Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 156: Anh hiểu lầm cô



Rất nhanh, cô đã bị anh lột sạch sẽ cả người.

Dưới sự kháng cự của Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải không có một chút thương tiếc nào: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi muốn để cho cô biết ai mới là người đàn ông của cô!"

"A..." Nguyễn Quỳnh Anh đau tới mức căng chặt cả người lên, cắn răng chịu đựng anh.

Phía sau lưng của cô vì động tác của anh, mà không ngừng ma sát với mặt tường lạnh như băng, cực kỳ đau rát.

Không biết là qua bao lâu, Trần Vĩnh Hải rời đi, sau khi sửa sang lại quần áo trên người xong xuôi, thì lạnh lùng nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh không có sức lực, trên lưng đau, cả người cũng đau.

Cô nâng mí mắt lên, sau khi yếu ớt nhìn anh một cái, cả người cũng không thể đứng vững được nữa, trượt xuống theo vách tường.

Trong quá trình trượt người xuống, từng dòng chất lỏng màu đỏ tươi, cứ như vậy mà lưu lại ở trên mặt tường trắng toát, một đường thật dài, cực kỳ chói mắt.

Đó là...

Cơ thể của Trần Vĩnh Hải cứng đờ, chính anh cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình có cả sự lo lắng: "Nguyễn Quỳnh Anh, trên người của cô bị chảy máu ở đâu vậy?"

Nghe được câu hỏi này của anh, Nguyễn Quỳnh Anh cười tự giễu thành tiếng, cũng không trả lời.

Trần Vĩnh Hải nhíu mặt chân mày lại, một sự tức giận mỏng manh dâng lên ở trong mắt anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, anh lại cố nén ngọn đuốc đang cháy hừng hực trong lòng xuống.

Anh cất bước tiến lên, ôm lấy cô, nhìn về phía sau lưng của cô.

Vừa mới nhìn thấy, cho dù là người gặp chuyện gì cũng không sợ hãi như Trần Vĩnh Hải, cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Trên lưng của cô là một mảnh máu thịt lẫn lộn, thậm chí còn rớm máu cả ra bên ngoài.

"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?" Khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải căng lên, trầm giọng hỏi.

Rốt cuộc là vết thương kia của cô tới từ đâu?

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, vẫn không trả lời.

Huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải giật giật, nhấn mạnh thêm: "Tôi bảo cô nói đó, cô có nghe hay không hả!"

Nguyễn Quỳnh Anh tựa vào lồng ngực của anh, dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, tiếng nói như ruồi muỗi, nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ, chính là giống như những gì anh nhìn thấy đó."

Trần Vĩnh Hải nâng đầu của cô lên: "Tôi hỏi cô là tại sao lại bị thương!"

"Hỏi được rồi thì có ý nghĩ gì sao?" Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh cong lên thành một độ cong nhất định.

Cô cảm thấy mệt mỏi quá.

Khi ở nhà họ Cao của khách sạn cũng đã nói rồi, cô và Tô Hồng Yên bị đèn thủy tinh đập trúng.

Nếu như anh có thể đặt thêm sự chú ý lên người cô nhiều hơn một chút, thì bây giờ cần gì phải hỏi cô tại sao lại bị thương chứ.

"Nguyễn Quỳnh Anh, cô có ý gì hả?" Trần Vĩnh Hải mím môi, cảm thấy rất không vui đối với thái độ của cô.

Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một cái, lại im lặng tiếp.

Trần Vĩnh Hải nâng đầu của cô lên, vẻ mặt trở nên có chút phức tạp: "Tại sao lúc mới đầu không nói cho tôi biết là cô bị thương?"

Nếu nhau anh biết, anh sẽ hoàn toàn không làm những chuyện giống như vừa rồi đối với cô.

"Cậu Hải, tôi có không nói cho anh biết sao?" Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, nhìn người đàn ông này một cách châm chọc: "Từ lúc mới bắt đầu, tôi đã muốn nói cho anh biết là tôi bị thương, là Trần Cận Phong giúp tôi xem vết thương, nhưng mấy lần anh đều cắt đứt lời của tôi, cũng không để cho tôi có thể nói tiếp được."

