Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở của dây gai, xuyên qua bóng tối như một lưỡi kiếm sắc bén, con quái vật xinh đẹp ngồi đó ngược chiều ánh sáng, với đôi mắt trong veo sáng rực.
Lời y nói dường như có khả năng mê hoặc lòng người, biết rõ y nguy hiểm khó lường, tính tình thất thường, không thể nắm bắt, cụ Ngô vẫn không kìm được niềm vui sướng ngây ngất trong lòng. Nếu công nghệ hiện đại không đủ để thực hiện mong muốn bất tử của bà ta, vậy tại sao không thử sức mạnh bí ẩn này? Vào lúc này, ham muốn đã đánh bại nỗi sợ hãi. Bà ta dang rộng vòng tay, ôm lấy sinh vật không thể miêu tả này, thứ đã từng khiến bà ta hãi hùng vô kể, ác mộng liên miên.
Úc Đường được bà ta ôm vào lòng, mỉm cười hạnh phúc, y cảm thấy rất vui vẻ vì có thể giúp đỡ được gia đình mình.
Sau đó, người khao khát trường sinh bất tử quả thật có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng cơ thể khỏe mạnh có thể sánh bằng một thanh niên của bà ta lại già đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Không chỉ là ngoại hình già đi mà tâm hồn cũng mệt mỏi. Bà lão ngày một già đi, chẳng mấy chốc đã biến thành một xác ướp, nỗi đau trong lòng cũng không ngừng tích tụ. Bà ta không thể đi lại, không thể nói năng mạch lạc, thậm chí không thể kiểm soát việc ăn uống và vệ sinh của mình. Người đàn bà có ham muốn kiểm soát mãnh liệt suốt cả đời giờ đây chỉ có thể đứng nhìn đứa con trai và con dâu kém cỏi của mình lãng phí hết tâm huyết nửa đời mình, mà không thể làm gì được, thể xác và tâm hồn cùng phải chịu đựng sự tra tấn gấp bội.
Bạch Tuyết đã nhìn thấy tất cả những điều này.
Mọi người trong gia đình đều nhìn thấy, nhưng họ luôn đưa ra lựa chọn giống nhau.
Bạch Tuyết nhìn thấy người chồng vẫn luôn phải sống dưới sự cai trị áp bức của cụ Ngô thốt lên điều ước của lão, muốn trở thành người có quyền lực lớn nhất trong công ty. Cuối cùng, lão không còn là gã đàn ông nhu nhược bất tài trong mắt mẹ mình nữa, lão có thể đứng lên kiêu hãnh, thẳng lưng trước người ngoài. Nhưng sức khỏe của lão ngày càng yếu đi, rõ ràng là trông bên ngoài hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng bên trong lại như có vô số lỗ thủng. Dường như trong khi quyền lực của cụ Ngô đang chảy vào tay lão thì sức khỏe vốn thuộc về lão cũng chảy vào cơ thể muốn chết mà không thể chết kia.
Sau đó nữa, Bạch Tuyết thấy đứa con nuôi đầy tham vọng của mình không thể chịu nổi sự cám dỗ, đưa ra điều ước muốn được giàu sang. Không lâu sau, gã bị mất cả hai chân trong một vụ tai nạn xe hơi, công ty bảo hiểm đã đền cho gã một số tiền lớn. Để được đứng dậy lần nữa, gã lại ước một điều ước với con quái vật. Từ đó về sau, Bạch Tuyết phát hiện đứa con nuôi ngày nào cũng mặc quần dài rất dày, không cho ai chạm vào chân mình, một khi có người tiếp cận sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Bạch Tuyết không muốn biết cái gì đã thay thế đôi chân của thằng con nuôi, càng không muốn thăm dò xem cái giá mà gã phải trả là gì. Cũng như bà ta không dám nhìn thẳng vào nỗi khao khát sâu thẳm trong lòng mình.
“Đây có phải là điều ước của ngươi không?”
Câu nói này đã trở thành cơn ác mộng đối với cả gia đình này. Không thể bỏ rơi, không thể trốn thoát, dục vọng và nỗi sợ hãi cứ quấn lấy nhau, giống như mỗi một gia đình gắn bó bằng xương bằng thịt với nhau, nhưng lại đang hành hạ lẫn nhau.
