Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 24



Núp dưới cái bàn què chân với sức đè nặng như núi Thái Sơn, phải vất vả lắm Liễu Mộc Mộc mới đứng dậy được, vừa đi về phía cửa được hai bước, thì dưới chân trơn trượt, cả người bổ nhào xuống dưới đất, may mà được Yến Tu nhanh chân bước tới đỡ kịp vai cô, Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu lên, nhìn anh nở nụ cười tươi tắn, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Cám ơn chú.”

Đỡ cô bé đứng lên tử tế xong, Yến Tu nhìn xung quanh, anh không biết rốt cuộc phòng làm việc của mình là bị thiên tai tàn phá hay do con người đập phá nữa, nhất thời không nói được câu nào.

Phương Xuyên dè dặt len người vào, hỏi Liễu Mộc Mộc: “Cháu làm sao vậy?”.

Liễu Mộc Mộc nói thẳng với anh ta, không hề giấu diếm: “Di chứng sau khi xem bói xong.”

“Hả… cái hậu di chứng này cũng ghê phết nhỉ.” Khuôn mặt Phương Xuyên đầy kính nể, “Tôi còn tưởng lần trước Yến Tu từ chối cháu, nên lần này cháu định đồng quy vu tận với phòng làm việc của cậu ta chứ.”

Liễu Mộc Mộc hấm hứ trong miệng, nghĩ thầm nếu vừa nãy chú để tôi ở phòng làm việc bên ngoài, thì hiện giờ phòng làm việc của chú cũng đi đời rồi.

“Khi nào thì cái hậu di chứng này của cháu kết thúc, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Phương Xuyên hỏi cô.

“Tiếp theo thì phiền chú gọi điện thoại cho bố cháu, bảo ông ấy tới đón cháu.” Hiện giờ người có thể cứu được cô chỉ còn lại bố Đổng già nhà cô thôi.

“Hả? Điện thoại của cháu đâu?” Phương Xuyên thắc mắc, sao lại bảo anh gọi?

Liễu Mộc Mộc chỉ vào chiếc điện thoại bị vỡ làm hai mảnh ở góc phòng, chết chung với nó là món đồ bằng đá kỳ lạ mà Cố vấn Yến sưu tầm được.

Phương Xuyên hít sâu một hơi, ôi mẹ ơi, nghe nói viên đá ấy mấy trăm nghìn tệ đấy!

Anh cảm thấy bản thân không thể nào thu dọn được cái đống tan hoang này, tốt nhất là gọi điện thông báo cho bố Liễu Mộc Mộc thôi.

Nói chưa biết chừng có được tiền bồi thường của bố em ấy, Cố vấn Yến sẽ không trút giận lên đầu mình.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, ông Đổng Chính Hào còn tưởng âm mưu của mình lại bị bại lộ, cả người run như cầy sấy.

Ông ta cuống quýt nói: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì vậy? Gần đây tôi cực kỳ tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không bao giờ giao du với đám người đó nữa.”

Khóe miệng Phương Xuyên giật giật: “Không liên quan gì đến vụ án hết, Liễu Mộc Mộc là con gái ông đúng chứ?”.

Ông Đổng Chính Hào chưa cần anh hỏi tiếp, đã lập tức chém đinh chặt sắt khẳng định: “Con gái tôi cũng là công dân lương thiện!”.

Phương Xuyên quả thực có chút cạn lời với ông Đổng Chính Hào, anh luôn cảm thấy khiếu hài hước của ông Đổng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với người thường.

“Là thế này, chúng tôi có một vụ án cần em ấy phối hợp điều tra, nên cách đây không lâu có mời em ấy đến Cục cảnh sát, hiện giờ em ấy mong ông có thể đến Cục cảnh sát đón em ấy về.”

“Nhưng tôi lại đang không ở Khánh Thành…” Ông Đổng Chính Hào lo lắng đối phương sẽ hiểu lầm, cuống cuồng giải thích, “Tôi đi công tác ở thành phố bên cạnh, chiều mai sẽ về, tuyệt đối không phải là sợ tội nên bỏ trốn đâu.”

Tuy rằng sau hôm được thả ra, bên phía cảnh sát chỉ dặn miệng với ông ta rằng tạm thời đừng ra khỏi tỉnh, nhưng ông ta vẫn cẩn thận giải thích thêm một câu cuối.

“Chúng tôi không phải là đang nghi ngờ ông… tức là hiện giờ ông không thể đón được em ấy đúng không?”.

