Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 298: Bố Tô



"Cái gì?" Mí mắt Nguyễn Quỳnh Anh giật lên, vội vàng hỏi: "Bị ai nhằm vào cơ?"

Vất vả lắm tập đoàn Nguyễn Thị mới bước vào quỹ đạo, điện thoại di động của tập đoàn cũng chuẩn bị được tung ra thị trường, có nói thế nào thì bây giờ cũng chính là lúc mấu chốt nhất.

Lúc mấu chốt như vậy lại có người nhằm vào tập đoàn Nguyễn Thị gây chuyện, sao cô có thể không sốt sắng cho được.

"Là tập đoàn Tô thị." Nét mặt Thư ký Diêm trầm xuống, đôi môi mấp máy chậm rãi nói ra sáu chữ.

Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi lại, cô đột nhiên phát hiện bản thân mình không có nhiều bất ngờ lắm khi nghe thấy cái tên này.

"Là Tô Hồng Yên..." Cô khẽ lẩm bẩm.

Hôm qua Tô Hồng Yên đã nói, sẽ không bỏ qua cho cô.

Thật không nghĩ tới cô ta lại ra tay nhanh đến thế, hơn nữa còn dùng hẳn cách thức lớn như vậy.

Vốn cô còn cho rằng, Tô Hồng Yên chỉ nhằm vào một mình cô, thật không ngờ thứ cô ta nhắm tới lại là tập đoàn Nguyễn Thị.

"Chủ tịch, hôm qua cô Yên đến tìm cô, hai người đã nói gì với nhau thế?" Thư ký Diêm hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh có chút đau đầu đỡ trán trả lời anh ta: "Vì Trần Vĩnh Hải. Trần Vĩnh Hải muốn hủy bỏ lễ đính hôn với cô ta. Bản thân cô ta cảm thấy anh ấy làm như vậy là vì tôi nên nói muốn trả thù tôi."

"Tổng giám đốc Hải muốn đính hôn với cô Yên ư? Sao tôi chưa từng nghe đến chuyện này nhỉ?" Thư ký Diêm kinh ngạc đến mức trợn hết cả mắt lên.

Nguyễn Quỳnh Anh phất phất tay nói: "Trần Vĩnh Hải không công khai chuyện đó ra bên ngoài. Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này. Thư ký Diêm, rốt cục tập đoàn Tô thị nhằm vào cái gì của tập đoàn Nguyễn Thị?"

"Bọn họ nhằm vào thị trường chứng khoán của chúng ta." Thư ký Diêm thở dài trả lời cô.

Đối với một công ty mới lên sàn mà nói, thị trường chứng khoán luôn là nơi dễ dàng tấn công nhất.

Đặc biệt là một công ty có căn cơ bất ổn nhưng vẫn cố gắng lên sàn giao dịch như tập đoàn Nguyễn Thị này. Thị trường chứng khoán là nơi dễ tấn công nhất, bởi vì công ty bọn họ không thể bỏ ra nhiều tiền để giữ điểm giao dịch trên thị trường chứng khoán này.

"Chúng ta phản kích thế nào rồi?" Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên bước tới hỏi thư ký Diêm.

Thư ký Diêm cười khổ nói: "Phản kích đương nhiên là phải có. Thế nhưng chúng ta cũng không chống đỡ được bao lâu. Bởi vì chúng ta không còn bao nhiêu tiền để bỏ vào đó nữa. Hiện tại thị trường chứng khoán đã giảm xuống mất mấy điểm rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ điện thoại của chúng ta còn chưa tung ra thị trường đã phải đóng cửa tuyên bố phá sản."

"Tại sao lại như vậy?" Nguyễn Quỳnh Anh bị đả kích lớn, thân thể loạng choạng, có chút đứng không vững: "Nhất định là do Tô Hồng Yên cố ý. Sợ rằng cái mà cô ta muốn chính là làm cho tập đoàn Nguyễn Thị phá sản."

"Chủ tịch, hay là chúng ta cầu viện tổng giám đốc Hải đi. Có nói thế nào thì chuyện này cũng là do anh ta mà ra. Hơn nữa công ty của anh ta và công ty chúng ta cũng có quan hệ hợp tác. Thế nên không có lý do gì bên họ không giúp đỡ bên mình." Thư ký Diêm nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đưa ra ý kiến.

Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi không nói gì.

Thành thật mà nói, cô không muốn tìm Trần Vĩnh Hải xin anh giúp.

Cô đã rời khỏi anh, ngoại trừ cùng tập đoàn Vĩnh Phát hợp tác, cô không muốn có bất cứ quan hệ gì liên quan đến anh nữa.

Một khi cô đi tìm anh muốn anh giúp đỡ, sẽ càng làm cho Tô Hồng Yên thêm điên cuồng. Có lẽ lần này Trần Vĩnh Hải sẽ giúp cô giải quyết chuyện này. Thế nhưng lần sau thì sao, nếu như sau này Tô Hồng Yên vẫn tiếp tục nhằm vào tập đoàn Nguyễn Thị thì cô phải làm sao đây? Không thể lần nào cũng đến tìm Trần Vĩnh Hải, nhờ anh ra tay được. Cho dù anh không chê phiền, thì chính bản thân cô cũng cảm thấy không thể nào mở miệng ra được.

