"Quả nhiên là bảo bối của sếp nhà mình.
Trong cuộc họp sếp như muốn dùng ánh mắt giết người ta vậy, còn định họp xuyên trưa nữa chứ.
May mà cô bé gọi đúng lúc, sếp vui hơn rồi đấy.
Hôm trước vừa mới bị đưa qua Roppongi để nấu một bát mì cho em gái, tiện thể thăm luôn cô bé, xem cô bé sống ra sao.
Khi về chê lên chê xuống chỗ đó.
Trị an quá kém, không đủ ánh sáng, không đủ rộng rãi, không thỏa mãn được nhu cầu ăn uống của cô bé.
Mà dù hậm hực tới mấy cũng không dám thể hiện trước mặt cô bé đâu.
Tôi thấy may mà hai người họ lôi sếp đi ấy.
Mấy ngày cô bé đi, sếp như người mất hồn vậy.
Thi thoảng nhìn vào cái kẹp tóc rồi ngồi thừ ra đấy.
Nhớ cô bé mà không dám đi gặp.
Dù sao thì cũng đến giờ trưa.
Để sếp nói chuyện với cô bé đi.
Tí nữa vào họp sẽ nhẹ nhàng hơn rồi."