“Đúng vậy, đúng vậy, hay là tôi bảo dì con bé dẫn em gái đến đón con bé về nhé?” Ông Đổng Chính Hào tưởng rằng có thể con gái lớn bị dẫn đi phối hợp điều tra, tâm trạng không vui, muốn bố đến vỗ về an ủi.

Bố không có ở nhà, con gái út an ủi vỗ về có lẽ cũng được, nhưng một mình con gái út đi thì không ổn, bảo mẹ con bé đưa đi lại vừa đẹp.

Tuy rằng ông Đổng Chính Hào trầm mê trong quan niệm trọng nam khinh nữ không thoát ra được, nhưng trong lòng ông ta biết thừa, so với đứa con gái út, thì vị trí của thằng con quý tử nhà ông trong mắt con gái lớn, chỉ là cái đinh gỉ.

Không thấy mỗi ngày con bé đều chủ động đòi bói quẻ cho con gái út đấy à, trong khi người làm bố như ông ta, muốn giành một suất xem quẻ miễn phí còn phải nói vài câu nịnh nọt dễ nghe, dỗ nó vui mới được nó bói cho, chẹp, khổ lắm chứ đùa.

Trước đây toàn là người khác tâng bốc ông ta, nhưng từ sau khi Mộc Mộc quay về nhà, thì thật đúng là vật đổi sao dời.

“Ông đợi một lát, để tôi hỏi em ấy.”

Phương Xuyên bỏ điện thoại xuống, quay sang hỏi Liễu Mộc Mộc: “Bố cháu đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, ngày mai mới về được, cháu xem có cần đổi người đến đón không?”.

Liễu Mộc Mộc tuyệt vọng ôm mặt, bố Đổng già hiểu lầm ý cô rồi!

“Không cần.”

“Được…” Phương Xuyên bỗng thấy sống lưng ớn lạnh, anh cứ có cảm giác có chuyện gì đó không lành sắp sửa xảy ra.

Phương Xuyên từ chối ông Đổng Chính Hào, đồng thời còn cam đoan sẽ đưa Liễu Mộc Mộc về nhà an toàn sau đó mới cúp máy.

“Nếu không để lát nữa tôi phái người đưa cháu về nhé?” Phương Xuyên quay sang Liễu Mộc Mộc, hỏi thử.



Yến Tu không hề ngăn cản anh ta, có lẽ là tạm thời không định để Liễu Mộc Mộc ở cùng một văn phòng với mình.

“Cháu cảm thấy không ổn cho lắm.” Liễu Mộc Mộc từ chối đầy tiếc nuối.

Hôm cô xem bói cho Chiêm Ni xong có thể trở về nhà an toàn, đó là vì quán ăn cô chọn gặp mặt ngay gần nhà.

Cục cảnh sát cách nhà cô một quãng đường như thế, nếu ngồi xe quay về, có trời mới biết liệu có xảy ra những vụ khủng khiếp như hỏng xe hay tai nạn xe hay không.

“Tại sao lại không được? Không phải ngồi xe cảnh sát đâu, tôi sẽ lái xe của mình đưa cháu về.” Anh ta cứ tưởng Liễu Mộc Mộc lo lắng việc ngồi xe cảnh sát về nhà sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Đội trưởng Phương vừa mua một con xe mới bằng khoản tiền vay từ tháng trước, đến giờ vẫn chưa chở ai.

“Cháu sợ…”

Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp nói hết câu, thì có một anh cảnh sát chạy vào, vì chạy nhanh quá, nên lúc xông vào phòng đã va phải cái ghế văn phòng ở trước cửa.

Vì bên dưới chân ghế còn có bánh xe, nên mọi người cứ thế đứng trơ mắt nhìn cái ghế băng qua mọi chướng ngại, lao thẳng về phía Liễu Mộc Mộc.

Phương Xuyên nhanh tay lẹ mắt, giẫm lên chân ghế giữ nó dừng lại, nhưng lại khiến cái ghế ngả sang một bên, một cái bánh xe bay vọt lên trời, đập thẳng vào đỉnh đầu Phương Xuyên, nảy lên một cái rồi lăn lông lốc xuống dưới sàn nhà.

Phương Xuyên ôm đầu quay sang hỏi Liễu Mộc Mộc: “Sao cái hậu di chứng này của cháu ngay cả người qua đường thấy việc bất bình ra tay làm việc nghĩa cũng không tha thế?”.