“Điều ước của mẹ là gì?” Nhiều lần, Úc Đường ngước nhìn Bạch Tuyết. Đôi mắt ngây thơ, vô hại như một đứa trẻ đó nhìn bà ta thật bình thản.
Mỗi lần như vậy, Bạch Tuyết đều sợ đến nỗi không nói được lời nào, cho nên bà ta trở thành người duy nhất trong gia đình còn chưa nói ra điều ước của mình. Không phải vì lý trí đánh bại dục vọng của mình sau khi nhìn thấy số phận của chồng, mẹ chồng và con nuôi, mà vì bà ta thực sự không dám bày tỏ mong muốn thực sự của mình.
“Nếu thằng bé đó chết như vậy thì tốt biết bao.”
Sao bà ta dám nói ra điều ước này với con quái vật không biết là thứ gì kia! Bạch Tuyết nghĩ có lẽ mình phải chịu đựng đến tuổi của cụ Ngô mới được giải thoát, hoặc có thể sẽ phát điên vì bị tra tấn ngày này qua ngày khác, giống như khi bà ta hành hạ đứa trẻ đó.
Nhưng không ngờ bước ngoặt lại đến nhanh đến vậy.
Úc Đường sắp kết hôn rồi!
Con quái vật đó sẽ rời khỏi ngôi nhà này sớm thôi, bà ta không còn phải lo lắng bất an, thấp thỏm không yên, cảm thấy ngột ngạt nặng nề mỗi ngày, càng không cần phải giả vờ là một gia đình yêu thương nhau nữa!
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết thậm chí còn muốn lập một tấm bài vị trường sinh cho họ Lâm kia. Chỉ mong rằng vị dũng sĩ có can đảm cưới thứ quái vật không thể miêu tả đó về có thể sống lâu, đừng bao giờ để Úc Đường quay lại nữa. Cuối cùng, Bạch Tuyết vẫn không nhịn được cười lớn. Đường kẻ mắt lem luốc hết cả, nhưng khóe miệng nhếch lên thì không thể kìm nén được, giống như một thằng hề đang nhăn mặt.
Rồi bà ta nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao phòng khách lại im lặng như vậy, chẳng phải chồng và con nuôi cũng nên vui mừng như bà ta sao?
Bạch Tuyết thấy dựng tóc gáy, vừa nhìn lên, bà ta thấy Úc Đường đang đứng trên cầu thang, thò đầu nhìn quanh.
“Sao, sao vậy?” Bạch Tuyết vội nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Sao còn chưa đi ngủ?”
“Con nghe thấy tiếng khóc, con xuống xem.” Úc Đường hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Cha con Vu Dương Xuân cũng trở nên căng thẳng, nháy mắt thúc giục Bạch Tuyết lên tiếng giải thích, không được buông lỏng vào thời điểm quan trọng này, phải thực hiện nghĩa vụ đến tận cùng.
“Mẹ… mẹ thấy cuối cùng thì con cũng phải kết hôn, lòng thấy rất mừng cho con.” Bạch Tuyết lau nước mắt nơi khóe mắt: “Con đã lớn rồi, mẹ mừng lắm, nhưng mẹ không nỡ để con đi.”
Màn trình diễn lần này của Bạch Tuyết vụng về và cứng nhắc, trả lại toàn bộ kỹ năng diễn xuất được huấn luyện đặc biệt cho gia sư cả rồi. May mà Úc Đường không chú ý.
“Đừng buồn.” Y vẫn đang an ủi gia đình mình. Nhìn những người thân trong gia đình mình hết khóc lại cười, Úc Đường như cảm nhận được tình yêu thương của cả nhà, trong mắt y tràn đầy niềm vui. Y hứa: “Mọi người yên tâm, sau khi kết hôn, con sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người.”
