Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 297: Tập đoàn Nguyễn Thị bị nhắm đến



Anh đã nói với cô nhiều như vậy, nhưng cô không hề đặt những lời đó vào trong lòng!

“Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tin tưởng!” Nguyễn Quỳnh Anh cúi thân người xuống thấp, chui ra ngoài từ dưới nách anh, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh.

Trần Vĩnh Hải thấy cô linh hoạt như thế, đuôi mày nhướng lên, anh buông tay đang chống ở cánh cửa ra và xoay người nhìn cô: “Hãy cho tôi một lý do!”

“Rất đơn giản, anh vẫn một mực cho rằng năm đó là do tôi cho người đến tập kích anh, vì thế anh hận tôi, muốn trả thù tôi và làm nhục tôi, thậm chí còn phá bỏ đứa con của tôi. Sau khi tôi chịu tổn thương từ sự tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần của anh, anh lại nói với tôi rằng chúng ta hãy bắt đầu một lần nữa, anh Hải à, cho hỏi nếu đổi lại là anh thì anh có thể tin không?” Nói đến chỗ này, ánh mắt cô không khỏi hiện lên vẻ chua xót, trong lòng tràn ngập thê lương.

Nguyễn Quỳnh Anh hơi nâng đầu lên, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, cô không muốn bản thân sẽ khóc ra.

Cô đã khóc quá nhiều rồi.

Cô không muốn lại không có bản lĩnh rơi nước mắt vì người đàn ông này nữa!

Trần Vĩnh Hải hạ mắt xuống và không nói gì.

Đối với vấn đề này của cô, thật ra trong lòng anh đã có đáp án.

Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không thể nào tin tưởng.

“Tôi đã biết.” Trần Vĩnh Hải mấp máy môi, cúi đầu đổi giày.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn hành động của anh thì cô biết anh chuẩn bị rời đi.

Cô cắn môi, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì, chẳng biết là vui hay là buồn, tóm lại trăm vị lẫn lộn.

Đổi giày xong, Trần Vĩnh Hải mở cửa và đi ra ngoài.

Nguyễn Quỳnh Anh bước đến đóng cửa lại, sau đó dựa vào cánh cửa.

Dựa được một lúc, cô lại trượt xuống theo cánh cửa, đặt mông ngồi ở trên thảm cửa, ôm gối và vùi đầu vào đó khóc lên.

Cô đã nói rằng sẽ không rơi nước mắt vì Trần Vĩnh Hải nữa, nhưng khi anh đi rồi, cô vẫn không nhịn được mà khóc lên.

Tại sao?

Tại sao anh luôn tổn thương cô như thế?

Rõ ràng cô chưa hề làm gì cả, nhưng không hiểu vì sao cô lại trở thành vật hy sinh giữa anh và người đàn ông đeo mặt nạ, dẫn đến kết cục bản thân đầy thương tích không nói, khó khăn lắm cô mới có thể rời khỏi anh, bây giờ anh lại muốn dùng lý do bắt đầu một lần nữa đến âm mưu điều gì ở cô chứ, anh hận cô như vậy hay sao?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cực kỳ đau đớn mà khóc lên thành tiếng: “Mình thật khờ mà…”

Nếu năm đó, cô không hề động lòng dưới sự cố ý tiếp cận của anh thì thật tốt quá, cô không cần phải giống như lúc này, sống như một vở kịch buồn.

Ngoài cửa, Trần Vĩnh Hải để quên chìa khóa xe, vì thế anh quay lại chuẩn bị lấy nó. Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong cánh cửa, động tác mở cửa của anh dừng lại, cuối cùng bàn tay nắm lấy khóa cửa siết chặt lại thành đấm, sau đó bỏ vào bên trong túi quần tây.

Anh cởi áo khoác và vắt lên trên cánh tay, nhẹ nhàng dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhếch môi mỏng, không hề phát ra chút âm thanh nào, mặt anh không chút thay đổi lẳng lặng lắng nghe cô khóc.