Liễu Mộc Mộc xòe tay nhún vai đáp: “Trong hai ngày tới, những việc ngoài ý muốn kiểu này có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nếu chú nhất định muốn đưa cháu về nhà, thì cháu sợ rằng nửa đường con xe của chú sẽ đi đời đấy.”

“Tai nạn à?” Phương Xuyên có hơi hoảng, anh ta chưa gặp phải tình huống này bao giờ.

“Cũng có thể là bị thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, ví dụ như người hay thiên thạch chẳng hạn.”

Hồi đầu khi cô sở hữu thứ năng lực này, quả thực ông nội cô đã nhặt được một viên thiên thạch ngay bên cạnh người cô, nói chớ đừng có coi thường, nó đáng tiền lắm đấy.

Phương Xuyên bắt đầu dần dần cảm thấy hối hận khi mời Liễu Mộc Mộc đến đây rồi, cái này gọi là gì ta, mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó à?

Ngẫm ra thì anh ta cũng đã gặp rất nhiều những thầy bói cao tay rồi, chỉ có vị thầy trước mặt là tinh quái nhất, lại còn nguy hiểm nữa chứ.

“Cố vấn Yến, chi bằng cậu nghĩ cách giúp em ấy đi?” Phương Xuyên thử nhờ Yến Tu giúp đỡ, “Huyền sư bọn cậu không có mấy thứ kiểu như bùa may mắn gì đó để hóa giải à?”.

Liễu Mộc Mộc cũng nhìn về phía Yến Tu với ánh mắt chờ mong.

Yến Tu trầm mặc hồi lâu, rồi lật tung văn phòng đổ nát hoang tàn của mình lấy ra chu sa và giấy vàng, sau đó tìm một nơi bằng phẳng để vẽ bùa.

Khoảnh khắc lá bùa được gấp gọn gàng đặt vào trong tay Liễu Mộc Mộc, thì giống như bị lửa thiêu rụi, sau có mấy giây ngắn ngủi lập tức hóa thành tro.

Tất cả nhân viên cảnh sát đang đứng xung quanh đồng loạt nuốt nước bọt, lùi về phía sau, thứ dữ rồi!

Lần trước bọn họ phải xử lý vụ án hũ hài cốt, cứ hễ ai chạm vào cái hũ đó thì người đó gặp xui xẻo, nhưng chỉ một lá bùa của Cố vấn Yến là đã có thể giải quyết được vấn đề rồi.

Nhưng uy lực của cô gái Liễu Mộc Mộc này áng chứng phải bằng một trăm bộ hài cốt ấy chứ.

Sau đó, Yến Tu nặn một giọt máu ở đầu ngón tay trộn chung với chu sa, tay vung lên như rồng bay phượng múa, vẽ ra một lá bùa nữa.

Lần này tuy lá bùa cũng biến thành màu đen, nhưng tốc độ đã chậm hơn trước rất nhiều, nhìn có vẻ như ít nhất cũng có thể duy trì được một, hai tiếng.

Sau khi lá bùa được đặt vào tay Liễu Mộc Mộc, cô cảm giác có một luồng hơi ấm bao lấy toàn bộ cơ thể mình, cũng không còn cảm nhận được sự ớn lạnh tràn đầy ác ý khắp bốn phương tám hướng nữa.

“Hình như có hiệu quả thì phải?” Cô thử bước lên trước mấy bước để thăm dò, không gặp bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào.

Liễu Mộc Mộc đi tới trước mặt Yến Tu với vẻ mặt mong chờ: “Có thể vẽ cho cháu hai mươi, à không, mười lăm lá bùa được không?”.

Di chứng hậu xem bói sẽ dần dần yếu đi theo thời gian, cho đến ngày cuối cùng, sẽ không còn nguy hiểm như vậy nữa, cô nghĩ mình dùng tiết kiệm một chút, thì mười lăm lá bùa cũng có thể giúp cô bình an qua được hai ngày.

Với tốc độ vẽ lá bùa của Yến Tu, thì thỉnh cầu này cũng không phải là quá khó với chú ấy.

“Không được.”

Bị từ chối thẳng thừng, khiến khuôn mặt Liễu Mộc Mộc ìu xìu thất vọng.

