Lê Diệu Ngọc tức giận, thẹn quá hóa giận quát lên: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô nói nhăng nói cuội cái gì đó?"
"Tôi nói nhăng nói cuội sao?" Nguyễn Quỳnh Anh áp sát vào người bà ta, mạnh mẽ hỏi lại.
Cô dùng ngón tay chọc chọc lên ngực Lê Diệu Ngọc vài cái nói: "Lê Diệu Ngọc, bà chớ có quên, lúc tôi vừa về nước, tập đoàn Nguyễn Thị xuất hiện nguy cơ phá sản là do đâu. Là do bà, do bà ỷ vào chuyện bố tôi bị bệnh, dùng quyền lợi của chủ tịch công ty làm càn. Chính vì thế nên mới dẫn đến chuyện tập đoàn Nguyễn Thị đối mặt với nguy cơ phá sản. Lúc ấy bản thân bà đã làm gì thế? Bà cho rằng tập đoàn Nguyễn Thị chuẩn bị phá sản, nên lén lút lấy đi khoản tiền cuối cùng của công ty cho riêng mình."
Nói đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh trào phúng nhìn sắc mặt đỏ đậm vì chột dạ của Lê Diệu Ngọc một cái.
Sau đó cô lại xoay đầu ngón tay chỉ vào ngực mình tiếp tục nói: "Không có tài chính vực công ty dậy, chính tôi đã phải bán mình với giá hơn một trăm tỷ, mới có thể kéo tập đoàn Nguyễn Thị từ trên vách đá cheo leo trở về. Còn bà, khi thấy tập đoàn Nguyễn Thị không phá sản nữa, lại muốn trở về tranh quyền đoạt lợi. Thấy bản thân không tranh nổi với tôi, còn có ý nghĩ lợi dụng anh Hổ lấy mạng tôi nữa cơ đấy. Thế mà bây giờ bà còn có mặt mũi đến đây để chỉ trích tôi?"
Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh đã xé bỏ bộ mặt đẹp đẽ của Lê Diệu Ngọc xuống, phô ra tất thảy những gì xấu xa, dơ bẩn của bà ta.
Thậm chí chính bản thân Lê Diệu Ngọc cũng có thể cảm giác được, tựa như xung quanh bãi đậu xe có hàng ngàn, hàng vạn con mắt đang kinh ngạc nhìn bà ta. Những đôi mắt ấy như đang hỏi, tại sao bà ta có thể ác độc như thế.
Theo bản năng bà ta nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn nơi này ngoài những chiếc xe ra thì không còn ai khác, bà ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ta cũng không dám thả lỏng cảnh giác hoàn toàn, càng không dám lộ bản mặt thật của bản thân ở nơi này. Cô ta chỉ sợ lỡ như có ai đó đi qua sẽ nhìn thấy điều gì đó.
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô có nói xấu tôi cũng phải có mức độ thôi!" Lê Diệu Ngọc cố ý lớn tiếng nói.
Lê Diệu Ngọc cho rằng lỡ như có ai đó đi ngang qua đây, sẽ theo bản năng nghĩ rằng bà ta bị Nguyễn Quỳnh Anh bắt nạt, bị Nguyễn Quỳnh Anh vu oan giá họa.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy vô cùng nực cười trước sự vô liêm sỉ của Lê Diệu Ngọc, cô trợn tròn mắt quát bà ta: "Bà thì có cái gì đáng để cho tôi nói xấu. Hai chữ ác độc được viết rõ ràng trên mặt bà đến thế cơ mà. Hết thảy những ai quen biết bà đều biết bà ác độc đến nhường nào, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ chứng minh mà thôi. Chẳng qua là đến một ngày nào đó, tôi nhất định có thể tra ra được chứng cứ bà hại chết mẹ tôi."
Dứt lời, Nguyễn Quỳnh Anh thẳng tay đẩy Lê Diệu Ngọc qua một bên, mở cửa lên xe.
Lê Diệu Ngọc bị đẩy suýt chút nữa ngã xuống đất, sau khi ổn định cơ thể bà ta tức giận đi tới trước cửa sổ xe, ra sức gõ lên đó không ngừng.
Nguyễn Quỳnh Anh không thèm quan tâm đến bà ta, mặc cho bà ta đứng đó gõ của xe không ngừng.
Nếu bà ta gõ hỏng được, vừa hay cô có thể đòi một khoản tiền từ túi Lê Diệu Ngọc, đưa cho thư ký Diêm mua một cái xe mới.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhàn nhã lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi trò chơi trên điện thoại.
