Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 4: Điều ước



Lời này vừa nói ra, ông cụ Lâm như nằm mơ thấy hiện trường của tiểu phẩm có tiếng trong Gala Mừng xuân. Tuy nhiên, trong cuộc sống thường ngày mà bất thình lình nghe được một câu như vậy, Lâm Hạc không biết lúc này nên vỗ tay, hay bước ngay vào quá trình gói sủi cảo cho xong.

May là vợ chồng Vu Dương Xuân thực sự không có ý định biểu diễn toàn bộ tiểu phẩm, tiếp theo, họ làm như không có chuyện gì xảy ra, nhiệt tình mời ba người nhà họ Lâm dùng bữa.

Sau bữa tối, phục vụ dọn chén đĩa đi, hai nhà tiếp tục trò chuyện về chuyện hôn nhân của con cái. Ông cụ Lâm cũng biết ngày cưới ban đầu chọn quá gấp gáp, bèn nói không cần lo lắng ngày tốt ngày xấu, vẫn có thể chọn lại.

Vu Dương Xuân thì vội vàng hơn: “Dạ không không! Con nghĩ ngày đã định ban đầu là tốt nhất, đừng thay đổi gì cả!”

Lâm Hạc lo lắng nói: “Nhưng tính kỹ lại thì chúng ta chỉ có một tuần để lên kế hoạch, có vội vàng quá không?”

“Sao lại vội chứ?” Bạch Tuyết nở nụ cười chân thành nhất: “Chú không biết đó thôi, chúng con đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.”

Vợ chồng Lâm Hạc nhìn nhau, đầy vẻ nghi hoặc.

Úc Đường mới ngoài đôi mươi, chưa đến tuổi phải lập gia đình, công ty của nhà họ Vu dù có xuống dốc nhưng cũng không có biến động gì lớn, đâu đến nỗi phải bán con trai mình. Thế nhưng vợ chồng nhà họ Vu lại cư xử như thể họ mong muốn Úc Đường sẽ kết hôn và dọn ra khỏi ngôi nhà này ngay trong ngày mai. Điều này có vẻ hơi trái ngược so với câu nói “một gia đình yêu thương nhau” vừa rồi.

Người phục vụ lại bước vào phòng ăn, mang lên kem tráng miệng, phá vỡ không khí bỗng nhiên bế tắc giữa hai gia đình.

Úc Đường cầm chiếc thìa lên, nhìn vào bóng của mọi người trên bàn phản chiếu trên đó, vẻ mặt của họ sau khi phản chiếu qua mặt cầu lồi đều bị bóp méo, mỗi người đều có một biểu cảm đặc sắc của riêng mình. Y thấy ông cụ Lâm trong ảnh phản chiếu đột nhiên di chuyển, nhìn về phía mình.

“Ông, bà.” Úc Đường ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại. Y nhớ lại những điều cần chú ý khi gặp người lớn tuổi được lan truyền trên Internet, trong đó có câu phải cố gắng làm hài lòng họ, bèn hỏi: “Ông bà có điều ước gì không, con có thể giúp ông bà thực hiện chúng.”

Ba người nhà họ Vu lập tức biến sắc, tay họ run lên, suýt đánh rơi đồ ăn xuống đất, hiển nhiên là đều bị căng thẳng bởi lời Úc Đường nói.

Sự chú ý của ông cụ Lâm đều đổ dồn vào Úc Đường, ông cười ha ha, nói: “Ông còn ước gì nữa chứ, chỉ mong hai đứa con có thể cùng nhau hạnh phúc, sống thật tốt là đủ rồi.”

Úc Đường sửng sốt, giọng nói hơi run run, tựa như không tự tin cho lắm: “Đây là lần đầu tiên con nghe được điều ước như vậy.”

Đôi vợ chồng già nhà họ Lâm cười ha ha, nhà họ Vu cũng cười theo để không có vẻ lạc lõng, thế là không khí trong phòng ăn thực sự có thêm một chút cảm giác ấm áp.

“Đây có phải là điều ước của ông không?” Úc Đường lại hỏi: “Sau này ông có lấy lại điều ước của mình không?”

“Sao lại thế được?” Ông cụ Lâm cuối cùng cũng không nhịn được, giơ tay xoa đầu Úc Đường, hỏi y: “Vậy Tiểu Úc có điều ước gì, sau này ông Lâm cũng có thể giúp con thực hiện được điều đó.”