Yến Tu thấy dáng vẻ tội nghiệp đáng thương đó của cô, phá lệ giải thích nhiều thêm một câu: “Bùa máu có thời hạn sử dụng, sau hai tiếng sẽ mất tác dụng.”

Cũng tức là, tích sẵn bùa để dùng dần là chuyện vô ích.

Liễu Mộc Mộc túm lấy tay áo anh: “Không còn cách nào khác sao?”.

Cô cảm thấy di chứng hậu bói quẻ, cộng thêm cả quẻ đại hung cô gieo lúc sáng này, nếu không có cách giải quyết, thì có lẽ hôm nay bản thân sẽ phải đi bầu bạn với ông nội mất.

“Chẹp, cách khác cái gì mà cách khác, cứ bảo cậu ấy hai tiếng vẽ bùa cho cháu một lần là được rồi.” Phương Xuyên cảm thấy bản thân quá đỗi thông minh.

Có một anh cảnh sát đứng bên cạnh thúc củi trỏ vào eo anh ta, thì thào hỏi: “Thế đến đêm thì tính thế nào?”.

Phương Xuyên nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Yến Tu, còn cả Liễu Mộc Mộc hai mắt đột nhiên như phát sáng bên cạnh, lập tức nín bặt.

Cuối cùng Yến Tu cũng không nói có đồng ý hay không, nhưng cũng không đưa Liễu Mộc Mộc về.

Mặc dù hiện giờ đã là buổi trưa, nhưng bọn anh vừa mới tóm được ông Ninh Viễn, Phương Xuyên và Yến Tu đều phải đi đến phòng thẩm vấn, Liễu Mộc Mộc bị bỏ lại ở phòng làm việc bên ngoài, có cảnh sát chịu trách nhiệm đến nhà ăn lấy cơm cho cô.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Phương Xuyên sán lại gần Yến Tu, thì thào nói: “Con gái nhà người ta cũng vì muốn giúp chúng ta tóm được hung thủ mới thành ra như vậy, cậu thấy cái di chứng hậu bói quẻ ấy khủng khiếp đến mức nào rồi đấy, không thể khoanh tay làm ngơ được đúng không?”.

Yến Tu lườm anh ta: “Trước đây sao không thấy cậu nhiệt tình giúp đỡ người khác như vậy bao giờ?”.

“Còn không phải vì đó là bạn gái nhỏ tương lai của cậu hay sao.” Phương Xuyên vẫn còn ghim vụ này, suy cho cùng cũng là lời từ miệng thầy bói nói ra, độ tin cậy quá cao.

Người bình thường lạnh lùng, thờ ơ đến ngay cả cảm xúc cũng đều đều, không lên bổng xuống trầm như Yến Tu, ghép với một cô bé vừa tinh quái lại hay gây chuyện phiền phức này, đúng là xứng đôi!

Anh rất mong chờ ngày hai người này hẹn hò với nhau.

“Tôi cũng nói rồi, là cô bé đó bói sai, hơn nữa hôm ấy trong tòa nhà còn có những người khác nữa, bao gồm cả cậu.”

Phương Xuyên nhún vay: “Hầy, gu thẩm mỹ của hai chúng ta không giống nhau, nên tuyệt đối không có thể có chuyện đó được. Cô bé đó cảm thấy mặt tôi hơi vuông, mặt tôi mà vuông à? Đấy gọi là khí phách đàn ông.”

Yến Tu day day sống mũi, mỗi ngày bị Phương Xuyên hành hạ tinh thần thì cũng thôi đi, giờ lại thêm một người nữa.

Phương Xuyên thấy anh không nói năng gì, lại tiếp tục vun vào: “Cậu dẫn em ấy về nhà thì có lẽ không ổn cho lắm, hay là thuê hai phòng ở khách sạn gần đây đi, cứ hai tiếng lại vẽ một lá bùa cho em ấy, qua hết đêm nay thì thôi. Ngày mai không có sự vụ gì lớn, ngoài trừ việc thẩm vấn gã Ninh Viễn kia ra, rồi chờ hai anh em nhà họ Chiêm kia tỉnh tại, có thể nghỉ nửa ngày rồi qua trở lại Cục, cậu thấy sao?”.



Việc, có việc nặng việc nhẹ, việc gấp việc không, hiện giờ tình trạng của Liễu Mộc Mộc có vẻ nghiêm trọng hơn, nên Phương Xuyên cũng không khách sáo với anh nữa.

Hai người đi tới trước cửa phòng thẩm vấn, Phương Xuyên mới nghe thấy anh đáp “Ừ.”

