Thật ra lúc này cô nói không nên lời, đau đớn quá mạnh mẽ khiến trước mắt cô biến thành màu đen.
Nhưng sau khi nghe thấy câu này, cô vẫn cố gắng chống đỡ, từ từ mở hai mắt ra: ”Chú nhỏ, chú… đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu, còn nữa, chú… sao chú lại đá tôi?”
Nói chưa được hai câu, mồ hôi lạnh đã không ngừng lăn xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Mặc Bảo thấy vậy thì lập tức ôm lấy mẹ khóc lớn: ”Mẹ…”
”Tôi nói gì cô nghe không hiểu sao? Vừa rồi cô đã lấy thứ gì? Vì sao cô lại lén lút mang canh hạt sen của đứa nhỏ này đi? Cô muốn làm gì?”
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ ngã trên mặt đất lập tức càng trắng hơn!
Đương nhiên cô biết vì sao người này lại có thái độ như vậy, ông ta đang sợ, sợ hãi có nghĩa điều mà Mặc Bảo nói là sự thật.
”Tôi không có trộm, chú nhỏ, là Mặc Bảo nói đồ ngọt ở nhà chú rất ngon, bé muốn mang về cho tôi ăn thử nên mới đi lấy. Chú nhỏ, chú… Nếu chú không đồng ý thì tôi có thể trả lại cho chú.”
Ôn Hủ Hủ nén đau đớn trên người, lấy lọ thủy tinh con trai đưa cho mình ban nãy ra.
Hoắc Chính Hoa ngẩn người.
Đây là chuyện ông ta không nghĩ đến.
Người phụ nữ này lại muốn đưa cái bình cho ông ta? Chẳng lẽ ban nãy ông ta nghĩ sai rồi?
Ông ta nhìn chằm chằm bình thủy tinh, trong lúc nhất thời không biết cô gái trước mặt đang muốn làm gì.
Ôn Hủ Hủ thấy sắc mặt ông ta, biết ông ta đã thả lỏng, cô nhanh chóng ngồi lại cạnh con trai: ”Mặc Mặc, mau, đưa cái này cho ông nhỏ đi.”
Mặc Bảo: ”…”
Mặc dù không hiểu vì sao mẹ lại muốn đưa đồ ngọt họ vất vả lắm mới lấy được cho người này nhưng cậu bé vẫn nghe lời cầm bình lên.
”Cho ông!” Cậu bé nhét cái bình vào tay người xấu trước mặt.
Hoắc Chính Hoa nhìn cái bình thủy tinh trước mặt, cuối cùng không còn lo nghĩ nữa.
Có lẽ ông ta thật sự nghĩ sai rồi.
Ông ta lập tức thay đổi nét mặt, áy náy đến đỡ người dậy: ”Xin lỗi cháu dâu, vừa rồi chú nghĩ con muốn mang cái bình đi nên mới làm như vậy, con không sao chứ?”
”Không sao không sao.”
Ôn Hủ Hủ lại lắc đầu, giả bộ như không có việc gì.
Một bát đồ tráng miệng, nếu như không có việc gì thì sao ông ta lại căng thẳng khi thấy cô mang đi chứ?
Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh hóa giải tình hình nguy hiểm này.
Mặc Bảo không hiểu chuyện này vì sao lại như vậy, sau khi hai người rời đi, cậu bé hỏi mẹ: ”Mẹ, sao mẹ lại đưa cái bình kia cho ông nhỏ? Chúng ta lấy được thì phải nhanh đi tìm ông nội mới phải chứ?”
”Không được, chúng ta chưa có chứng cứ, hơn nữa nếu ông nhỏ của tức nước vỡ bò thì chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Ôn Hủ Hủ che bụng vẫn còn âm ỉ đau, giải thích chi tiết cho con trai.
Đương nhiên cô cũng không nói cho con trai biết cô vẫn còn giữ lại chút đồ ngọt ban nãy, vừa rồi lúc lấy từ trong túi quần ra cô đã khôn ngoan đổ ra một chút.
Mặc dù dùng cách này chỉ lấy được một ít nhưng cũng đủ để Lạc Du xét nghiệm.