ vừa đến khúc rẽ ông ta lại thấy một bóng dáng quen thuộc, cô đỡ lấy đứa nhỏ rồi đưa tay cầm lấy bình đựng canh hạt sen cậu bé vừa đổ vào.
”Lấy được rồi sao?”
”Lấy được rồi, đây chính là thứ ông nhỏ đưa cho con đó mẹ!”
Đứa nhỏ thành công lấy được vật chứng vui đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt ửng đỏ.
Ôn Hủ Hủ khen ngợi xoa đầu đứa nhỏ, sau khi cầm lấy bình đựng canh hạt sen, cô muốn mang theo đứa bé đến nhà chính bên kia gặp con trai cả rồi rời khỏi đây.
Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là cô vừa mới quay người thì một bóng dáng đã xuất hiện.
”Ôn Hủ Hủ, hóa ra là cô, lá gan của cô cũng lớn thật đấy, dám đến nhà tôi diễu võ giương oai, trả đồ lại cho tôi!” Vẻ mặt Hoắc Chính Hoa vặn vẹo, ông ta xông đến đạp mạnh về phía Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Cô chỉ có thể vội vàng đẩy con trai sang một bên, sau đó lập tức cảm thấy bụng đau đớn, cơ thể bị người đàn ông độc ác kia đẩy ngã xuống như diều đứt dây.
”Mẹ! Mẹ!”
Mặc Bảo hoảng sợ, cậu bé bị dọa đến mức hét lớn.
Hoắc Chính Hoa vừa sợ vừa giận nhìn người phụ nữ bị mình đẩy ngã xuống đất: ”Các người đang làm gì vậy? Trả đồ lại cho tôi!”