"Chủ tịch!" Thấy Nguyễn Quỳnh Anh không nói lời nào, thư ký Diêm cuống lên gọi tâm trí cô quay trở lại.

Nguyễn Quỳnh Anh co người ngồi trở lại trên ghế, dặn dò anh ta: "Thư ký Diêm, nếu cứ tiếp tục như vậy, tập đoàn Nguyễn Thị còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?"

"Năm tiếng." Thư ký Diêm suy nghĩ một chút, tính toán nói.

Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay lại, nói: "Tôi biết rồi, anh ra ngoài cho tôi suy tính một chút đi. Sau hai tiếng nữa, tôi sẽ cho anh đáp án."

"Được." Thư ký Diêm cũng biết cô đang gặp khó khăn thế nên cũng không ép buộc cô nữa mà xoay người đi ra ngoài.

Khuỷu tay Nguyễn Quỳnh Anh chống trên bàn, những ngón tay thon nhỏ cắm sâu vào bên trong tóc. Lúc này, trong lòng cô vừa buồn phiền vừa rối loạn.

Một lát sau, cô lấy một cuốn danh bạ điện thoại từ trong ngăn kéo ra, sau đó tìm ra số điện thoại của tập đoàn Tô thị từ trong đó, rồi lấy dũng khí nhấn nút gọi đi.

Người nhận điện thoại trợ lý của bố Tô Hồng Yên, nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói muốn tìm bố Tô, anh ta vội vã đi xin chỉ thị.

Bố Tô đồng ý nói chuyện với Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng thái độ của ông ta vô cùng lạnh lùng: "Cô chủ động liên hệ với tôi, là vì tập đoàn Nguyễn Thị đấy à?"

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn hỏi chú một chút. Chuyện tập đoàn Tô thị gây khó dễ cho tập đoàn Nguyễn Thị, là do chủ tịch Tô đồng ý đúng không?"

"Là do tôi tự mình hạ lệnh." Bố Tô vừa duyệt tài liệu, vừa lạnh lùng nói.

Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một ngụm khí lạnh. Hóa ra chuyện này không chỉ có mình Tô Hồng Yên tham gia, mà còn có cả bố Tô nhúng tay vào khuấy động.

Từ cuộc đấu tranh ngang hàng bằng vai phải lứa, đã nhanh chóng thăng cấp lên thành cuộc đấu tranh cao hơn. Chuyện này, xem ra không dễ giải quyết.

Nói đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh rất muốn biết nguyên nhân tại sao ông ta lại làm như vậy. Cô siết chặt chiếc di động trong tay, vội vàng hỏi: "Tại sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đó đúng là tôi và cô nhà có chút mâu thuẫn. Thế nhưng tập đoàn Tô thị và tập đoàn Nguyễn Thị chưa từng kết thù kết oán. Chú làm như thế, không cảm thấy rất không hợp tình, hợp lý sao?"

"Thân là trưởng bối, ra tay đối phó với một tiểu bối, tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng so với việc xả hận cho con gái mình, chút xấu hổ ấy cũng không đáng là bao. Vì con gái, khuôn mặt già nua này của tôi có mất cũng chẳng sao." Bố Tô trầm giọng nói.

Nguyễn Quỳnh Anh há miệng hỏi lại ông ta: "Hả giận ư?"

"Hừ, bởi vì cô, cho nên trước đó cái thằng ranh Trần Vĩnh Hải kia dám gọi điện thoại cho tôi, đòi hủy lễ đính hôn với Hồng Yên. Khiến con gái tôi biến thành trò hề cho dư luận bàn ra tán vào. Người làm cha như tôi đây, há có thể ngồi yên không quan tâm tới? Thế nên khi biết Hồng Yên muốn tôi ra tay đối phó tập đoàn Nguyễn Thị, tôi đã đồng ý với con bé rồi." Bố Tô cười một cách lạnh lùng giải thích.

Nguyễn Quỳnh Anh tự biết bản thân đuối lý, cô cúi đầu thành khẩn nói: "Rất xin lỗi. Thế nhưng ban đầu tôi cũng không hề biết chuyện cậu Hải bên kia vì tôi mà muốn hủy bỏ lễ đính hôn với cô Yên..."

Mãi đến tận tối hôm qua cô mới biết chuyện này.

Hơn nữa còn là do chính miệng Trần Vĩnh Hải nói, anh nói là vì cô, thế nên anh mới quyết định hủy bỏ lễ đính hôn với Tô Hồng Yên.

Cô còn cho rằng Trần Vĩnh Hải mới chỉ có ý nghĩ hủy bỏ lễ đính hôn mà thôi, chứ chưa có hành động tiếp theo. Không ngờ anh đã nói chuyện đó với cha Tô từ lúc nào rồi.

