Chân mày Trần Vĩnh Hải nhíu chặt lại, quanh người tản ra hơi thở lạnh lẽo: “Cô muốn mình bị nhốt một lần nữa?”
“Hừ, nhốt thì nhốt, có sao đâu. Cho dù bây giờ tôi có bị bố tôi bắt về nhốt lại đi nữa, tôi vẫn muốn mắng anh, đồ cặn bã! Đồ khốn nạn, thứ đàn ông khốn nạn!” Ngô Bảo Ngọc chẳng hề sợ chút nào, cô hất hàm, chống lại ánh nhìn lạnh lẽo của Trần Vĩnh Hải.
Nhìn tình cảnh hai người vừa chạm mặt đã bùng nổ, Khánh Minh và Tô Hồng Yên chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Nhưng, một lát sau, Khánh Minh lại sờ cằm, trên mặt chỉ còn vẻ thú vị nhìn màn đối đáp này.
Người phụ nữ này vừa gọi Vĩnh Hải là “thứ đàn ông khốn nạn”.
Chẳng lẽ Vĩnh Hải đã làm gì cô ấy?
“Ngô Bảo Ngọc, cô muốn chết?” Khuôn mặt Trần Vĩnh Hải u ám, lạnh lùng nói.
Ngô Bảo Ngọc cười một tiếng đầy khinh miệt: “Sao nào? Anh muốn giết tôi thật à, có giỏi thì anh giết đi, giết đi này!”
Cô ngước cổ lên, khiêu khích trắng trợn như không sợ chết.
Sự hung ác lảng vảng trong mắt Trần Vĩnh Hải một chốc, khí thế quanh người cũng càng ngày càng lạnh lẽo, nắm tay siết chặt lại: “Chưa từng có kẻ nào dám mắng tôi là đồ khốn hết lần này đến lần khác như vậy. Lúc trước, nể tình cô là người nhà chú ấy, tôi không so đo với cô, bây giờ cô còn dám ngang ngược trước mặt tôi, là ai cho cô lá gan đấy?”
“Gan đấy dĩ nhiên không phải anh cho. Còn nữa, tôi thật sự không biết tổng giám đốc Trần lấy đâu ra mặt mũi mà nói không so đo với tôi nữa. Lần trước, tôi mắng anh là đồ khốn, kết quả, anh vừa quay đi đã mách lẻo với bố tôi, thế này mà gọi là không so đo à? Tôi thấy anh đúng thật là đồ hẹp hòi, tính toán chi li!” Ngô Bảo Ngọc bĩu môi nói.
Gân xanh trên trán giật càng thêm mau, Trần Vĩnh Hải chầm chậm giơ tay về phía cô.
Ngay lúc tay anh sắp tiếp xúc với cổ Ngô Bảo Ngọc, Tô Hồng Yên ấn tay anh xuống: “Vĩnh Hải, đừng xúc động!”
Khánh Minh nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người họ, ánh mắt chợt hiện lên nét ảm đạm, khóe miệng cong lên độ cong nhạt nhòa đầy tự giễu.
Còn nói gì mà để anh theo đuổi Hồng Yên.
Bọn họ đã đính hôn rồi, anh còn theo đuổi thế nào được đây?
Dưới sự nhắc nhở của Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải nhắm chặt hai mắt, miễng cưỡng ép lại lửa giận của mình, thu tay về.
Tô Hồng Yên nhìn về phía Ngô Bảo Ngọc, mặc dù trên mặt đang nở nụ cười nhưng nụ cười đó cũng rất lạnh lẽo: “Cô Ngô đây, xin hỏi Vĩnh Hải đã làm gì cô mà sao cô lại mắng anh ấy là đồ khốn?”
“Anh ta không làm gì tôi.” Ngô Bảo Ngọc chỉ vào Trần Vĩnh Hải: “Nhưng anh ta làm một chuyện rất khốn nạn với Quỳnh Anh. Chính anh ta là người hạ lệnh bỏ đứa bé trong bụng Quỳnh Anh, chỉ bằng một việc này thôi, thử hỏi anh ta không khốn nạn à?”
Nghe vậy, Khánh Minh theo bản năng gật đầu hai cái.
Thành thật mà nói, anh cũng cảm thấy Vĩnh Hải rất khốn nạn.
“Nguyễn Quỳnh Anh đúng là rỗi rãi, nhàn tản thật, cái gì cũng nói cho người ngoài được.” Trần Vĩnh Hải nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, sắc mặt u ám đáng sợ.
Ngô Bảo Ngọc hừ lạnh: “Là tôi phát hiện ra bụng Quỳnh Anh sao mãi không lớn nên mới tới hỏi rồi cô ấy nói cho tôi biết, sao? Loại chuyện này chính anh làm ra còn sợ người khác nói à?”
