Nguyễn Quỳnh Anh hơi nâng gò má lên, hất khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cửa nói: "Đúng đấy, bởi vì anh muốn hủy lễ đính hôn với Tô Hồng Yên, cô ta đã lấy tôi ra mà chút giận. Thế nên đã mượn tay chủ tịch Tô đối phó tập đoàn Nguyễn Thị."
Hóa ra là như vậy!
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, có chút tức giận lóe lên trong đáy mắt anh, Nhưng trên mặt anh vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. Ngón tay anh gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn: "Thế nên hôm nay em đến đây, là muốn tôi giúp em đối phó tập đoàn Tô thị?"
"Không phải thế." Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Chẳng qua là tôi cảm thấy, dù sao thì chuyện này cũng là do anh Hải đây mà ra. Thế nên tôi hi vọng anh có thể đứng ra khuyên bảo tập đoàn Tô thị ngừng tấn công tập đoàn Nguyễn Thị."
"Tại sao tôi phải làm thế?" Trần Vĩnh Hải nhìn cô khẽ hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhướng mày đáp lại anh: "Anh Hải này, tôi cảm thấy lời tôi đã nói rất rõ ràng. Mọi chuyện đi đến bước đường ngày hôm nay là do anh gây nên. Chuyện anh muốn hủy bỏ lễ đính hôn với Tô Hồng Yên, là chuyện của hai người, không liên quan gì đến tôi hết. Thế nhưng bây giờ thì sao? Vì anh nên tập đoàn Nguyễn Thị gặp tai bay vạ gió. Đáng lẽ ra người cần phải hỏi tại sao phải là tôi mới đúng, anh nói xem có đúng không?"
Cô đã lui bước, không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn muốn kéo cô vào trong lửa.
Trần Vĩnh Hải không lên tiếng, đôi môi mỏng hơi mím lại, không biết đang suy nghĩ gì, mãi vẫn chưa có hành động tiếp theo.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian hiển thị trên đó, trong lòng vô cùng lo lắng cho tập đoàn Nguyễn Thị.
"Nguyễn Quỳnh Anh." Bỗng nhiên Trần Vĩnh Hải gọi tên cô.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động, đã phải đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của anh.
"Muốn tôi giúp em cũng được, chỉ cần em đồng ý với tôi một chuyện." Trần Vĩnh Hải tỏ ra bình thản mở miệng, nhưng hành động không ngừng xoa ngón tay cái đặt dưới bàn lại đang bán đứng tâm trạng của anh lúc này.
Đây là hành động xảy ra khi anh không nắm chắc được điều gì đó.
Nhưng sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nghe anh nói xong, toàn bộ cơ thế cô chợt căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn anh hỏi lại: "Chuyện gì?"
Chẳng lẽ, anh ta lại muốn đưa ra yêu cầu gì đó quá đáng với cô?
Phản ứng phòng bị của Nguyễn Quỳnh Anh rơi vào trong mắt Trần Vĩnh Hải, khiến cho sắc mặt anh nhanh chóng trầm xuống, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh cũng không làm gì cô cả. Thế nên cô có nhất thiết phải phòng bị anh như thế không?
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mím lại thành một đường thẳng, cố gắng nhẫn nhịn chút không thoải mái xuống đáy lòng. Anh lạnh nhạt nói: "Em cứ đồng ý trước đi."
"Tại sao?" Bàn tay Nguyễn Quỳnh Anh đang đặt trên lập tức nắm chặt lại: "Anh còn chưa nói điều kiện là gì, đã muốn tôi đồng ý. Lỡ như điều kiện anh đưa ra là làm nhục tôi, thế chẳng phải là tôi đã bị lừa hay sao?"
Làm nhục?
Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, huyệt thái dương giật giật hai lần, anh nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, dưới cái nhìn của em, chuyện anh muốn em làm là làm nhục em ư?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nguyễn Quỳnh Anh trào phúng cười ra tiếng: "Anh Hải này, cảm phiền anh tự hỏi lòng mình một chút xem. Mấy lần tôi đến tìm anh có lần nào anh không gây khó dễ cho tôi. Nếu không phải bắt tôi lấy lòng anh, thì chính là ép tôi phải nhảy thoát y. Thậm chỉ anh còn ép tôi đi tiếp tổng giám đốc Phạm để kéo quan hệ hợp tác cho anh. Những chuyện này, đối với tôi mà nói, còn không được gọi là làm nhục?"