Bên ngoài cửa xe, sau khi Lê Diệu Ngọc gõ một hồi lâu, thấy Nguyễn Quỳnh Anh không có ý định muốn hạ cửa xe xuống, còn ngồi trong đó chơi trò chơi. Bà ta hung hăng giậm chân, mắng chửi mấy câu rồi bỏ đi.
Lê Diệu Ngọc vừa đi khỏi đó không lâu, Lý Sơn đã đến. Anh ta vừa mở cửa xe vừa lên tiếng: "Xin lỗi chủ tịch, tôi có một số việc đột xuất nên đến trễ một chút."
"Có chuyện gì thế? Tôi nhớ thư ký Diêm đã đưa chìa khóa xe cho anh từ sớm rồi mà, đúng không?" Nguyễn Quỳnh Anh tắt di động, ngẩng đầu hỏi anh ta.
"Vâng." Lý Sơn ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó giải thích: "Vốn là mười mấy phút trước, tôi đã định xuống xe chờ cô rồi, thế nhưng nửa đường lại gặp giám đốc Ngọc trong thang máy. Giám đốc Ngọc hỏi tôi đi đâu, sau khi tôi nói mình đi đâu cho cô ấy biết. Cô ấy lại nói với tôi rằng thư ký Diêm vừa gửi thông báo, yêu cầu toàn bộ thư ký lên phòng họp để tham gia cuộc họp."
"Anh cũng đi à?" Nguyễn Quỳnh Anh híp mắt lại hỏi anh ta.
Lý Sơn gật đầu đáp: "Đúng vậy. Thế nhưng khi tôi đi tới đó lại không có bất kỳ ai ở đó cả."
"Anh bị cô ta lừa rồi!" Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, lạnh nhạt đưa ra kết luận.
Chẳng trách Lê Diệu Ngọc lại chờ trước xe cô sớm thế, hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Lý Sơn nghe thấy kết luận của Nguyễn Quỳnh Anh, cười khổ một tiếng nói: "Xin lỗi chủ tịch, tôi không nghĩ tới giám đốc Ngọc lại…"
"Bỏ đi, anh lái xe đi." Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc.
Lý Sơn đáp một tiếng, lập tức khởi động xe.
Nửa tiếng sau, Lý Sơn đánh thức Nguyễn Quỳnh Anh dậy.
Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt bước xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời có mấy chữ “Tập đoàn Vĩnh Phát” thếp vàng lấp lánh trước mặt, trong lòng có chút hoảng hốt.
Đây là lần thứ hai, hay là lần thứ ba cô tới đây rồi không biết?
Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ một chút, thật sự cô không nhớ ra được.
"Chủ tịch, chúng ta đi vào trong luôn sao?" Lý Sơn đứng sau lưng cô hỏi nhỏ.
Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt lại, hít một hơi thật sâu như hạ quyết tâm gì đó nói: "Đi thôi."
Cô nhanh chân đi tới quầy lễ tân trong sảnh tòa nhà.
Lý Sơn được thư ký Diêm phái tới với vai trò tài xế kiêm vệ sĩ, thế nên anh ta nhanh chóng đuổi theo cô, nửa bước không rời.
Sau khi hẹn lịch với lễ tân, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi yên trên ghế sa lông ngoài đại sảnh, kiên trì chờ đợi.
Nói là kiên trì, nhưng trong lòng cô loạn vô cùng.
Cô không biết Trần Vĩnh Hải có muốn gặp cô hay không.
Dù sao thì ngày hôm qua cô cũng đã đuổi anh đi như thế. Hơn nữa anh lại là người coi trọng mặt mũi. Biết đâu được lại làm như cô ngày hôm qua, kêu người đuổi cô đi không thèm gặp mặt.
Vừa nghĩ như thế, Nguyễn Quỳnh Anh đã không nhịn được có chút sốt sắng.
Khi cô bắt đầu căng thẳng, sẽ có thói quen vặn các ngón tay, hoặc vò vạt áo.
Không lâu sau đó, hai bên vạt áo đã bị cô vò nhàu cả lên.
Đúng lúc này, cô lễ tân đi về phía cô, mỉm cười nói với Nguyễn Quỳnh Anh rằng: "Cô Anh, tổng giám đốc Hải mời cô lên đó."