Suốt cả một buổi chiều, cuộc thẩm vấn ông Ninh Viễn của bọn anh diễn ra không suôn sẻ chút nào.

Ông ta rất phối hợp, hỏi gì đáp nấy, đáng tiếc, không có đáp án nào là nhóm Phương Xuyên cần. Không có bằng chứng quan trọng mang tính then chốt, nên căn bản không thể cạy được miệng của ông ta.

“Hai đồng chí cảnh sát, những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, nếu các anh nói rằng tôi là kẻ lừa đảo, tôi xin nhận, đến lúc ấy Tòa phán tôi thế nào tôi cũng chịu. Còn về phần ông Chiêm Hồng Nghiệp, mối quan hệ giữa tôi và ông ta chỉ là giữa thầy bói và khách xem bói bình thường mà thôi, ông ta qua đời, tôi cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

“Ông Chiêm Hồng Nghiệp có một cậu con trai và một cô con gái, ông biết họ chứ?” Mấy mẫu câu này Phương Xuyên đã nghe ông ta lặp đi lặp lại mấy lần liền rồi, nhưng không hề nao núng, vẫn cứ hỏi tiếp.

“Biết chứ, con trai của ông ấy thì lúc trước chúng tôi đã từng gặp nhau trong một lần đi ăn, còn con gái của ông ấy thì hôm tổ chức tang lễ cho ông Chiêm Hồng Nghiệp có nhìn thấy.”

Sau khi vào đây, ông Ninh Viễn liền biết ngay đây là nơi nào, nhưng ông ta cũng rất tự tin, rằng bản thân sẽ tuyệt đối không xảy ra chuyện gì đâu.

Ông ta thu dọn khá sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào, cho dù có là những cảnh sát chuyên nhúng tay vào chuyện của giới huyền học, nếu không có nhân chứng, vật chứng thì cũng không thể trị tội ông ta được.

“Lần cuối cùng ông gặp hai anh em nhà họ Chiêm là khi nào?”.

“Chính là lần ở buổi tang lễ.”

“Vậy sao?” Phương Xuyên ngẩng đầu lên nhìn ông ta, “Nhưng Chiêm Ni lại không nói như vậy.”

Nghe thấy câu này cơ thể ông Ninh Viễn lập tức cứng đờ, hai mắt hơi trừng to, chỉ là chút biến hóa trong thời gian ngắn thôi, nhưng lại bị những người vẫn đang nhìn chằm chằm vào ông ta từ đầu đến cuối thấy rõ mồn một.

Ông Ninh Viễn nhếch miệng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi và con gái nhà út nhà họ Chiêm không thù không oán, tôi thật sự không biết tại sao cô bé đó lại nói như vậy.”

Phương Xuyên không thèm đoái hoài gì đến lời này của ông ta, nói tiếp: “Vừa nãy lúc tôi nhắc đến Chiêm Ni, trông ông rất lo lắng.”

Anh đổ người về phía trước: “Có phải vì, ông tưởng rằng em ấy đã chết rồi, đúng không?”.

Lần này thì ông Ninh Viễn không nói gì nữa cả, ông ta ngậm chặt miệng, dường như không định khai thêm bất cứ điều gì.

Phương Xuyên lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, nhưng ông ta kiên quyết không trả lời.

Thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng thẩm vấn, Phương Xuyên nói với Yến Tu đang đứng đợi ở bên ngoài: “Liễu Mộc Mộc quả nhiên đỉnh thật, tên này quá nửa là kẻ đứng đằng sau giật dây.”

Lúc bắt đầu ông Ninh Viễn tràn đầy tự tin, nhưng cùng với phản ứng sau khi được thông báo rằng Chiêm Ni vẫn chưa chết, đã nói cho bọn anh biết câu trả lời thực sự.

“Đáng tiếc lý lịch của ông ta quá sạch sẽ, căn bản không thể nào tra ra được manh mối rốt cuộc ai là người đã thuê ông ta.”

“Không sao.” Yến Tu đút tay vào túi quần, sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh nhìn về phía phòng thẩm vấn, “Tin tức hai anh em nhà họ Chiêm vẫn còn sống đã bị phong tỏa, nếu như những gì chúng ta đoán là chính xác, thì sớm muộn gì cũng sẽ có người tới tiếp quản mọi thứ của nhà họ Chiêm.”