Giờ phút này, trong lòng anh suy nghĩ điều gì, chẳng ai có thể biết.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi tiếng khóc của Nguyễn Quỳnh Anh dần dần dừng lại, sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân của cô bỏ đi sau cánh cửa, Trần Vĩnh Hải nhìn thoáng qua cửa phòng rồi mới lại rời đi.

Còn về chiếc chìa khóa xe kia, anh dường như không còn muốn lấy.

Nguyễn Quỳnh Anh rửa mặt xong thì đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô tính đến tủ lạnh ở phòng bếp tìm hai cục nước đá để đắp mắt. Lúc đi ngang qua ghế sô pha, khóe mắt cô bỗng nhìn đến chiếc chìa khóa xe ở trên bàn trà: “Đây là…”

Cô xoa nhẹ hai mắt, sau khi xác nhận bản thân không có nhìn lầm, cô cầm lấy chìa khóa xe đi đến ban công, đi tới nhìn xung quanh muốn xem xe của Trần Vĩnh Hải có phải đang ở dưới lầu hay không.

Cô nhìn một vòng, sau khi không nhìn thấy chiếc xe Maybach của anh, cô nắm chặt chìa khóa trong tay, do dự hai giây, cuối cùng cô mở cửa phòng ra và cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Đi vào bãi đậu xe, Nguyễn Quỳnh Anh tìm thấy chiếc Maybach của Trần Vĩnh Hải đang đậu ở một chỗ.

Cô nhẹ nhàng hít sâu hai hơi, thu lại tâm trạng của mình và đi đến chiếc xe. Cô muốn đến xem Trần Vĩnh Hải có ở bên đó hay không, nếu có thì cô sẽ trả chìa khóa xe lại cho anh.

Nhưng mà khi đi đến nơi, ở đây không có bất kỳ người nào cả.

Trần Vĩnh Hải không có chìa khóa xe, anh không lên xe được thì sẽ đi chỗ nào chứ?

Nguyễn Quỳnh Anh dạo qua một vòng, trong bãi đậu xe yên tĩnh không có bóng người nào, đừng nói đến là bóng dáng của Trần Vĩnh Hải.

Có khi nào anh không hề đi đến nơi này hay không?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh lấy điện thoại di động ra, chần chừ phút chốc, cuối cùng cô vẫn điện đến điện thoại của Trần Vĩnh Hải: “Anh đã quên lấy chìa khóa xe đi rồi.”

Điện thoại vừa được bắt máy, cô đã nói thẳng với người đàn ông ở đầu bên kia.

Người đàn ông im lặng một lát, âm thanh mới được truyền đến: “Tôi biết.”

Anh biết nhưng không lại đây lấy?

Nguyễn Quỳnh Anh nhếch cái miệng nhỏ nhắn: “Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi ở bên cạnh xe của anh, chìa khóa đang ở trên tay tôi, anh đến đây đi.”

“Tôi đã ở trên xe.” Trần Vĩnh Hải nói, ánh mắt ghét bỏ đánh giá tình hình đơn sơ bên trong của chiếc taxi.

Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc nhướng mày: “Nhanh như thế mà đã có người đến đón anh ư?”

Trần Vĩnh Hải hạ mắt, “ừ” một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng thở ra trong lòng: “Vậy được rồi, anh hãy bảo một người đến đây lấy chìa khóa và xe của anh đi đi.”

“Không cần, cái chìa khóa đó để ở chỗ em đi.” Một tay Trần Vĩnh Hải cầm di động, một tay kéo cửa kính xe xuống để cho không khí tràn vào, hòa tan mùi thuốc lá bên trong xe taxi.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy câu này của anh thì có chút không vui: “Hay là anh cho người đến đây lấy đi, bằng không thì tôi để người khác đem qua cho anh cũng được.”

Để ở chỗ cô, như vậy chẳng phải anh lại có thêm lý do để đến đây tìm cô rồi sao?

Đến lúc đó, Tô Hồng Yên lại không vui.

Hôm nay cô đã bị Tô Hồng Yên hận triệt để, cô ấy cũng đã tàn nhẫn uy hiếp, thật không biết sau này Tô Hồng Yên lại làm ra chuyện gì.

“Tùy em!” Mặt Trần Vĩnh Hải đen lại và ngắt điện thoại.

