Vĩnh Hải làm sao mà không nghe ra được sự chế giễu và trào phúng từ trong lời nói của cô cho được.
“Em vẫn nghĩ tổ tình báo của tôi có vấn đề gì ư?” Anh nhìn vào đôi mắt của cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Quỳnh Anh nghịch phần tóc ở bên tai: “Không có nha, tôi cũng chỉ là đang khen ngợi tổ chức tình báo của cậu Hải đây đúng là có năng lực thực sự mà thôi, cậu Hải lợi hại như thế, cấp dưới của anh chắc chắn là một lòng trung thành với anh, làm sao sẽ có nội gián được cơ chứ?”
“Quỳnh Anh, em…”
Vĩnh Hải nghiến răng, muốn nói gì đó nhưng Quỳnh Anh đã cắt ngang lời anh: “Cậu Hải, đã đến lúc tôi nên rời khỏi đây rồi, làm phiền anh lâu như vậy, thật lòng xin lỗi anh nhiều nhé.”
Cô hơi cong người chào anh, sau đó đi ra phía cửa.
“Quỳnh Anh, em đứng lại đó cho tôi!” Vĩnh Hải hét lên với tấm lưng của cô.
Quỳnh Anh vờ như không nghe thấy, bước chân vẫn không hề dừng lại.
Vĩnh Hải cau chặt đầu lông mày, duỗi tay bắt lấy tay của cô.
Quỳnh Anh phải dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu: “Cậu Hải, còn có chuyện gì nữa sao?”
“Quỳnh Anh, lời hôm qua tôi nói với em…”
“Lời gì cơ?” Quỳnh Anh nghiêng một bên sườn mặt qua, lạnh nhạt nhìn anh.
Vĩnh Hải mím chặt môi: “Em đang cố ý giả ngốc đó sao?”
“Không phải, thật sự thì hôm qua cậu Hải đây đã nói với tôi không ít lời, tôi cũng không biết là cậu Hải đây đang muốn nhắc đến lời nào.” Quỳnh Anh xoay hẳn đầu lại.
Vĩnh Hải buông tay cô ra: “Cái câu bắt đầu lại với tôi đó.”
Đáy mắt của Quỳnh Anh thoáng qua một thần sắc hơi phức tạp, cúi đầu cười cười: “Là câu đó sao, tôi cảm thấy hôm qua mình đã nói rất rõ với anh rồi, nếu như cậu Hải đang định làm gì đó, muốn trêu đùa tôi, cậu có thể trực tiếp tới đi, không cần vòng vèo như thế đâu.”
Nói xong, vào lúc Vĩnh Hải buông lỏng sự cảnh giác thì cô liền kéo cánh cửa lớn của phòng làm việc ra rồi bước ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Tô Hồng Yên đang ôm lấy cánh tay của mình, đứng dựa vào tường.
Thấy cô đi ra thì đi lên phía trước, chặn đường cô lại: “Cô và Hải đã nói những chuyện gì ở trong đó?”
“Cô Yên đứng ở đây nãy giờ, lẽ nào không nghe thấy hay sao?” Quỳnh Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Tô Hồng Yên trầm xuống: “Tôi ở ngoài cửa, làm sao có thể nghe thấy được!”
Quỳnh Anh nhàn nhạt “ồ” lên một tiếng: “Nói cũng rất nhiều chuyện, nếu như cô Yên muốn biết thì cứ tự mình đi vào hỏi cậu Hải đi, tôi tin chắc là anh ấy sẽ nói cho cô biết thôi, tạm biệt nhé!”
Cô đi về phía thang máy.
Tô Hồng Yên nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên đắc ý cười lên một tiếng: “Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ cảm giác khi tập đoàn Nguyễn Thị bị người ta đánh lén thật sự không dễ chịu lắm đâu nhỉ?”
Quỳnh Anh không dừng lại, vừa đi vừa trả lời: “Cô Yên vẫn còn chưa biết sao, nữa tiếng trước đã có người ra tay giúp đỡ cho Nguyễn Thị, bây giờ tập đoàn Tô Thị của các người cũng đã thu tay lại rồi.”
“Cái gì?” Nụ cười trên mặt Tô Hồng Yên lập tức ngưng trọng lại, cô ta lạnh mặt: “Điều đó là không thể!”
“Sự thật chính là như thế, nếu như cô không tin thì cô có thể đi hỏi chủ tịch Tô, chắc chắn cô sẽ nhận được đáp án hợp lý thôi.” Quỳnh Anh nói, ngón tay đã ấn vào nút chờ thang máy.