“Hy vọng là thế.”

“Vừa nãy bên bệnh viện có gửi tin đến, lúc bốn giờ hơn Chiêm Hồi Thiên đã tỉnh rồi.” Yến Tu thông báo cho Phương Xuyên.

Phương Xuyên nghe xong mừng rỡ nói: “Đi thôi, đi đến bệnh viện thăm cậu ta.”

Đi được vài bước, Phương Xuyên đã lại quay lại: “Có cần dẫn Liễu Mộc Mộc đi chung luôn không, nếu như buổi tối không có chuyện gì xảy ra, thì bọn cậu đi thẳng đến khách sạn luôn?”.

Yến Tu không phản đối, nên Phương Xuyên coi như anh đã đồng ý

Liễu Mộc Mộc bị nhốt trong phòng làm việc suốt cả một buổi chiều, cứ cách hai tiếng Yến Tu lại thay bùa cho cô một lần, khoảng thời gian còn lại cô căn bản không hề gặp ai.

Không có điện thoại, cũng chẳng có ai để trò chuyện, nên Liễu Mộc Mộc chỉ đành nằm bò ra bàn, lấy giấy bút ra vẽ hoa cỏ chim chóc linh tinh.

Phương Xuyên đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhìn thử: “Cháu đang vẽ cái gì mà tròn ủm thế này?”.

Liễu Mộc Mộc ngoái đầu lại nhìn, oán hận nhìn hai người vừa xuất hiện trong văn phòng làm việc: “Đây là Angry Bird, đại diện cho tâm trạng của cháu hiện giờ.”

Phương Xuyên vội lùi lại đằng sau mấy bước, không muốn bị Angry Bird giận cá chém thớt.

“Bọn chú sắp đến bệnh viện thăm Chiêm Hồi Thiên, cháu có muốn đi cùng không, nhân tiện thăm cô bạn cháu đã cứu.”

“Đi luôn!” Liễu Mộc Mộc lập tức đứng bật dậy lao ra ngoài.

Phương Xuyên cầm lấy chìa khóa xe nối bước theo sau, lúc đi đến bãi đỗ xe, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó, thì thào thương lượng với Yến Tu: “Hay là chúng ta đi xe của cậu đi?”.

“Vợ” anh mới lấy về nhà được một tháng, anh không muốn vì một tai nạn bất ngờ mà trở thành góa vợ đâu.

Yến Tu móc chìa khóa xe của mình ra ném cho anh, Phương Xuyên cười hì hì đón lấy, sau đó ném chìa khóa của mình cho hai anh cảnh sát cấp dưới.

Sau khi ba người đi tới gần chiếc xe ô tô, Liễu Mộc Mộc liền sán lại quan sát logo, là hình thiên thần nhỏ đang vẫy cánh, mặc dù không biết là của hãng nào, nhưng: “Chiếc xe này nhìn có vẻ rất đắt.”

Phương Xuyên ngồi vào ghế lái giới thiệu: “Đây là một trong những chiếc xe của Cố vấn Yến bọn chú.”

Liễu Mộc Mộc ngồi vào trong xe, hỏi Phương Xuyên: “Chú nghèo như vậy, sao lại thuê được chú ấy thế?”.

Tướng mặt của Phương Xuyên, không có chút gì liên quan đến tiền bạc cả, nhưng đường công danh thì rất xuất sắc, hy vọng là cô đúng.

Phương Xuyên thở dài: “Tôi làm sao mà thuê nổi cậu ta, Cục cảnh sát bọn tôi còn chẳng nuôi nổi cậu ta nữa là, chi tiêu của cậu ta đều do Tổng bộ chi trả, ngay cả tiền lương cũng đều do cấp trên phát trực tiếp, không cùng một hệ thống với bọn tôi.”

Phòng ban của bọn anh mới thành lập không lâu, mỗi địa khu đều phái một vị cố vấn đến, nghe nói tương lai còn điều cả cảnh sát đã qua huấn luyện tới, trước mắt nhân lực thiếu hụt, tiếng oán hờn của các địa khu vang vọng khắp nơi.

Tuy nhiên Phương Xuyên cảm thấy Yến Tu lợi hại hơn các vị cố vấn khác, có một vài vụ bọn anh điều tra và giải quyết rất suôn sẻ, cũng không có anh em nào bị thương tật gì.

Những vụ án này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế bên trong ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.

“Wow, tiền lương là bao nhiêu ạ?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.

