“Nguyễn Quỳnh Anh, cô nhất định phải chọc cho tôi tức giận như thế này sao? Trần Vĩnh Hải hất chiếc áo ướt vừa cởi ra, anh mắt ác liệt nhìn về phía cô.
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, không nói gì.
Trần Vĩnh Hải xoa mi tâm đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi, Nguyễn Quỳnh Anh chịu đựng sự khó chịu xuống giường, đến phòng quần áo chọn một bộ đồ rộng rãi thay vào.
Nhưng dù quần áo có rộng rãi thế nào vải vóc vẫn sẽ ma sát phía sau lưng.
Mỗi một lần ma sát đều làm cho cô đau đớn vô cùng.
Lúc này Trần Vĩnh Hải lại quay lại một lần nữa, anh cũng đã thay một bộ quần áo, trong tay còn bưng một cốc nước màu nâu.
“Uống!”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chén nước anh đưa đến, còn nóng đến bốc khói.
Cô hít hà, là canh gừng.
Anh đây là đánh một cái lại cho một chiếc kẹo sao?
Trong lòng là cảm giác không nói nên lời, Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay ra nhận lấy chén, ngửa đầu uống cạn canh gừng bên trong.
Cô nghe lời như thế, sắc mặt lạnh lùng của Trần Vĩnh Hải cũng trở nên mềm mại hơn một chút.
“Cậu Hải, tôi có thể ngủ một chút được không?” Nguyễn Quỳnh Anh trả lại chén cho anh, dò hỏi.
Trần Vĩnh Hải thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhẹ giọng nói ra ba chữ: “Nằm sấp ngủ!”
“Ừm.” Cô gật gật đầu, đi đến bên giường.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt, liếc về phía vết máu rịn ra trên lưng cô, làm một mảnh quần áo bị nhuộm đỏ, biểu cảm trở nên nghiêm trọng.
Tại sao lại chảy máu?
Sau khi tắm rửa xong, không phải là không chảy sao?
Nét mặt trầm tư Trần Vĩnh Hải nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, chắc chắn là quần áo trên người cô ma sát với vết thương.
Để cốc xuống, Trần Vĩnh Hải bước hai bước đến bên giường, ra lệnh cho người đã nằm lên giường: “Cởi quần áo ra.”
Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt, ánh mắt ảm đạm nhìn anh: “Cậu Hải, tôi quá mệt mỏi, không có cách nào cùng anh…”
Vừa làm xong bây giờ anh đã lại muốn sao.
Nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói vậy, sắc mặt Trần Vĩnh Hải đen thui, trầm giọng nói: “Cô cho rằng với thân thể cô bây giờ có thể làm tôi hứng thú sao?”
Ở trong mắt cô anh chính là loại người vã đến mức đó sao?
Biết mình hiểu lầm, Nguyễn Quỳnh Anh cười gượng gạo: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ là..”
“Được rồi, tôi không muốn nghe.” Trần Vĩnh Hải giơ tay lên, cố gắng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Cởi quần áo ra.”
“Biết rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nghe lời làm theo.
Mặc dù không biết anh muốn làm gì, nhưng cô không muốn chọc anh tức giận.
Bây giờ cô không chỉ đau bụng mà đầu óc cũng quay cuồng, không có sức để đối phó với anh, cô chỉ muốn đi ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh cởi quần áo xong nằm lại trên giường.
Trần Vĩnh Hải mở tủ đầu giường ra lấy một hòm thuốc nhỏ từ bên trong ra.
Nguyễn Quỳnh Anh lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra là anh muốn bôi thuốc cho cô.
“Cậu Hải, trong đó chỉ có thuốc tiêu sưng giảm đau bên ngoài, không có thuốc cầm máu.” Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh tìm kiếm nửa ngày liền biết đại khái anh muốn tìm cái gì, không nhịn được nhắc nhở.
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải giật một cái, dừng động tác lại, sau đó lấy băng gạc ra.
Không có thuốc cầm máu mà có băng gạc thì cũng có thể miễn cưỡng cầm máu, những cái khác chờ bác sĩ đến là được.
“Nằm yên đi!” Trần Vĩnh Hải cau mày.
Nguyễn Quỳnh Anh điều chỉnh cơ thể một chút, nằm yên.
Trần Vĩnh Hải dùng kéo cắt băng gạc, đắp lên vết thương của cô.
Động tác của anh rất nhẹ, cô chỉ có một chút cảm giác, cũng không cảm thấy đau nhức gì.
Bởi vì nằm nghiêng trên giường nên mặt Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng sang một bên, cô có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trần Vĩnh Hải.
Không không thể nói rõ ràng cảm giác của mình lúc này rốt cuộc là ngọt ngào hay vẫn là u oán.
Làm cô bị thương là anh, bây giờ người băng bó cho cô cũng là anh…
Nghĩ đi nghĩ lại đầu Nguyễn Quỳnh Anh càng đau, cuối cùng không chịu nổi nữa từ từ nhắm mắt lại.
Chờ Trần Vĩnh Hải băng bó xong để hòm thuốc vào ngăn kéo rồi nhìn đến cô mới phát hiện ra cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Khó trách lúc không cẩn thận đụng phải vết thương của cô cả người cô chỉ run rẩy, không phát ra tiếng kêu đau.
Vén tóc Nguyễn Quỳnh Anh lên, đắp lại chăn cho cô, sau đó Trần Vĩnh Hải mới bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Trong phòng sách, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Bảo Quốc: “Chuyện đèn thủy tinh điều tra đến đâu rồi?”
“Đã điều tra rõ rồi, là vô tình.” Bảo Quốc trả lời.