Tô Hồng Yên chạy về phía cô: “Ai đã giúp cho cô? Là Hải ư?”
“Cô cảm thấy cậu Hải sẽ đồng ý giúp đỡ tôi sao?” Quỳnh Anh tự cười chế giễu nói một câu.
Không phải là Hải?
“Vậy thì là ai?” Tô Hồng Yên cau chặt mày lại.
Cảm giác mọi thứ vượt ra khỏi sự khống chế này khiến cho cô ta cảm thấy không vui một chút nào.
“Là ai cũng không liên quan đến cô Yên đâu, thay vì lãng phí thời gian giằng co ở đây với tôi thì không bằng cô hãy suy nghĩ biện pháp, làm sao để có thể cứu vãn được cuộc đính hôn giữa cô và cậu Hải đi.” Quỳnh Anh nhìn Tô Hồng Yên một cái, nhàn nhạt nói xong, chào hỏi Minh Lý một tiếng rồi bước vào bên trong thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, Tô Hồng Yên giận dữ thở hổn hển đá vào một cái, sau khi đã phát tiết được một chút lửa giận ra bên ngoài thì cô ta cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này được gọi đến cho bố Tô, chứng minh xem thử lời nói lúc nãy của Quỳnh Anh, rốt cuộc có đúng là sự thật hay không.
Kết quả thì giống hệt như những gì mà Quỳnh Anh vừa nói, đúng là đã có người ra tay giúp đỡ cho Nguyễn Thị, ngăn chặn sự tấn công của Tô Thị.
Mà người đứng ra giúp đỡ kia lại là nhà họ Khương ở thành phố Hồ Chí Minh!
Tại sao nhà họ Khương lại giúp đỡ cho tập đoàn Nguyễn Thị?
Tô Hồng Yên đang suy nghĩ thì đối diện đã truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Vĩnh Hải: “Hồng Yên, em vào đây một chút.”
Tô Hồng Yên thu hồi dòng suy nghĩ của mình, ngẩng đầu, khuôn mặt của Vĩnh Hải không chút cảm xúc đứng trước cửa phòng làm việc, môi mỏng mím chặt, vừa nhìn đã biết anh đang tức giận.
“Hải, có chuyện gì thế?” Trong lòng Tô Hồng Yên dường như đã đoán ra được điều gì đó, nhưng bên ngoài thì lại đã biết còn cố hỏi.
Vĩnh Hải không trả lời lại câu hỏi của cô ta, quay người đi vào lại bên trong văn phòng.
Tô Hồng Yên siết chặt tay lại, bước về phía đó.
Cô ta vừa mới bước vào bên trong phòng, còn chưa kịp kéo ghế ra ngồi xuống thì giọng điệu chất vấn của Vĩnh Hải đã truyền đến từ phía đối diện: “Tại sao lại phải đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị?”
Tô Hồng Yên cúi đầu, im lặng mất hai giây, sau đó lại ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập nước mắt của sự uất ức: “Tại sao ư? Hải, em cứ nghĩ rằng anh phải là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai chứ.”
“Bởi vì hủy bỏ việc đính hôn sao?” Ánh mắt của Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Tô Hồng Yên hổn hển ngồi xuống: “Phải!”
“Nhưng chuyện đó chẳng có liên quan gì đến Quỳnh Anh cả, việc hủy bỏ đính hôn là do anh muốn thế, em nhắm vào cô ấy để làm cái gì?” Sắc mặt của Vĩnh Hải có chút không được tốt lắm.
Tô Hồng Yên lau nước mắt: “Hải, chính là bởi vì cô ta mà anh mới muốn hủy đính hôn với em, em đương nhiên sẽ phải chuốc giận lên người cô ta rồi, tuy việc chúng ta đính hôn cũng chỉ là một loại giao dịch nhưng người trong cái vòng tròn này không biết, bố mẹ của chúng ta cũng không biết điều đó.”
“Vậy thì thế nào?” Vĩnh Hải cau mày.
“Thế nào ư?” Tô Hồng Yên cười lên, cứ cười mãi cho đến khi nước mắt lại rơi xuống gò má.
“Tối hôm đó ở Kim Sắc Niên Hoa, sau khi anh rời đi, Khánh Minh quay lại phòng bao, nói với mọi người ở đó không cần phải chúc mừng nữa, chúng ta sẽ không đính hôn với nhau, nhưng người đến chúc mừng khi đó đi rêu rao khắp nơi, bây giờ cả cái giới này đều đã biết hết mọi chuyện, đều nghĩ rằng em bị anh bỏ rơi.”