Nguyễn Quỳnh Anh vội vã đứng dậy, nở nụ cười mất mát nói: "Được rồi, tôi đi ngay…Chờ chút, cô vừa nói cái gì cơ?"
"Tổng giám đốc Hải mời cô lên đó." Cô lễ tân tiếp tục lặp lại một lần nữa, trên môi vẫn giữ nụ cười mỉm chuyên nghiệp không thay đổi.
Dù cho Nguyễn Quỳnh Anh vừa nghe nhầm, gây ra chút chuyện cười, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười kia, không hề có ý gì khác.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh lập tức thấy vui vẻ, hai cái tay cô đan chặt vào nhau nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Từ chối lời đề nghị dẫn đường của cô lễ tân, Nguyễn Quỳnh Anh vừa đi về phía thang máy vừa dặn dò Lý Sơn.
Sau khi lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, Nguyễn Quỳnh Anh biết Trần Vĩnh Hải sẽ không để cho những người khác vào phòng làm việc của anh. Thế nên cô đã dặn Lý Sơn chờ cô ở trước cửa thang máy. Sau đó một mình cô đi về phía cuối hành lang.
Nơi đó, chính là văn phòng làm việc của Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh đi tới trước cửa, đang chuẩn bị giơ tay lên gõ, cánh cửa lại đột nhiên bị ai đó mở ra từ bên trong.
Cô còn cho rằng người mở cửa là Trần Vĩnh Hải. Kết quả người bên trong vừa bước ra, cô mới phát hiện người đó là Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, vô cùng kinh hãi, tựa như gặp kẻ địch lớn. Cô ta nhỏ giọng lên tiếng chất vấn cô: "Sao cô lại ở đây? Ai bảo cô đến?"
"Là cô chứ còn ai nữa." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói.
Tô Hồng Yên cười nhạo: "Cô đang nói đùa đấy à, tôi gọi cô đến đây á?"
"Cô không gọi thẳng tôi tới, mà là gián tiếp gọi. Cô và cha cô ra tay đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị. Vì tập đoàn Nguyễn Thị, tôi đành phải tới đây tìm anh Hải xin giúp đỡ vậy." Nguyễn Quỳnh Anh bình thản nói.
Tô Hồng Yên híp mắt lại, hai mắt cô ta nhấp nháy không ngừng, cố ý đả kích cô nói: "Cô cho rằng anh Hải sẽ giúp cô sao? Cô nên biết điều một chút, nhanh chóng rời khỏi đây đi. Miễn cho lát nữa lại tự rước nhục vào thân."
"Có giúp hay không không phải do cô định đoạt. Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói. Thế nên cô Yên này, cô nên nhường đường chút đi." Nguyễn Quỳnh Anh nói xong, kéo cánh tay Tô Hồng Yên ra, đẩy cô ta qua một bên.
Sau đó, cô lập tức mở cửa bước vào trong phòng.
Bây giờ cô chỉ còn không đến hai tiếng nữa, không có thời gian đứng đây dây dưa với Tô Hồng Yên.
Lúc Nguyễn Quỳnh Anh đi vào, dường như Trần Vĩnh Hải cũng cảm nhận được, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh càng thêm sâu: "Tìm tôi có chuyện gì thế?"
Trần Vĩnh Hải lập tức mở miệng hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đi tới trước bàn làm việc của anh rồi dừng lại. Chỗ đó có một cái ghế, nhưng cô không có ý định kéo nó ra để ngồi xuống.
Trần Vĩnh Hải thấy thế, nhíu mày hỏi: "Em cứ đứng như thế, là vì muốn tôi ngẩng đầu nhìn em sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô không phải là cấp dưới của anh. Thế nên sau khi nói câu xin lỗi, cô lập tức kéo cái ghế ra ngồi xuống.
"Anh Hải, anh đã biết chuyện tập đoàn Tô thị đánh lén tập đoàn Nguyễn Thị chưa?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải ngưng lại, anh hỏi cô: "Em nói cái gì? tập đoàn Tô thị đánh lén tập đoàn Nguyễn Thị?"
"Đúng vậy." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu. "Chuyện xảy ra từ khi nào?" Trần Vĩnh Hải hơi thẳng người lên, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Tại sao anh không nghe được chút tin tức nào về việc này?
"Ba tiếng trước." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn di động một chút rồi mới trả lời. Sau đó cô trào phúng nở nụ cười: "Nói tới mới nhờ, chuyện này là do anh Hải đây làm nên cả đấy."