"Xin lỗi?" Bố Tô lạnh lùng hừ một tiếng, rất xem thường hai chữ xin lỗi của Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Anh, cô có lỗi với con gái tôi nhiều hơn tôi nhiều. Nếu không phải do cô, con gái tôi đã đính hôn với Trần Vĩnh Hải từ bốn năm trước rồi. Thế nhưng vì cô, hết thảy mọi thứ đều thay đổi. Thậm chí cô còn hại con gái tôi trở nên…Nói chung là, từ giờ trở đi nhà họ Tô chúng tôi và nhà họ Nguyễn các cô chính thức kết thù."

Nói xong, bố Tô trực cứ thế dập điện thoại.

Nguyễn Quỳnh Anh đặt di động qua một bên, lấy tay che mặt, trong lòng cô tràn đầy cay đắng.

Nhà họ Tô và nhà họ Nguyễn thành kẻ thù, chuyện này là sao chứ?

Sau này mỗi khi nhà họ Tô gây khó dễ cho nhà họ Nguyễn, lấy sức của một mình cô, làm sao chống đỡ được đây?

Còn câu nói lấp lửng “làm cho con gái tôi trở nên…” của bố Tô kia nữa. Rốt cuộc câu nói này là có ý gì, ám chỉ điều gì?

Nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được, Nguyễn Quỳnh Anh quyết định không ngồi nghĩ mấy chuyện không đâu, lãng phí thời gian nữa.

"Ai…" Buồn bực thở dài một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh tiếp tục lật xem cuốn danh bạ điện thoại kia, tra tìm những người có năng lực và có tỷ lệ lớn sẽ vươn tay giúp đỡ tập đoàn Nguyễn Thị từ trong đó.

Trong cuốn danh bạ điện thoại này, ghi chép hết thảy cách thức liên lạc của toàn bộ các doanh nhân trong thành phố Hồ Chí Minh. Ngay cả cách thức liên lạc với Trần Vĩnh Hải cũng có ở trong đó. Trong cuốn danh bạ này ngoại trừ cách thức liên lạc với tập đoàn Nguyễn Thị ra, thì cách thức liên hệ với các công ty khác đều có.

Nguyễn Quỳnh Anh lật qua lật lại cuốn danh bạ vài lần, gọi đi từng cuộc điện thoại một nhờ giúp đỡ, thế nhưng đáp án mà cô nhận được đều là từ chối.

Có duy nhất một công ty thấy tình cảnh của cô đáng thương quá đã nói cho cô biết nguyên nhân họ từ chối giúp đỡ cô.

Hóa ra là trước đó tập đoàn Tô thị đã chào hỏi hết tất cả các công ty khác ngoại trừ tập đoàn Vĩnh Phát. Mở lời yêu cầu công ty của bọn họ không được phép giúp đỡ tập đoàn Nguyễn Thị. Trong đó có một số công ty cảm thấy tập đoàn Nguyễn Thị do một cô gái không có khả năng quản lý đứng đầu thật không chuyên nghiệp, nên không muốn đưa tay ra giúp.

Một số công ty khác muốn giúp nhưng thế lực không sánh bằng tập đoàn Tô thị, nên cũng không dám giúp.

Những người mà Nguyễn Quỳnh Anh kết nối được phần lớn đều thuộc về những người của thế hệ sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời hạn hai tiếng đã đến, thư ký Diêm đi vào hỏi cô: "Chủ tịch, thế nào rồi? Những vị cổ đông kia đều gọi điện thoại tới hỏi, ngay cả Lê Diệu Ngọc cũng vậy."

Nguyễn Quỳnh Anh phờ phạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt uể oải nói: "Thư ký Diêm, sắp xếp xe giúp tôi. Tôi đến tập đoàn Vĩnh Phát một chuyến."

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô vẫn phải đi tìm Trần Vĩnh Hải.

Thư ký Diêm gật đầu đáp lại: "Vâng."

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài, gọi Lý Sơn đến bãi đậu xe lái xe qua.

Nguyễn Quỳnh Anh vào phòng nghỉ rửa mặt, miễn cưỡng lên chút tinh thần, sau đó mới ra ngoài đi về phía thang máy của công ty.

Lúc cô đến bãi đậu xe, lập tức thấy được Lê Diệu Ngọc đang đứng trước xe mình. Thấy cô đi đến, khuôn mặt bà ta lập tức vặn vẹo, mở miệng quở trách: "Nguyễn Quỳnh Anh, tất cả đều là chuyện tốt do kẻ chuyên gây rắc rối như cô gây nên ."
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh mặt hỏi lại cô ta: "Chuyên gây rắc rối?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lê Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt bà ta chứa đựng sự đố kỵ và không cam lòng: "Từ khi tập đoàn Nguyễn Thị rơi vào tay cô, đã xảy ra vấn đề biết bao nhiêu lần. Có lần nào không phải do cô đắc tội người khác gây nên? Không phải đắc tội cậu Hải, thì cũng là đắc tội nhà họ Tô. Cô nói xem cô không phải là người chuyên gây rắc rối thì là cái gì?"

"Bà dám nói tập đoàn Nguyễn Thị sa sút trên tay tôi, cứ như cô chưa từng đưa tập đoàn Nguyễn Thị vào tình cảnh khốn khó ấy nhỉ?" Nguyễn Quỳnh Anh xem thường nhìn bà ta nói.