“Dù sao cũng cao hơn bọn tôi rất nhiều.”

Hai người bọn họ coi Yến Tu như không khí, thoải mái công khai thảo luận vấn đề tiền lương của anh.

“Giàu thế…” Liễu Mộc Mộc vuốt ve chiếc ghế da đắt tiền, ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Phương Xuyên nhìn Liễu Mộc Mộc qua gương chiếu hậu, hỏi: “Lẽ nào thầy bói các cháu nghèo lắm à? Tùy tiện bói một quẻ cho mấy vị thương gia thôi cũng kiếm được mấy trăm ngàn là chuyện dễ như trở bàn tay còn gì?”.

“Chú thử nhìn cháu bây giờ xem, dám tùy tiện xem cho người khác chắc.”



“Cũng phải.” Phương Xuyên cực kỳ tán đồng, trước đó anh đã kiểm tra Liễu Mộc Mộc rồi, biết cô gần đây mới được ông Đổng Chính Hào đón về nhà, anh cảm thấy với tình cảnh của Liễu Mộc Mộc hiện giờ, tìm được ông bố giàu có nuôi mình, chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc một mình bươn trải ở bên ngoài, chí ít là sống lâu hơn.

“Vậy là thầy dạy cháu bỏi quẻ… hay là?” Phương Xuyên ngần ngừ một lúc, không biết nên xưng hô thế nào.

“Ông nội cháu, ông ấy không nổi tiếng lắm, kinh doanh còn không giỏi bằng ông Lưu mù ở con phố bên cạnh nhà chúng cháu.” Liễu Mộc Mộc không quá bận tâm đến sự thăm dò của Phương Xuyên, cũng không ngại nói cho anh ta biết bản lĩnh của mình là do ai truyền dạy.

“Dạy ra được một cô cháu gái giỏi giang như cháu còn chưa đủ lợi hại chắc.” Phương Xuyên không sao tin nổi.

Hai người buôn dưa lê bán dưa chuột suốt dọc đường, Phương Xuyên còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng xe đã đến bệnh viện mất rồi.

Sau khi ba người xuống xe liền có một vị bác sĩ dẫn đường, kín đáo dẫn bọn họ đến một góc khuất trên tầng 5, rồi đi vào một phòng bệnh đơn.

Trong phòng bệnh Chiêm Hồi Thiên đang nằm trên giường, hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, ngây ngẩn.

Khóe mắt liếc thấy đám người Phương Xuyên đi vào, anh ta mới quay đầu lại, đến khi nhìn thấy người đi cuối cùng là Liễu Mộc Mộc, anh ta liền đảo con ngươi, trong đó lóe lên chút ánh sáng.

“Cậu cảm thấy thế nào rồi.” Phương Xuyên hỏi.

“Rất tốt.” Giọng nói của Chiêm Hồi Thiên khàn sạn, “Cảm giác được sống thật tuyệt.”

Anh ta suýt chút nữa tưởng rằng mình đã chết ở đó rồi, là ai muốn hại anh ta? Thầy Ninh ư? Chiêm Hồi Thiên lại chìm vào trong mạch suy nghĩ của mình.

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đội trưởng Phương Xuyên của Ban điều tra Những vụ án đặc biệt, chuyên quản lý những vụ án huyền học, liên quan đến việc cậu lợi dụng món đồ của vu sư để nguyền rủa, giết chết bố mình là ông Chiêm Hồng Nghiệp, chúng tôi đã nắm được bằng chứng quyết định rồi, cậu còn gì muốn nói nữa không?” Những lời này của Phương Xuyên đã cắt ngang sự trầm tư của Chiêm Hồi Thiên.

Anh ta sững sờ hồi lâu, lắc lắc đầu: “Không.”

Lúc ấy mặc dù anh ta mất rất nhiều máu, nhưng vẫn nhớ rõ người này, kể cả là người đàn ông đứng đằng sau.

Người ấy đã vẽ thứ gì đó lên mặt anh ta, sau đó máu trên người anh ta liền ngừng chảy, đây vốn dĩ không phải là thứ sức mạnh mà người bình thường có thể sở hữu. Trước đây anh ta cứ tưởng rằng thầy Ninh đã vô cùng lợi hại rồi, nhưng giờ mới biết, thật ra bản thân chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.

