Trong bãi đỗ xe, Trần Vĩnh Hải ôm Tô Hồng Yên vào xe, đồng thời không có vội vã đến bệnh viện.
Mà lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại ra ngoài.
“Anh Hải, tìm tôi có chuyện gì không?” Bảo Quốc ở đầu điện thoại bên kia hỏi.
Cắm chìa khóa xe vào trong ổ cắm, Trần Vĩnh Hải ra lệnh: “Cậu lập tức chạy tới cửa hàng trung tâm bên này, đi thăm dò đèn thủy tinh nhà họ Cao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trước đó trải qua nhiều lần âm mưu cố ý vậy, lần này bất kể có phải ngoài ý muốn hay không, anh cũng muốn biết rõ ràng.
“Được.” Mặc dù Bảo Quốc tò mò tại sao phải để cậu ta điều tra đèn thủy tinh, chẳng qua cậu ta cũng không dám hỏi nhiều.
“Hơn nữa lại đưa Nguyễn Quỳnh Anh về biệt thự.” Trần Vĩnh Hải lại nói một câu.
Nhớ lại dáng vẻ vừa mới nhìn thấy của cô, cô đứng ở nơi đó, trừ sắc mặt bên ngoài có hơi tái nhợt, hẳn là không có việc gì.
Có lẽ chỉ là bị đèn thủy tinh rơi xuống hù dọa.
Vừa nghĩ như thế, Trần Vĩnh Hải kết thúc thông tin, ném di động vào ghế phụ trên xe, khởi động xe.
Nhưng cũng không lâu lắm, anh vừa đưa Tô Hồng Yên vào phòng kiểm tra, Bảo Quốc liền gọi tới, giọng điệu còn hơi vội vàng: “Anh Hải, cô Quỳnh Anh không ở nhà họ Cao.”
“Tôi hỏi chủ cửa hàng thì ông ta nói cô Quỳnh Anh bị một người phụ nữ mang đi.”
“Người phụ nữ thế nào?”
Bảo Quốc suy nghĩ một chút rồi thuật lại miêu tả của chủ cửa hàng: “Rất trẻ, họ Ngô, còn có vẻ như là bạn của cô Quỳnh Anh.”
Nguyễn Quỳnh Anh có bạn? Trần Vĩnh Hải cảm thấy có chút bất ngờ.
Lông mày anh nhíu lại, trầm giọng dặn dò: “Bảo nhà họ Cao điều người tới giám sát, điều tra thêm thân phận của người phụ nữ kia.”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Trần Vĩnh Hải bấm dãy số của Nguyễn Quỳnh Anh.
Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh còn trên xe, nghe tiếng điện thoại vang lên, cô móc từ trong túi ra xem, vẻ mặt bỗng giật mình.
Không ngờ là anh!
Cho tới bây giờ anh đều rất ít gọi điện cho cô, mấy tháng nay cũng chẳng qua đếm trên đầu ngón tay.
“Sao không nhận?” Ánh mắt tài xế Ngô Bảo Ngọc trông thấy Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm điện thoại đến ngẩn người thì không khỏi hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bỏ điện thoại lại vào túi: “Số lạ mà thôi, không cần tiếp.”
Cô có chút oán hận Trần Vĩnh Hải, cô vì cứu Tô Hồng Yên mà bị sưng đỏ một cục sau lưng, bây giờ ngay cả dựa lưng vào ghế cũng không dám.
Anh rõ ràng nghe chủ cửa hàng nói cô và Tô Hồng Yên bị đèn thủy tinh rơi trúng, ngay cả câu chào hỏi anh cũng không có, ôm Tô Hồng Yên giả vờ hôn mê rời đi.
Mặc dù cô biết anh hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến cô, nhưng cô không thể xóa đi được.
“Số lạ sao cô không trực tiếp ngắt máy đi?” Ngô Bảo Ngọc trêu chọc nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười một tiếng, không nói chuyện.
Lúc này điện thoại trong túi không còn vang nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt túi trên đùi, không biết Trần Vĩnh Hải có còn gọi tới hay không.
Cô thầm nghĩ trong lòng, nếu như anh lại gọi thì cô chắc chắn sẽ nhận.