Nghe thấy sự chỉ trích và trào phúng trong lời nói của cô, con ngươi Trần Vĩnh Hải đột nhiên co lại, trái tim cũng đập dữ dội, cảm giác hối hận và tội lỗi ập đến khiến anh không nói được lời nào.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, một lúc sau mới khẽ mím môi thốt lên một câu: "Sau này sẽ không…"
Nếu như bây giờ cô không nhắc lại những chuyện ấy, có lẽ bản thân anh cũng không tưởng tượng nổi, lúc trước anh đã làm nhiều chuyện quá đáng đến thế.
"Sau này?" Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, đột nhiên cười một tiếng không không giải thích được: "Chuyện sau này, ai biết trước được."
"Em không tin tôi?" Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm lại hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không hề trả lời vấn đề này của anh, cô xách túi đứng lên nói: "Hôm nay tôi tới đây, vốn chỉ hi vọng anh Hải thấy được những chuyện anh đã gây nên sau đó vươn tay giúp tập đoàn Nguyễn Thị một chút. Thế nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy có lẽ là không cần nữa rồi."
"Em có ý gì?" Trần Vĩnh Hải cũng đứng lên theo cô, một cái tay anh chống lên trên bàn, một tay cắm trong túi quần, lặng lẽ siết chặt lại thành nắm đấm.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, có chút không kiên nhẫn trả lời: "Ý tứ chính là, rõ ràng là anh làm sai, anh nên đứng ra giải quyết. Thế nhưng anh còn muốn bàn điều kiện với tôi rồi mới chịu ra tay. Nếu anh đã muốn như vậy, tôi cũng không cần đứng đây thêm nữa, anh nói xem có đúng không?"
Những gì cô vừa nói càng làm cho sắc mặt Trần Vĩnh Hải thêm u ám.
Anh biết hành động của bản thân vô lý. Thế nhưng anh cũng chỉ muốn cô đồng ý, đồng ý bắt đầu lại từ đầu với anh mà thôi.
Nhưng cô không cho anh cơ hội nói những lời ấy ra khỏi miệng. Lúc này trong lòng anh cũng có chút giận. Thế nên anh lập tức mở miệng chế nhạo cô theo bản năng, mà không thèm suy nghĩ: "Vậy là em không sợ tập đoàn Nguyễn Thị phá sản à?"
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt miệng nhỏ, hờ hững nhìn anh, không thèm nói gì.
Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải hơi hòa hoãn đôi chút. Sau đó anh vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh cô: "Nguyễn Quỳnh Anh, với tình hình tài chính của tập đoàn Nguyễn Thị hiện tại ra mà nói, căn bản không thể chống đỡ được mấy tiếng, em chắc chắn…"
"Tôi chắc chắn!" Nguyễn Quỳnh Anh vuốt lại góc áo bị nhăn một chút, cười một cách lạnh lùng ngắt lời anh: "Cùng lắm thì ngay bây giờ tôi đem tập đoàn Nguyễn Thị quyên cho nhà nước, hoặc là viết lên di chúc một điều khoản nói rõ sau khi tôi chết đi tập đoàn Nguyễn Thị sẽ thuộc sở hữu của nhà nước. Tôi đưa tập đoàn Nguyễn Thị đi sớm chút, há tập đoàn Tô thị còn dám ra tay sao?"
Cằm cô hơi nâng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý chí quật cường.
Gân xanh trên trán Trần Vĩnh Hải giật lên liên tục: "Nguyễn Quỳnh Anh, em tình nguyện quyên tập đoàn Nguyễn Thị cho người ngoài, cũng không muốn đồng ý một điều kiện của tôi sao?"
"Không muốn!" Nguyễn Quỳnh Anh lớn tiếng trả lời: "Ở đây tôi đã chịu giáo huấn đủ rồi, chắc chắn sẽ không có lần sau."
"Em..." Tay Trần Vĩnh Hải nắm chặt lại, chặt đến mức từng khớp trên mu bàn tay trắng cả ra.