Và đúng là anh ta đã chính tay giết chết ông Chiêm Hồng Nghiệp

“Cậu biết ông Ninh Viễn chứ? Hãy nói cho chúng tôi biết mọi chuyện có liên quan đến ông ta.”

Trong lúc Phương Xuyên và các đồng nghiệp của mình còn đang mải ghi chép lời khai của Chiêm Hồi Thiên, thì Liễu Mộc Mộc đã lặng lẽ đi tới phòng bệnh bên cạnh.

Bên ngoài phòng bệnh có cảnh sát đứng canh, nhưng biết cô là người Phương Xuyên dẫn đến, nên không ngăn cản cô dán người lên cửa kính nhìn vào bên trong.

Chiêm Ni đang nằm trên giường bệnh, xung quanh đặt rất nhiều những thiết bị đo đạc theo dõi, nhưng bạn ấy vẫn chưa tỉnh.

Liễu Mộc Mộc cảm thấy có người đi đến chỗ mình, liền quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là Yến Tu, không biết anh đã đứng ở đằng sau cô từ lúc nào, cũng đang nhìn vào trong.

“Chiêm Ni chỉ bị ngã đập đầu thôi, tại sao mãi vẫn chưa tỉnh, không phải vừa nãy bác sĩ nói chấn động não không nghiêm trọng lắm ư?” Liễu Mộc Mộc hỏi anh, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc Yến Tu sẽ trả lời thắc mắc của mình.

Nhưng Yến Tu đã thực sự trả lời, anh đáp: “Phán đoán lúc trước của cháu đã đúng, ông Ninh Viễn có lẽ đã giở một vài thủ đoạn khiến não bộ của em ấy tổn thương, máy móc tạm thời chỉ có thể phát hiện ra điện não đồ của em ấy có điểm khác thường mà thôi.”

“Vậy chú thì sao, chú cũng không có cách gì ạ?”.

Yến Tu lắc đầu, anh không phải là chuyên gia về lĩnh vực này, từ tình trạng của em ấy hiện giờ, anh chỉ có thể xác định được rằng Chiêm Ni không thể tỉnh lại không phải do bị ngã.

“Liệu có khi nào bạn ấy không tỉnh lại nữa không?” Liễu Mộc Mộc khó có thể diễn tả rõ ràng tâm trạng hiện giờ của mình, chỉ là đột nhiên cảm thấy chán nản, Chiêm Ni bị như thế này có phải là ác giả ác báo không?

“Có thể, nếu em ấy vẫn mãi không tỉnh lại, chúng tôi sẽ đưa em ấy đến Bắc Kinh.”

Cho dù người có không tỉnh lại nữa, thì cũng là tội phạm, em ấy và anh trai của mình đều sẽ bị đưa đến nhà tù đặc biệt. Một người sẽ bị giam như bình thường, người còn lại có sẽ được gửi đến trung tâm điều trị của một nhà giam đặc biệt để chữa trị.

Liễu Mộc Mộc thăm Chiêm Ni xong, định đi đến phòng bệnh của Chiêm Hồi Thiên, vừa mới đặt chân vào phòng đã nghe thấy anh ta hỏi: “Anh cảnh sát, em gái tôi có biết tôi đang nằm viện không, giờ con bé đang ở đâu?”.

Phương Xuyên nghe thế quay đầu nhìn Yến Tu, rồi lại quay lại nhìn Chiêm Hồi Thiên: “Em gái của cậu…”

“Em ấy đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh.” Giọng nói lạnh lùng hờ hững của Yến Tu cất lên, “Sau khi em ấy trù ếm giết chết cậu, định tự sát nhưng bất thành, được người ta cứu, nhưng ngã bị thương ở đầu.”

“Trù, trù ếm giết chết tôi?” Dường như Chiêm Hồi Thiên không thể tin được những gì mình vừa nghe, “Tại sao chứ? Tại sao con bé lại muốn giết tôi? Rõ ràng tôi đã trả cái bình đó lại cho thầy Ninh rồi, tại sao con bé có thể…”

Cảm xúc của Chiêm Hồi Thiên rất kích động, các bác sĩ đang đứng chờ ngoài cửa vội vàng chạy vào, mất một lúc lâu, mới giúp anh ta ổn định lại được.

“Vậy ra, người thật sự muốn giết tôi là Chiêm Ni ư.” Trong nháy mắt cả người Chiêm Hồi Thiên như không còn chút sức lực nào, miệng lẩm bẩm, “Đúng là quả báo.”