Bây giờ anh ngược lại lại cảm thấy cô không nói cho anh biết.

Thật sự là quá buồn cười!

Nói đến đây, sự uất ức và tức giận bắt đầu dâng lên ở trong lòng của Nguyễn Quỳnh Anh.

Cô chống tay lên mặt đất, đứng lên từ trong lồng ngực của anh.

Vừa mới đứng vững được, vùng bụng lập tức truyền đến một trận đau đớn, khiến cho vẻ mặt của cô biến sắc ngay lập tức.

Cô che bụng ngồi chồm hổm lại trên mặt đất.

Trần Vĩnh Hải chú ý tới cô có gì đó không đúng, trong lòng anh trầm xuống xuống, cúi người xuống, đưa tay về phía bụng của cô: "Cô bị làm sao vậy?"

"Không cần anh quan tâm!" Cô lạnh nhạt đẩy tay của anh ra.

Gân xanh trên trán của Trần Vĩnh Hải giật giật: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi không có tâm trạng đùa giỡn."

"Cậu Hải, rốt cuộc là ai có tâm trạng đùa giỡn hả?" Mắt hạnh của Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt ửng đỏ: "Từ lúc bắt đầu đến giờ, người có tâm trạng đùa giỡn không phải là anh hay sao?"

Trần Vĩnh Hải nhíu chặt chân mày lại.

Nguyễn Quỳnh Anh khụt khịt mũi, lại nói: "Anh cho rằng cái gì thì chính là cái đó, tôi bị thương, Trần Cận Phong xem vết thương giúp tôi, anh lại lập tức cho rằng là chúng tôi đang làm chuyện đó, tôi liên tục giải thích thì anh lại không nghe lọt một chữ nào cả, cố chấp cho rằng là bản thân mình đúng, thậm chí còn nói, tôi tìm Trần Cận Phong là muốn đàn ông!"

Bây giờ cô cũng không quan tâm gì nữa, trong lòng nghĩ gì thì lập tức nói cái đó.

Cho dù anh có không thích nghe, muốn nối giận với cô, vậy thì cô cũng không thể nói gì nữa.

Những lời này của Nguyễn Quỳnh Anh khiến Trần Vĩnh Hải đột nhiên không thể phản bác lại được.

Đột nhiên anh ý thức được, đúng thật là từ lúc đầu đến giờ, anh vẫn luôn cắt đứt lời của cô liên tục.

Đúng là cô đã nói là mình bị thương, nhưng anh lại không hề tin tưởng, cảm thấy là cô vì đang cố giấu diếm chuyện mình thân mật với Trần Cận Phong nên mới cố ý tìm lý do.

Về sau khi anh hoàn toàn tức giận, là khi nhìn thấy vết hồng ở phía sau cổ của cô, anh cho rằng đó là vết hôn do Trần Cận Phong để lại, nhưng bây giờ mới biết, thật ra đó không phải là vết hôn, mà chính là vết thương, bây giờ tình trạng của vết thương kia cũng giống như những vết thương khác ở sau lưng của cô vậy, đều bị rách da, chảy máu.

Có thể tưởng tượng được là bây giờ cô đến mức như thế nào!

"Chuyện này là do tôi hiểu lầm!" Trần Vĩnh Hải mím môi, trong mắt có một tia hối hận thoáng qua, hồi lâu sau mới thốt ra được một câu.

Phía sau lưng cô bị thương chảy máu đầm đìa, đã đủ để chứng minh, lúc ấy Trần Cận Phong cũng không có làm gì với cô cả, mà là thật sự đang xem vết thương cho cô.

Khi đó anh đứng ở cửa, một phần tầm nhìn bị ghế salon chặn mất, anh chỉ có thể nhìn đến phần nửa sau lưng để trần của cô, Trần Cận Phong thì lại cúi đầu, mặt cách sau lưng của cô rất gần, nhìn qua thì có cảm giác giống như là đang hôn lưng của cô vậy.