“Cô Ngô, cô hiểu lầm rồi, Vĩnh Hải muốn bỏ đứa bé đó, thật ra là do…”
“Cô im đi!” Ngô Bảo Ngọc chợt quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Hồng Yên, lớn tiếng hét.
Tô Hồng Yên ngẩn người, sau đó cô cúi đầu, che đi sát ý sôi trào trong mắt.
“Nhắc tới đây, tôi đúng thật là phải bội phục cô Tô đấy.” Ngô Bảo Ngọc khoanh tay trước ngực, nửa như cười lại như không, nhìn Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên thu lại suy nghĩ hiện lên nơi đáy mắt, mờ mịt ngẩng đầu: “Tôi không hiểu ý cô Ngô.”
“A, rồi cô sẽ nhanh chóng hiểu thôi mà, tên đàn ông này!”, Ngô Bảo Ngọc chỉ vào Trần Vĩnh Hải: “Tên đàn ông này vừa bao nuôi Quỳnh Anh, vừa anh anh em em với vị hôn thê đàng hoàng là cô đây mà cô Tô lại chẳng để ý chút nào. Có thể thấy lòng dạ của cô Tô đúng là độ lượng đến mức khiến người ta phải bội phục. Tôi nói như vậy, chắc cô Tô đã hiểu rồi nhỉ?”
Trong lòng Tô Hồng Yên tràn đầy lạnh lẽo nhưng trên mặt lại tủi nhục cắn môi: “Sao cô có thể nói như vậy, chẳng qua tôi…”
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng Ngô Bảo Ngọc không cho Tô Hồng Yên cơ hội đó, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm nhìn về phía Trần Vĩnh Hải đang bày sắc mặt hung ác, cô nói: “Còn cả tổng giám đốc Trần đây nữa, tôi nghe Quỳnh Anh nói, anh rất yêu Tô Hồng Yên. Nếu anh đã yêu cô ta rồi sao còn muốn tìm một kẻ thế thân làm gì? Đây mà là yêu sao? Nếu anh đã chọn Tô Hồng Yên rồi thì anh hãy đối xử thật tốt với cô ta đi, cần gì phải tới trêu chọc Quỳnh Anh làm gì nữa, bắt cá hai tay thú vị lắm à? Ôi, thú vị đâu không thấy, chỉ thấy anh đích thị là một tên khốn thôi!”
Nói xong những lời trong lòng ra, Ngô Bảo Ngọc không thèm nhìn mấy người này lấy một cái nào nữa, xoay người bước vào thang máy, đi thẳng.
Không khí lúc này nhất thời đọng lại, yên lặng vô cùng.
Trần Vĩnh Hải rũ mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Hồng Yên nhìn anh một cái, trong lòng rõ ràng đã có câu trả lời nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như mình rất kinh ngạc, cô hỏi: “Vĩnh Hải, anh thật sự… Với em...”
“Thế nào với em?” Trần Vĩnh Hải chớp mắt, giọng nói không dễ chịu gì.
Tô Hồng Yên làm bộ không nghe ra được là anh đang không vui, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, Ngô Bảo Ngọc có nói, anh yêu em, là thật sao?”
“Không phải, anh chỉ coi em như em gái.” Trần Vĩnh Hải trả lời rất dứt khoát.
Tô Hồng Yên nhếch mép lên, vẻ mặt mang nét đau khổ: “Vậy à, cũng đúng nhỉ, người anh quan tâm, luôn luôn là cô Nguyễn.”
Mặc dù vẻ đau khổ cô ấy thể hiện ra ngoài đều chỉ là diễn nhưng câu trả lời dứt khoát của anh vẫn rạch vào lòng cô một vết đau nhói khiến trái tim cô chẳng hề dễ chịu gì.
Khánh Minh không chịu được khi thấy cô như vậy, anh đứng dậy, trên khuôn mặt chẳng còn chút phóng đãng nào mà chỉ còn đầy sự nghiêm túc: “Vĩnh Hải, tôi cảm thấy cô Ngô nói cũng không sai đâu. Bất kể nguyên nhân cậu và Hồng Yên đính hôn có là gì đi chăng nữa thì suy cho cùng cậu cũng đã đồng ý đính hôn với cô ấy rồi nên trong thời gian này, cậu đừng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy nữa.”
“Khánh Minh…” Hiếm có khi Tô Hồng Yên chịu nhìn thẳng vào anh một lần.