Nguyễn Quỳnh Anh không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cô đeo túi xách lên vai, nhấc chân muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Đúng lúc này, di động trong túi xách cô vang lên.
Cô nhanh chóng lấy ra nhìn, thấy tên người gọi đến vội vàng nhận cuộc gọi: "Thư ký Diêm, có phải là tập đoàn Nguyễn Thị đã không chịu được nữa?"
Trần Vĩnh Hải khẽ chau mày nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức xoay người, không muốn đối mặt với anh nữa.
Động tác này của cô khiến cho Trần Vĩnh Hải giận đến mức cắn chặt quai hàm.
"Không phải đâu chủ tịch, tập đoàn Nguyễn Thị không sao rồi." Giọng nói vui vẻ của thư ký Diêm vang lên trong điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người một chút rồi lập tức hỏi lại: "Không sao ư?"
Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Cái gì không sao?
Là tập đoàn Nguyễn Thị không sao rồi sao?
"Đúng vậy. Nửa tiếng trước, có một nguồn tài chính khổng lồ rót vào thị trường chứng khoán của chúng ta, giúp chúng ta chống lại tấn công từ tập đoàn Tô thị. Bây giờ tập đoàn Tô thị bên kia đã thu tay lại, tập đoàn Nguyễn Thị được bảo vệ rồi." Thư ký Diêm cười nói.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh mừng rỡ, nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại, hỏi anh ta: "Là ai làm thế?"
"Là do nhà họ Khương của thành phố Hồ Chí Minh ra tay giúp đỡ."
Nhà họ Khương?
Đột nhiên Nguyễn Quỳnh Anh khiếp sợ trợn mắt lên: "Tại sao bọn họ lại giúp chúng ta?"
Nhà họ Khương và nhà họ Trần đều là quái vật khổng lồ.
Xưa nay Nhà họ Nguyễn và nhà họ Khương chưa từng qua lại.
Bây giờ đột nhiên nhà họ Khương lại ra tay giúp đỡ tập đoàn Nguyễn Thị, nói thế nào cũng khiến cô cảm thấy chút chóng mặt. Cảm giác như bản thân cô đang đạp chân lên trên biền bông vậy, cả người nằm trong trạng thái không chân thực.
"Bọn họ nói, muốn bàn bạc chuyện hợp tác với tập đoàn Nguyễn Thị đàm, cho nên mới ra tay giúp đỡ. Nói chung là cô cứ về đây trước đi." Thư ký Diêm nhìn kế hoạch hợp tác trong tay, giọng nói mang theo tia giục giã, giục Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng về công ty.
Nguyễn Quỳnh Anh vừa nghe thấy vậy, hai mắt sáng cả lên: "Được, tôi về ngay đây. Thư ký Diêm, anh cố gắng tiếp đãi bọn họ giúp tôi."
Nói xong, cô vội vã ngắt cúp máy.
Nguyễn Quỳnh Anh ôm chặt chiếc điện thoại vào trong ngực, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười xán lạn.
Hợp tác với nhà họ Khương, trước đây có nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới. Thế mà bây giờ người ta lại tự động tìm tới cửa.
Xem ra tập đoàn Nguyễn Thị chuẩn bị trỗi dậy thật rồi. Sau này nhà họ Tô sẽ không dám tùy tiện ra tay với tập đoàn Nguyễn Thị nữa rồi. Bởi vì nếu như bọn họ dám làm vậy, chính là đang làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Khương, tức là sẽ đắc tội với nhà họ Khương.
"Ai đứng ra giúp tập đoàn Nguyễn Thị thế?" Trần Vĩnh Hải nhìn khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Quỳnh Anh, trầm mặt hỏi. Vồn là anh dự định sẽ ra tay giải quyết chuyện này, mặc kệ cô có đồng ý yêu cầu anh đưa ra hay không.
Thế nhưng anh còn chưa kịp ra tay đã bị người ta nẫng mất tay trên!
Nghe được câu hỏi của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức thu lại nét cười, nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi, giọng nói cũng thờ ơ như ban đầu: "Muốn biết thì tự mình tra đi. Lấy mạng lưới tin tức nhanh nhạy của anh Hải đây ra mà nói, có chuyện gì mà không tra ra được?"