Nhưng mà chờ mấy phút, điện thoại trong túi không có bất cứ động tĩnh gì, Nguyễn Quỳnh Anh hiểu rõ, Trần Vĩnh Hải sẽ không gọi tới.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lại có chút mất mát.
Cô cảm thấy loại tâm trạng này của cô rất kỳ lạ.
“Đến rồi.”
Giọng nói của Ngô Bảo Ngọc kéo suy nghĩ của Nguyễn Quỳnh Anh lại.
“Chính là chỗ này nhỉ?” Ngô Bảo Ngọc nhìn phòng khám tâm lý ngoài cửa sổ rồi hỏi một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh mở dây an toàn xuống xe: “Là chỗ này.”
“Nhưng đây là phòng khám tâm lý đó, sau lưng cô bị thương thành như thế, hẳn nên đi bệnh viện tìm bác sĩ ngoại khoa.” Ngô Bảo Ngọc nhắc nhở cô, cũng đi theo xuống xe.
Nguyễn Quỳnh Anh bật cười: “Bác sĩ phòng khám bệnh này là bạn tôi, cũng là bác sĩ ngoại khoa.”
Lúc đầu cô chuẩn bị đi bệnh viện, nhưng nghĩ Trần Vĩnh Hải chắc chắn cũng sẽ đưa Tô Hồng Yên tới, cô không muốn nhìn thấy họ.
Bởi vậy cô gọi điện hỏi Trần Cận Phong, biết được anh ta không ở bệnh viện mà đang ở phòng khám nên mới quyết định đến đây.
“Ồ, đầu năm nay bác sĩ đều nhiều tài năng thế à.” Ngô Bảo Ngọc nhíu mày, khẽ bất ngờ một giây: “Được rồi, tôi vào với cô.”
Dứt lời, đỡ Nguyễn Quỳnh Anh đi vào phòng khám.
Sau khi tiến vào thì phát hiện không có bất kỳ ai bên trong.
Lúc nắm xong chuẩn bị thu tay, Ngô Bảo Ngọc lại bắt lấy tay anh ấy thật chặt, không chịu buông ra.
Trần Cận Phong nhíu mày, trong ánh mắt sau thấu kính hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nguyễn Quỳnh Anh chú ý tới thì lập tức nhớ anh có bệnh thích sạch sẽ với người lạ, vội vàng đứng lên: “Được rồi Ngô Bảo Ngọc, hãy thận trọng.”
Cô vỗ bả vai Ngô Bảo Ngọc, nhắc nhở cô ấy nên buông tay.
Ngô Bảo Ngọc kịp phản ứng mình đang làm gì, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng buông tay ra, nhăn nhó nói: “Thật có lỗi, tôi thích nhìn trai đẹp, cho nên nhất thời không kìềm lòng được liền…”
“Không sao.” Trần Cận Phong đặt tay sau lưng, cười với Nguyễn Quỳnh Anh: “Anh đi rót cốc nước, hai người trò chuyện trước.”
Nói xong thì nhanh chân đi vào một cánh cửa khác phòng bên cạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh rất im lặng, đằng sau cánh cửa kia hẳn là nhà vệ sinh.
Anh ta đi nhà vệ sinh rót nước?
Theo cô thấy, anh ta chính là đi rửa tay.
“Trời ạ!” Ngô Bảo Ngọc tát hai phát vào mặt, phát ra một tiếng kêu rên: “Tôi thật sự quá mất mặt, thấy được trai đẹp thì không kiềm chế được, Quỳnh Anh, anh ấy sẽ không cảm giấy tôi rất mất giá chứ?”
“Không đâu, Cận Phong anh ấy…”
“Anh ta tên Cận Phong có đúng không?” Ngô Bảo Ngọc lại lần nữa ngắt lời Nguyễn Quỳnh Anh, bưng mặt hưng phấn đến toàn thân run rẩy: “Anh ta thật sự rất đẹp trai, là kiểu mà tôi thích!”
“…” Nguyễn Quỳnh Anh im lặng, chuẩn bị an ủi cô ta thì nuốt trở vào. Cô đột nhiên cảm thấy an ủi Ngô Bảo Ngọc vốn chính là suy nghĩ sai lầm.
“Đúng rồi Quỳnh Anh, anh ta có bạn gái chưa?” Ngô Bảo Ngọc kéo tay Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình trong lòng, há to miệng: “Cô muốn theo đuổi Cận Phong?”