Anh cảm thấy một màn kia cực kỳ chói mắt, cộng với việc cô đã lừa dối anh bốn năm, cùng với vị trí của Trần Cận Phong ở trong lòng của cô, theo bản năng anh lập tức cho rằng là cô phản bội anh, cho dù cô có giải thích như thế nào đi nữa, anh cũng đều không muốn tin tưởng.

"Ha ha..." Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cười.

Trần Vĩnh Hải nhìn cô: "Cô cười cái gì?"

"Tôi đang cười việc cậu Hải kiêu ngạo như vậy, thế mà lại đi thừa nhận là mình đã hiểu lầm người khác."

Nghe ra được sự trào phúng trong giọng nói nhẹ nhàng của cô, Trần Vĩnh Hải nhíu mày, đáy lòng có chút phiền não.

Nhưng mà không có lời nào để nói, bởi vì chuyện này đúng thật là lỗi của anh.

Nguyễn Quỳnh Anh chống vách tường đứng lên.

Trần Vĩnh Hải thu hồi lại suy nghĩ: "Cô muốn làm gì?"

"Có chút lạnh, tôi muốn đi ra ngoài mặc quần áo." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia đáp lại một câu nhạt nhẽo, cô chịu đựng sự đau đớn truyền tới từ phía bụng, đi về phía bên ngoài phòng tắm.

Cô bước đi rất chậm, bước chân như có như không, dáng vẻ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thấy thế, Trần Vĩnh Hải kéo tay của cô lại: "Từ từ!"

Nguyễn Quỳnh Anh không có ngoảnh đầu lại nhìn anh, cứ như vậy hỏi: "Cậu Hải có chuyện gì không?"

Thái độ lạnh nhạt của cô, khiến Trần Vĩnh Hải thấy rất không vui.

Nhưng vừa nhìn thấy phía sau lưng của cô, anh lại không thể làm gì khác hơn là gạt những sự không vui đó sang một bên.

"Tắm trước đi đã!" Vừa nói, Trần Vĩnh Hải vừa nhặt vòi hoa sen ở dưới đất lên.

Lần này anh anh còn vặn vòi nước lạnh nữa, mà là nước nóng.

"Cầm lấy." Trần Vĩnh Hải đưa vòi hoa sen cho cô.

Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn một cái, cũng không nhận lấy.

Trần Vĩnh Hải mạnh mẽ nhắm mắt lại, sau khi đè lửa giận ở trong lòng xuống một lần nữa, lại kéo cô đến trước người mình, tự mình ra tay tắm rửa cho cô.

Người phụ nữ này, chẳng lẽ lại ỷ vào chuyện anh hiểu lầm cô, cho nên bắt đầu cố ý kiểu cách như vậy có đúng không?

Nguyễn Quỳnh Anh không biết được Trần Vĩnh Hải đang suy nghĩ cái gì trong lòng, cô đứng ở dưới vòi hoa sen, đứng im không làm khó, mặc anh tắm cho mình, cả người ngơ ngác, giống như là một con búp bê vải không có linh hồn vậy.

Tắm xong, Trần Vĩnh Hải tắt vòi hoa sen, kéo cái khăn tắm treo trên giá xuống, bao cả người cô lại.

Sau đó khom lưng ôm cô ở phía trước người, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tư thế ôm như này, vẫn là lần đầu tiên, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy rất không quen, từ chối một chút: " Cậu Hải, buông tôi xuống đi, tôi có thể tự mình đi được."

"Không được nhúc nhích." Trần Vĩnh Hải vỗ mông của cô một cái, lạnh nhạt nói.

Cô tự mình đi?

Đi được hai bước là sẽ ngã thì có!

Cái mông bị đánh, khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn ngập sự không thể tin nổi.

Anh lại có thể đánh mông cô!

Trần Vĩnh Hải đặt Nguyễn Quỳnh Anh lên trên giường: "Để tôi bảo chú Hoàng gọi bác sĩ đến cho cô."
Phía sau lưng của cô nhất định phải xử lý.

Mới vừa rồi bị dính nước, rất dễ nhiễm trùng.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy, cười tự giễu: "Không cần phải gọi bác sĩ đâu, ngộ nhỡ cậu Hải lại hiểu lầm là tôi thiếu đàn ông thì làm sao bây giờ?"