Gia đình Vu Dương Xuân hít một hơi thật mạnh, kinh hãi muốn lọt tròng mắt. Hóa ra còn có thể như thế này! Hay cho một chiêu biến khách thành chủ, xứng đáng là người cầm quyền thế hệ trước của nhà họ Lâm!

Lâm Hạc liếc nhìn ba người kia, thầm nhủ không hiểu là họ mắc bệnh gì, ông có nói điều gì kinh hãi thế tục lắm sao, có cần phải trợn mắt lên như chuông đồng thế kia không? Xem Tiểu Úc đi… ờ, sao cũng trợn tròn mắt vậy? Mà thôi, dù sao thì thằng bé cũng xinh xắn đáng yêu, trợn mắt thì cũng vẫn đẹp.

Úc Đường lúc này còn hơi ngơ ngác, ánh mắt không biết rơi vào đâu, y suy nghĩ hồi lâu mới dám thấp giọng hỏi: “Con muốn có một gia đình, được không?”

Y vừa nói xong, ba người nhà Lâm Tu Trúc liền liên tưởng tới thái độ kỳ lạ của người nhà họ Vu đối với Úc Đường, sau đó đầu óc quay cuồng, ngay lập tức tưởng tượng ra một bộ phim tâm lý gia đình bi kịch kéo dài 80 tập.

“Được! Được!” Bà Lâm liền nắm tay Úc Đường, đau lòng nói: “Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình!”

Ba người nhà họ Vu một lần nữa phát ra tiếng hít mạnh rất đều nhau, khiến ba người nhà họ Lâm phải quay sang nhìn. Vợ chồng Vu Dương Xuân nhanh chóng tìm cách lấp liếm, chuyển chủ đề, trong khi Vu Hậu Vọng dứt khoát ngậm miệng, giả vờ như mình không tồn tại.

Chẳng bao lâu sau, sự chú ý của gia đình Lâm Tu Trúc lại quay về phía Úc Đường, sợ y sẽ tiếp tục chịu khổ trong cái nhà này, trước khi rời đi còn hỏi y hôm nay có muốn đến thăm nhà họ Lâm không.

Úc Đường uyển chuyển từ chối, nói rằng nếu kết hôn sẽ có ít thời gian ở bên cha mẹ và anh trai hơn, giờ y vẫn mong được ở nhà một thời gian.

Đứa bé thông minh ngoan ngoãn biết bao, vợ chồng Lâm Hạc im lặng nhìn vợ chồng Vu Dương Xuân bằng ánh mắt đầy vẻ trách móc.

Vợ chồng nhà họ Vu thì im lặng cúi đầu như không nhìn thấy ánh mắt bất mãn kia.

*

Sau khi tiễn gia đình Lâm Tu Trúc, bữa tối gia đình đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Úc Đường chúc cha mẹ và anh trai ngủ ngon rồi đi lên lầu, chỉ còn lại ba người Vu Dương Xuân trong phòng khách, lúc này họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng! Sau bao nhiêu ngày trông ngóng, cuối cùng cũng có thể tiễn y đi rồi!

Bạch Tuyết mừng phát khóc, lấy khăn giấy lau nước mắt, cố kìm nén xao động trong lòng, không để tiếng khóc lẫn tiếng cười của mình đánh động đến Úc Đường trên lầu. Rốt cuộc là từ khi nào mà nhà của bà ta biến thành như thế này? Nghĩ kỹ lại, tất cả những chuyện này có lẽ đã bắt đầu từ khi đứa trẻ đó quay về cách đây vài năm.

Đó là ngày nắng đẹp cuối cùng của nhà họ Vu, Bạch Tuyết hiếm khi ở nhà thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bảo mẫu của nhà họ Vu mở cửa ra, hơi ngơ ngác lúng túng, vì bà ta mất tận ba giây mới nhớ ra ai đang đứng trước mặt mình. A, thì ra là cậu út mất tích nhiều ngày nay đã quay trở lại. Nhưng cậu út trông giống thế này sao? Bà ta không nhớ rõ lắm.

Bảo mẫu không để ý đến trạng thái xuất thần nhất thời của mình, chỉ máy móc chào: “Cậu chủ.”

Úc Đường mỉm cười chào bảo mẫu, vui vẻ bước qua cửa đến chỗ Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ngồi trên sô pha giật mình, đứng thẳng dậy quát: “Sao mày lại về?”