Giọng điệu này của cô giống như đang cực kỳ ghét bỏ và không thể chờ đợi muốn đem đồ đạc của anh quăng ra ngoài vậy.

Nhìn thấy màn hình đã trở lại menu chính, Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, từ lâu cô đã quen với việc anh luôn cúp điện thoại sớm, cô cũng không cảm thấy có gì khó chịu, bỏ chìa khóa vào trong túi tiền và đi về phía thang máy.

Ngày hôm sau, cô nói được làm được.

Vừa đến tập đoàn Nguyễn Thị, cô lập tức gửi chìa khóa xe cho Trần Vĩnh Hải, sau đó cô còn gửi một tin nhắn đến anh.

Trần Vĩnh Hải đang họp, nghe thấy điện thoại di động trên bàn bất ngờ rung lên, anh liếc nhìn một cái, ánh mắt lóe lên, cầm lấy di động và mở tin nhắn: “Chìa khóa đã được gửi, buổi chiều sẽ đến!”

Khi nhìn thấy nội dung này, khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải xụ xuống.

Thật giỏi, cô thật sự cho người mang đến đây cho anh!

“Tổng giám đốc Hải.” Tô Hồng Yên ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của anh.

Trần Vĩnh Hải để điện thoại di động qua một bên, cúi đầu xuống: “Sao vậy?”

“Trưởng phòng Lâm đã nói xong, đang hỏi ý kiến của anh đấy.” Tô Hồng Yên nhắc nhở, ánh mắt đảo qua trên di động của anh: “Anh Hải à, vừa nãy anh đang xem gì vậy?”

“Không có gì.” Anh đáp lại một câu đơn giản. Trần Vĩnh Hải cầm lấy báo cáo của trưởng phòng Lâm nhìn một lần, sau đó đưa ra lời nhận xét.

Tô Hồng Yên nhân cơ hội này lặng lẽ rời khỏi phòng hội nghị.

Ở trên hành lang, cô ấy lấy di động ra và đưa đến bên tai, nhe răng ra cười: “Bố à, hành động đi, lần này con muốn tập đoàn Nguyễn Thị phải chảy thật nhiều máu!”

Cúp điện thoại, Tô Hồng Yên dựa vào trên tường, thì thào tự nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, cho dù mạo hiểm có nguy cơ bị anh Hải khiển trách, tôi cũng muốn lột xuống một lớp da của cô. Tôi muốn cho cô biết, một khi đắc tội tôi thì sẽ có hậu quả như thế nào.”

Về phần bị Trần Vĩnh Hải khiến trách, cô ấy đã có biện pháp làm cho anh cảm thấy áy náy sau khi khiển trách cô ấy.

Cô ấy cúi đầu cười lạnh lùng một tiếng, sau đó mới trở lại phòng họp.

Buổi chiều, Trần Vĩnh Hải nhận được chuyển phát nhanh, đúng là chìa khóa xe mà Nguyễn Quỳnh Anh gửi đến.

Anh thản nhiên ném chìa khóa xuống bàn, lúc này mới trả lời tin nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh: “Đã nhận được!”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thoáng qua, cầm di động vuốt vuốt vài cái rồi mới gửi một chữ “Ok”. Cô biết rất rõ anh sẽ không trả lời nữa, cho nên cô đặt điện thoại xuống, cầm lấy bút máy và bắt đầu duyệt tài liệu.

Trải qua sự dạy dỗ của thư ký Diêm trong thời gian dài như thế, cô đã có thể tự mình xử lý rất nhiều loại tài liệu.
“Tổng giám đốc, không hay rồi!” Lúc này, thư ký Diêm bất chợt xông vào với vẻ mặt nghiêm túc, đến cả cửa cũng không thèm gõ.

Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, thấy trong mắt anh ấy đầy sự gấp gáp, cô không khỏi nghiêm mặt đứng dậy: “Thư ký Diêm, đã xảy ra chuyện gì?”

“Là chuyện lớn!” Thư ký Diêm đưa một phần tài liệu cho cô: “Tập đoàn Nguyễn Thị của chúng ta đã bị người khác nhắm đến!”