Bạch Tuyết: “…”
Vu Dương Xuân: “…”
Vu Hậu Vọng: “…”
Mày đừng quay lại nữa! Aaaaaaaaaaa…
*
Người nhà họ Vu nóng lòng tiễn Úc Đường đi, người nhà họ Lâm lại nóng lòng đưa Úc Đường về. Mục tiêu của hai gia đình nhất quán một cách đáng kinh ngạc, vì vậy nhờ sự hợp tác toàn diện của họ, các vấn đề phải chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu được sắp xếp rầm rộ.
Hai chú rể cũng không có thời gian rảnh. Hôm nay Lâm Tu Trúc và Úc Đường cùng nhau đi chụp ảnh cưới, phải theo đội chụp ảnh ra biển từ sáng sớm. Đội chụp ảnh lái một chiếc xe van đi trước dẫn đường, tài xế ngồi phía trước, Lâm Tu Trúc ngồi ở ghế sau, giảng giải cho Úc Đường những việc cần phải làm sau đám cưới. Lâm Tu Trúc đã thu xếp hết mọi việc, dành thời gian đi hưởng tuần trăng mật trên du thuyền, giờ anh đang nói với Úc Đường về việc hưởng tuần trăng mật xong sẽ về quê cúng tổ tiên.
“Ở quê không còn ai nữa, chúng ta coi như đi chơi thôi, kinh tế du lịch ở đó gần đây phát triển rất tốt.” Lâm Tu Trúc hỏi: “Tên là trấn Vân Hòe, em từng nghe nói chưa?”
Lâm Tu Trúc chưa kịp hỏi tình cờ gì thì họ đã tới nơi.
Bãi biển đầy đá này được họ bao luôn cả một ngày hôm nay, thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng, gió nhẹ thoáng qua, nước biển trong vắt, mấy con chim biển đang bay lượn trên bầu trời. Lâm Tu Trúc thay lễ phục trắng trên chiếc RV xong thì đi nhận cuộc gọi công việc. Úc Đường cũng đã thay quần áo, đang ngồi trên một tảng đá ven biển chờ thợ chụp ảnh chỉnh máy móc.
Úc Đường hướng mặt ra biển, mặc lễ phục trắng giống Lâm Tu Trúc, thợ chụp hình bỗng nảy ra ý tưởng, chụp lên đầu y một tấm voan trắng dài chạm đất.
Lễ phục trắng khiến tay chân của thanh niên càng thêm thon thả, vòng eo thon gầy đến mức có thể dễ dàng giữ lấy bằng hai tay. Nhưng do góc nghiêng nên Lâm Tu Trúc chỉ nhìn thấy được một bên mặt y, lại còn thêm tấm voan trắng che mặt, thế là không nhìn rõ được nét mặt. Úc Đường nhìn về phương xa, như một vị thần không buồn không vui đang nhìn ngắm thế gian. Lâm Tu Trúc từng bước một đến gần y, nhưng không hiểu vì sao, anh vẫn cảm thấy mình cách người nọ quá xa, như nằm ngoài tầm tay.
“Đừng qua đây!” Giọng nói của thợ chụp hình phá vỡ liên tưởng vô lý của Lâm Tu Trúc.
Ngay sau đó, thợ chụp hình hoàn thành việc chụp bộ lễ phục này, yêu cầu họ quay lại RV để thay một bộ quần áo khác.
Trước khi lên xe, Úc Đường quay đầu nhìn làn nước lấp lánh, môi khẽ hé ra: “Nếu như…”
Đến rồi! Cuối cùng cũng đến!
Lâm Tu Trúc lên tinh thần, chuẩn bị nhận câu hỏi trí mạng trong truyền thuyết.
Ngay từ hôm đến thăm nhà Úc Đường về, ông cụ Lâm đã nói chuyện với Lâm Tu Trúc.
Xét hoàn cảnh của gia đình Úc Đường, kết hợp với trải nghiệm thuở nhỏ và thái độ đồng ý thiết lập quan hệ thân mật quá dễ dàng của y, không khó để hình dung rằng đứa trẻ này chắc hẳn rất thiếu tình thương. Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường áp lực cao, không có tình yêu thương thường rất bất an, có thể sẽ ỷ lại rất nhiều cũng như gửi gắm những cảm xúc không lành mạnh vào bạn đời. Vấn đề tâm lý có thể giải quyết từ từ, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là làm cho đối phương cảm thấy an toàn.