Nhưng Khánh Minh lại tránh đi ánh mắt của cô: “Vĩnh Hải, thật ra chúng ta đều biết, cậu vốn hoàn toàn không hề coi Nguyễn Quỳnh Anh là thế thân, bởi vì người cậu yêu từ trước tới giờ chỉ có mình Nguyễn Quỳnh Anh. Vậy nên, tôi đề nghị cậu, hoặc là hãy dốc lòng gìn giữ hôn ước với Hồng Yên, để Nguyễn Quỳnh Anh đi, hoặc là hủy bỏ lễ đính hôn đi, như vậy sẽ tốt cho cả Hồng Yên và cậu.”
“Khánh Minh!” Tô Hồng Yên nổi giận, quát một tiếng.
Sao anh ấy lại dám khuyên Trần Vĩnh Hải hủy hôn?
Thiệt cho cô vừa rồi còn cho rằng anh ấy đang lên tiếng nói chuyện cho mình.
Chẳng lẽ anh không sợ cô sẽ giận dỗi, sau này không để ý đến anh nữa hay sao?
Ánh mắt hàm chứa áy náy của Khánh Minh nhìn về phía Tô Hồng Yên.
Mà ánh nhìn Tô Hồng Yên lại sắc lẻm, trong mắt chỉ chứa sự tức giận cùng oán hận với anh.
Khánh Minh cười khổ, thu tầm mắt lại.
“Tôi thật sự... Yêu Nguyễn Quỳnh Anh sao?” Trần Vĩnh Hải sờ lên ngực mình, giọng nói khàn khàn cất lên câu hỏi.
Khánh Minh gật đầu: “Phải, chẳng qua do chính cậu không chịu thừa nhận mà thôi.”
Trần Vĩnh Hải im lặng, ánh mắt dần thay đổi, trở nên phức tạp.
Lời giống vậy, anh cũng từng nghe quản gia Hoàng nói với mình. Quản gia Hoàng cũng nói anh vốn luôn yêu Nguyễn Quỳnh Anh, chẳng qua do anh luôn không chịu thừa nhận thôi
Bây giờ, Khánh Minh cũng nói như vậy, có lẽ anh thật sự...
Trần Vĩnh Hải mím môi, tựa như anh vừa quyết định điều gì đó và rồi anh nhấc chân đi về phía thang máy.
Ánh mắt Khánh Minh chợt lóe lên điều gì đó, anh nói: “Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh ở quán bar dưới tầng một.”
“Cái gì?” Trần Vĩnh Hải khẽ nhướng mày.
Quán bar?
Sao cô lại dám tới một chỗ như vậy!
Chẳng lẽ, cô ấy không biết loại nơi như vậy loạn đến mức nào sao?
Trần Vĩnh Hải khẽ nheo mắt, không khí quanh người lại càng lạnh hơn: “Tôi biết rồi!”
Anh nhấn nút mở cửa thang máy, ngay trước khoảnh khắc anh bước qua cửa thang máy, Tô Hồng Yên gọi anh lại: “Vĩnh Hải. có phải anh muốn hủy bỏ lễ đính hôn với em không?”
“Hồng Yên, anh xin lỗi!” Trần Vĩnh Hải không quay đầu lại, chỉ hờ hững trả lời cô một câu.
Nước mắt Tô Hồng Yên lăn dài: “Nhưng chúng ta đã bàn xong từ ba tháng trước rồi mà. Hôm nay chúng ta tới đây cũng là vì muốn thông báo cho bạn bè trong giới, ngày tháng đính hôn cũng đã định rồi.”
“Là anh không giữ lời.” Dứt lời, Trần Vĩnh Hải bước vào thang máy.
Anh không thể tự lừa gạt bản thân nữa rồi. Sở dĩ, lí do anh hoãn hết lần này tới lần khác, trì tệ không chịu đính hôn với cô ấy cũng là vì chính anh không muốn. Trần Vĩnh Hải đi tới quán bar ở tầng một. Con ngươi sâu thẳm của anh quét một vòng trong quán bar huyên náo, cuối cùng cũng tìm thấy Nguyễn Quỳnh Anh ở một chỗ ngồi trong góc.
Lúc này, cô đang giơ ly rượu lên cụng ly với một người đàn ông, trên mặt cô đầy ý cười. Mà tên đàn ông kia, mặc dù gã đang khoác tay trên thành ghế sa lông sau lưng cô nhưng trên thực tế lại đang nhích từng chút từng chút một tới bả vai cô.
Nhìn thấy khung cảnh đó, trong mắt Trần Vĩnh Hải bùng lửa giận, sự phẫn nộ trong lòng dâng lên cao vút. Cuối cùng, anh cũng không nhịn được nữa, sải bước qua đi, ngay khi tay tên đàn ông kia sắp đáp lên bả vai, anh chợt kìm tay gã lại.