Quát xong, Bạch Tuyết mới nhận ra đây không phải hành vi của người mẹ sau khi đứa con mất tích nhiều ngày trở về, may mắn là không có người ngoài ở đây, cũng không ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bà ta.

Bạch Tuyết nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, mắt vẫn còn long lanh nước: “Con yêu, con quay về là tốt quá rồi, con không biết mẹ lo lắng thế nào đâu.”

Cách đây vài ngày, khi nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh, Bạch Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu thằng bé đó không bao giờ quay trở lại. Như vậy thì sẽ không ai biết bà ta đã từng to gan đưa người tình về nhà, cũng không ai biết đứa con duy nhất của bà ta trốn dưới gầm giường rồi chứng kiến ​​những việc mẹ nó đã làm. Ngoài ra, sẽ không ai biết rằng đứa con chỉ mới năm sáu tuổi của bà ta lúc đó không phải bị bọn buôn người bắt cóc trong lúc một mình chạy đi chơi, mà bị bà ta bỏ mặc ở nơi hoang dã, sống chết mặc bây. Không sao cả, chỉ là một đứa con được mang thai mười tháng, nuôi dưỡng mấy năm mà thôi, bà ta còn trẻ, sau này có thể sinh thêm nhiều đứa con nữa. Chỉ cần thằng bé không bao giờ quay lại, vết nhơ của bà ta cũng sẽ không quay trở lại, bà ta vẫn sẽ là quý phu nhân danh giá quyến rũ như xưa.

Thế nhưng, thằng bé vẫn quay trở lại. Lần đầu tiên nó được cảnh sát giải cứu khỏi tay bọn buôn người, do đài truyền hình theo dõi về hoạt động chống buôn người đưa tin, gây chấn động cả nước. Lần thứ hai, nó để lại thư tuyệt mệnh để từ biệt thế giới, tự mình bước ra khỏi nhà, nhưng cuối cùng vẫn cứ quay lại.

Úc Đường dường như không nhận thấy sự sợ hãi và phản kháng trong mắt người đàn bà này, y lao mình vào vòng tay bà ta, như con chim mệt mỏi trở về rừng, tham lam đón nhận tình yêu trong vòng tay người mẹ.

Nhưng ngay cả y cũng không thể lấy được một thứ không tồn tại.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi, giọng nói của Úc Đường đầy ấm ức: “Mẹ ơi, đừng vứt con đi nữa được không?”

“Mày đang nói cái gì vậy?” Bạch Tuyết hoảng sợ, muốn đẩy đứa con mình chưa từng yêu thương ra, nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được. Thiếu niên trong vòng tay quá quyến luyến mình, nhưng Bạch Tuyết chỉ cảm thấy rợn người, từng câu từng chữ nhẹ nhàng đó như những mũi kim đâm vào trái tim bà ta.

Chẳng bao lâu sau, Vu Dương Xuân tan làm về nhà đã giải cứu Bạch Tuyết khỏi nỗi sợ hãi. Vu Dương Xuân thấy Úc Đường đã về nhà, thoạt đầu rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới tin đồn lan truyền gần đây do đứa con này bỏ nhà đi, lão lại tức giận, vồ lấy cây gậy xỏ giày cạnh tủ giày rồi đi thẳng đến chỗ Úc Đường.

Nhưng bàn tay giơ lên ​​của Vu Dương Xuân khựng lại giữa không trung, lão trơ mắt nhìn đứa con trai nhỏ xa lạ nhào vào lòng mình, như đang ôm mình, lại như đang tìm kiếm thứ gì đó từ mình.

“Ba cũng không có…” Úc Đường hơi thất vọng ngẩng đầu lên, ngước nhìn người đàn ông trung niên đã trở thành cha mình, giọng điệu đáng thương: “Thì ra các người đều không thương con.”

“Nhưng mà không sao.” Úc Đường cười cười: “Điều quan trọng nhất của một gia đình là phải nề nếp ngay ngắn, chúng ta sẽ trở thành một gia đình yêu thương nhau.”

Y mỉm cười, nụ cười rạng rỡ không chút u ám, giọng nói ngọt ngào như mật.

Chẳng bao lâu sau, người ngoài đều đồn rằng sau khi con trai út về, người nhà họ Vu đã đổi tính, bắt đầu quan tâm đến con cái trong nhà, trở thành một gia đình kiểu mẫu được mọi người khen ngợi.