Ông cụ Lâm cho rằng, nếu Úc Đường hỏi cứu ai trước nếu mọi người cùng rơi xuống nước thì không cần lo gì cả, dù sao thì ông bà ngoại hồi còn trẻ đều là kiện tướng bơi lội, có thể vớt cả Úc Đường lên!
Những ngày này Lâm Tu Trúc cũng đã chuẩn bị tinh thần. Anh đã nghiên cứu kỹ lý thuyết về cảm xúc, cho dù lát nữa Úc Đường có hỏi gì, anh cũng tin tưởng mình có thể đưa ra câu trả lời khiến y hài lòng.
Úc Đường bình tĩnh nhìn sang bên kia của mặt biển, khẽ thốt ra câu hỏi của mình: “Nếu tổ tiên loài người ngày xưa không chọn đặt chân lên đất liền thì bây giờ chúng ta sẽ ở đâu?”
Lâm Tu Trúc: “…”
Lâm Tu Trúc: “???”
Đợi đã, sao lại khác với những gì đã nói vậy?!
Tại sao lại chuyển từ kênh tình cảm sang khoa học tự nhiên?
Lâm Tu Trúc như có cả một bầy động vật hoang dã đang chạy rầm rầm trong lòng, nhưng bề ngoài anh vẫn là người cầm quyền điềm tĩnh và đáng tin cậy của nhà họ Lâm.
Anh nhẹ nhàng khoác vai Úc Đường, đồng thời đưa ra câu trả lời chuẩn mực trong vài giây: “Mặc kệ nhân loại tiến hóa thế nào, anh cũng sẽ cố gắng hết sức đi tìm em, đến bên em.”
“Em cũng vậy.” Úc Đường tươi cười, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này. Y vén chiếc khăn voan trắng trên đầu lên, nhẹ nhàng phất lên, trùm qua đầu Lâm Tu Trúc.
Khoảnh khắc được khăn voan phủ lên, Lâm Tu Trúc có linh cảm chuyện gì đó sắp xảy ra rồi. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo anh cảm thấy một cơ thể mềm mại rơi vào vòng tay mình. Hai tay Úc Đường vòng qua cổ anh, một bên mặt áp sát vào ngực anh, còn cọ nhẹ vào đó, giống như một con thú lông xù đang làm nũng.
Lâm Tu Trúc ôm y vào lòng, siết chặt vòng tay hơn nữa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của y, mùi cỏ cây thơm mát xộc vào mũi anh. Mùi thơm như của cây cổ thụ đã mọc ở vùng đất hoang hàng ngàn năm, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng núi yên tĩnh.
Thịch, thịch, thịch…
Tim anh lại bắt đầu đập loạn xạ, cổ họng Lâm Tu Trúc khô khốc, đột nhiên muốn nâng thanh niên lên, hôn lên trán, lên má, quai hàm, môi và lưỡi…
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể làm vậy được.
Rồi vào lúc Lâm Tu Trúc đang phân tâm, Úc Đường đã chủ động rời khỏi vòng tay anh. Sau đó, anh cảm nhận được một cảm giác mát lạnh ở một bên cổ mình, khi người trong vòng tay anh áp môi vào đó. Trong lúc tâm trí đang lang thang, anh cảm thấy cổ đau nhói, như bị vật gì sắc nhọn cào ra máu.
Úc Đường ngẩng đầu liếm máu nơi khóe miệng. Ham muốn thuần khiết bộc lộ trước mặt Lâm Tu Trúc, trong sáng và vẩn đục không còn được phân biệt rõ ràng nữa.
Đôi môi mỏng dính máu mở ra khép lại, y mỉm cười hỏi: “Anh cũng muốn đánh dấu em thế chứ?”
—
Tác giả nói:
Bạch Tuyết: “Mong họ Lâm kia sống lâu trăm tuổi!”
Lâm Tu Trúc: “Hay là bà đọc lại tên của bộ truyện này đi?”
Người dịch: Ý ở đây nói tên cũ của truyện là “Góa phu xinh đẹp” đó.