“Có chuyện này sao?” Vĩnh Hải nắm chặt tay lại thành quyền.
Sao anh không nghe nói gì hết!
Tô Hồng Yên cười lạnh: “Đương nhiên là anh không biết, bởi vì không có người nào dám nói những chuyện này trước mặt anh cả, anh lại càng không biết bây giờ tình cảnh của em xấu hổ đến mức nào đâu, em đã trở thành một trò cười trong giới này rồi, đường đường là cô chiêu của nhà họ Tô, bây giờ lại bị bỏ rơi trước ngày đính hôn của mình, nực cười biết bao nhiêu cơ chứ!”
Nghe thấy lời này của cô ta, Vĩnh Hải vốn bùng lên lửa giận bởi vì hành động tấn công vào tập đoàn Nguyễn Thị của cô ta, thì lúc này đâu cũng đã tiêu tan đi không ít.
Anh xoa xoa đầu lông mày: “Chuyện này đúng là do anh đã không suy nghĩ chu đáo, cũng đúng là do anh đã làm sao.”
Ngay lúc đầu, anh không nên đồng ý đính hôn cùng cô ta, giúp cô ta ứng phó với hai vị phụ huynh.
“Vậy thì Hải à, anh định sẽ bồi thường em như thế nào đây?” Tô Hồng Yên nhìn Vĩnh Hải, trong mắt thoáng qua sự điên cuồng làm cho lòng người khiếp sợ.
Vĩnh Hải hạ mi mắt nhìn xuống dưới nên vì thế cũng không phát hiện ra được ánh mắt kia: “Mấy ngày trước bố của em có nói chuyện với anh về khu đất ở Đà Nẵng kia, anh đã quyết định sẽ không đấu thầu vào nó.”
“Cho nên anh muốn dùng khu đất đó để bồi thường cho vết thương mà anh gây ra cho em sao?” Tô Hồng Yên nheo mắt lại, trên mặt tràn ngập sự mỉa mai.
Vĩnh Hải mím môi: “Chưa đủ sao?”
Khu đất kia, tuy rằng chưa được khai phá, nhưng với tất cả những gì mà nó có được nhờ vị trí hiện tại thì cũng đã đáng giá mấy chục ngàn tỷ rồi, một khi bắt tay vào khai phá, sửa chữa, xây dựng lại thành khu biệt thự cao cấp thì giá trị của bó lại càng tăng lên gấp bội.
Một khu đất mấy chục ngàn tỷ, còn chưa đủ để bồi thường ư?
Tô Hồng Yên đứng lên: “Em không cần đất!”
“Vậy em muốn cái gì?” Vĩnh Hải nhướn mày lên, không biết tại sao, trong lòng anh sinh ra một dự cảm không được tốt lắm.
Tô Hồng Yên đặt tay lên bàn, cơ thể rướn lên đến sát lại anh: “Em muốn anh phải kết hôn với em.”
Đồng tử của Vĩnh Hải giãn to ra, cả người đều bị câu nói này của cô ta làm cho chấn động: “Hồng Yên, em đang nói cái gì thế?”
“Em nói, anh phải kết hôn với em.”
“Không thể được!” Vĩnh Hải có nghĩ cũng không thể nghĩ đến, trực tiếp thốt ra câu từ chối.
Làm sao anh có thể kết hôn cùng cô ta được chứ.
Kinh nghiệm năm đó của mẹ anh đã khiến anh âm thầm lập lời thề, cả đời này chỉ kết hôn cùng với người mà anh yêu.
Anh không yêu cô ta, đương nhiên sẽ không đồng ý với cô ta. “Tại sao lại không thể?” Khóe miệng của Tô Hồng Yên hơi nhếch lên, lại không hề toát ra ý cười: “Lúc trước anh đã đồng ý đính hôn cùng với em, bây giờ đồng ý kết hôn với em thì có gì là không thể chứ?”
“Chuyện này không giống nhau.” Sắc mặt của Vĩnh Hải trầm xuống, sau đó cau chặt mày lại, ánh mắt thâm trầm đánh giá cô ta: “Hồng Yên, tại sao em lại có thể có cái suy nghĩ như vậy chứ?”
“Bởi vì anh đó.” Tô Hồng Yên ngồi ngay ngắn lại: “Trước khi đính hôn đã bị anh bỏ rơi, trong cái vòng luẩn quẩn này ai cũng đều phỏng đoán có phải em có khiếm khuyết gì không, nên họ từ chối liên hôn cùng với nhà họ Tô em, anh nói trừ anh ra, còn em còn có thể kết hôn cùng ai được chứ?”