Nhưng Bạch Tuyết biết rằng cái “gia đình” ngay từ đầu vốn không thân thiết của họ thực ra là bị buộc phải gắn bó với nhau. Một gia đình phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương nhau. Nếu ai dám có hành động phá hủy sự “đầm ấm” này thì sẽ gặp phải cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong đời.

Để thỏa mãn trí tưởng tượng của Úc Đường về khái niệm “gia đình”, từng quy tắc trong nhà đã được tổng kết ra. Về sau, những người trong gia đình này phát hiện ra rằng họ thường quên trước quên sau vì đầu óc hỗn loạn, thế là những nội quy trong nhà đó được viết thành từng tờ giấy ghi chú, dán lên khắp các loại đồ đạc trong gia đình, vì sợ một ngày nào đó sẽ vi phạm điều cấm kỵ. Họ hoảng sợ, họ run rẩy, họ giả vờ thân mật, họ là một gia đình yêu thương nhau.

Không ai đến ngôi nhà này làm khách nảy sinh nghi ngờ về những quy tắc kỳ lạ trong gia đình, cũng giống như không ai ở bên ngoài nghi ngờ Úc Đường đã về nhà kia là gì. Chỉ có nhà họ Vu cảm thấy sợ hãi trong lúc tỉnh táo, mọi người đều biết, cái thứ quay trở về này tuyệt đối không thể là đứa con trai út nhút nhát, dễ bị ăn hiếp của họ.

“Con trai út” thực sự của gia đình này có thể đã chết ở đâu đó trên đời, đúng như những gì được viết trong thư tuyệt mệnh.

Người quay lại không phải là cậu, cái thứ quay trở về này, không phải là cậu.

Thứ quay trở về, là một con quái vật.

Cụ Ngô bắt đầu trở nên mê tín, cầu thần khấn Phật khắp nơi, mong một vị thần nào đó sẽ hiển linh rồi mang cái thứ không biết là gì này đi. Nhưng trước khi các vị thần hiển linh, sức khỏe của bà ta không thể trụ được nữa. Do nội tạng bị suy nhược, bà ta cần ghép tạng gấp, không biết là dùng đường ngang ngõ tắt gì mà bà ta liên hệ được với một bệnh viện ở nước ngoài. Mọi người trong gia đình đều biết rằng nguồn tạng ở bệnh viện đó có vấn đề, nhiều người hiến tạng có thể không biết rằng họ sắp bị đưa lên bàn mổ. Nhưng không ai lựa chọn phá vỡ bề ngoài bình yên này, họ không muốn mất đi trụ cột thực sự của gia đình.

Một ngày trước khi cụ Ngô ra nước ngoài, bà ta bị Úc Đường chặn lại.

“Bà muốn đi sao?” Úc Đường đứng trước cổng nhìn bà nội với đôi mắt rưng rưng.

Cụ Ngô đã kéo vali ra đến cổng rồi, nhưng bà ta trơ mắt nhìn những sợi dây gai mọc ra từ vết nứt trên cửa, gai nhọn lan ra, bịt kín các cửa ra vào và cửa sổ, như thể chặn đường sống của bà ta.

“Đừng rời xa con, được không?” Giọng nói của thiếu niên chưa trưởng thành tràn đầy khao khát, khiến người ta vô thức cảm động.

Nhưng cụ Ngô chỉ nghe thấy nguy hiểm, bà ta hoảng sợ lùi lại, bất cẩn ngã xuống đất, bà ta không muốn đối đầu trực diện với con quái vật này, nhưng khao khát được sống vẫn khiến bà ta không từ bỏ cơ hội đấu tranh cuối cùng.

“Bà không muốn rời khỏi ngôi nhà này.” Cụ Ngô cầu khẩn: “Bà chỉ… chỉ muốn ra ngoài để làm phẫu thuật thôi, bà chỉ muốn sống tiếp, làm ơn, bà chỉ muốn sống!”

Úc Đường dường như hiểu ra: “Đây chính là điều ước của bà sao?”

Cụ Ngô gật đầu điên cuồng, liên tục nhắc lại: “Bà chỉ muốn sống!”

Úc Đường bật cười, tiến lên vài bước, quỳ xuống trước mặt cụ Ngô, giúp bà ta lau đi hàng nước mắt tuôn chảy vì quá kích động, rồi thì thầm vào tai bà ta: “Được rồi, vậy thì sống thôi.”

Y nói: “Đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra, bà vẫn có thể sống tiếp.”