“Không ngờ đến sao?” Trần Vĩnh Hải híp mắt, làm sao cũng có chút không tin được.
Chuyện không ngờ này cũng không khỏi quá đúng dịp đi.
Vì sao không sớm không muộn mà lại rơi xuống ngay đúng ngày các cô đi.
Bảo Quốc biết Trần Vĩnh Hải sẽ không tin, cười khổ giải thích: “Anh Hải, mặc dù chuyện này giống như có người bày ra nhưng thực tế thật sự là chuyện bất ngờ, là vấn đề trang trí, vật liệu trang trí trần nhà đều dùng đồ không tốt, hoàn toàn không thể đỡ được trọng lượng của đèn thủy tinh.”
Cho nên các cô Tô Hồng Yên đúng là không may.
“Đường đường là chi nhánh nhà họ Cao vậy mà lại trang trí cửa hàng bằng đồ đểu, đúng là càng sống càng thụt lùi.” Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải câu lên một tia lạnh lùng.
“Đây là do người phụ trách chi nhánh, khoản tiền trang trí của nhà họ Cao bị người phụ trách trung gian đút túi riêng một ít cho nên mới trang trí thành ra như vậy.” Bảo Quốc nói.
Trần Vĩnh Hải không quan tâm đến chuyện này, anh mấp máy môi: “Chuyện này, biện pháp giải quyết của bên phía nhà họ Cao là gì.”
“Người phụ tránh nói, lễ phục mà cô Quỳnh Anh và cô Tô Hồng Yên chọn đều tặng miễn phí, hi vọng không tiếp tục làm lớn chuyện.”
“Vậy mà lại là ý kiến hay!” Trần Vĩnh Hải để tay lên bàn siết thật chặt: “Cậu chuyển lời qua nói là truy cứu hay không phải phụ thuộc vào ý của cô Yên.”
“Vâng.” Bảo Quốc gật đầu đồng ý.
Trần Vĩnh Hải buông nắm đấm ra, lại hỏi: “Tô Hồng Yên bây giờ thế nào rồi?”
“Cô Yên còn chưa tỉnh, bác sĩ nói khả năng là bị sợ hãi quá độ, tỉnh lại thì không sao nữa.”
Trần Vĩnh Hải cúi mặt nói nhàn nhạt: “Sắp xếp người qua đó chờ cô ấy tỉnh lại thì đưa cô ấy về nhà họ Tô.”
“Anh Hải, anh không đến thăm cô Yên sao?” Bảo Quốc ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên: “Không được, tôi có việc bên này.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Ngay lúc Bảo Quốc chuẩn bị tắt điện thoại cậu ta đột nhiên lại nghĩ ra gì đó, vội vàng mở miệng: “Đúng rồi anh Hải, cửa hàng trường nhà họ Cao trước đó hỏi tôi cô Quỳnh Anh thế nào.”
“Có ý gì?” Trần Vĩnh Hải mím môi, trong lòng nổi lên cảm giác không ổn.
Bảo Quốc nuốt nước miếng, giọng có chút thổn thức: “Cửa hàng trưởng nói, lúc đèn thủy tinh rơi xuống là cô Quỳnh Anh bảo vệ cô Yên, cô Quỳnh Anh bị đèn thủy tinh đập vào phía sau lưng cho nên họ rất lo lắng hỏi cô Quỳnh Anh có sao không.”
Lúc anh ta nghe được thì vô cùng khiếp sợ, vì anh Hải mà hai người cô Yên và cô Quỳnh Anh chắc chắn là tình địch.
Mặc dù trước mắt hai người không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng cô Yên đối với cô Quỳnh Anh từng có chút mưu kế, anh Hải nhìn không ra nhưng anh ta nhìn ra được.
Nhưng dù vậy cô Quỳnh Anh thế mà vẫn có thể cứu cô Yên, thật là làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
“Cậu nói Quỳnh Anh bị đèn thủy tinh rơi trúng?” Trần Vĩnh Hải sầm mặt lại, đứng thẳng dậy từ trên ghế, hơi lạnh trên người cứ thế tỏa ra.
Khó trách vết thương sau lưng cô anh lại không hiểu làm sao có thể bị thương, hóa ra là bị đèn thủy tinh nặng như thế rơi trúng.
Còn cứu người nữa! Cô sao lại không nghĩ được thân thể nhỏ nhắn của cô làm sao có thể chống đỡ được trọng lượng của đèn thủy tinh.
May mắn là cô chỉ bị thương phía sau lưng, không rơi trúng đầu chết, coi như mạng cô cũng lớn!
“Đúng vậy.” Bảo Quốc trả lời.
Môi Trần Vĩnh Hải mím lại thành một đường thẳng: “Nói với người chịu trách nhiệm nhà Cao, tôi đổi ý, chuyện này tôi truy cứu đến cùng!”
“Cái này…” Bảo Quốc ngạc nhiên.
Cô Yên ngất xỉu, anh Hải cũng không quan tâm đến chuyện nhà họ Cao, để tự cô Yên giải quyết, nhưng nghe được cô Quỳnh Anh bị đèn pha lê rơi trúng, anh lập tức truy cứu việc này.
Kiểu đối xử khác biệt này thật là làm người ta líu lưỡi. Xem ra trong lòng anh Hải vẫn rất coi trọng cô Quỳnh Anh.
“Được, tôi hiểu rồi.” Bảo Quốc không dám nói thế gì, lập tức đi chuyển lời.
Trần Vĩnh Hải để điện thoại di động xuống thì quản gia Hoàng gõ cửa đi vào: “Cậu Hải, bác sĩ đến.”