Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 71




Hai tiếng sau, Yến Tu dẫn người về cục cảnh sát. Còn có phó viện trưởng bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên, người phụ trách công ty bảo vệ và một luật sư đi cùng.
 
Mặc dù tên phó viện trưởng luôn nói mình sẽ phối hợp điều tra với cảnh sát, nhưng thái độ chẳng hề giống phối hợp chút nào.
 
Người đón tiếp bọn họ không phải phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt, bởi vì chưa có bằng chứng quan trọng. Việc Đỗ Dao và Liễu Mộc Mộc bị bảo vệ truy bắt chỉ có thể quy vào vụ án mang tính chất phổ thông mà thôi.
 
Khi Yến Tu trở về cục cảnh sát cũng là lúc Phương Xuyên vừa kết thúc cuộc thẩm vấn mấy tên bảo vệ kia.
 
Đúng như dự đoán của họ, câu trả lời của mấy tên bảo vệ không phải thứ họ muốn.
 
Sáu tên bảo vệ đều thừa nhận mình đuổi theo Đỗ Dao, nhưng bọn họ lại bảo mình đã được bố Đỗ Dao nhờ cậy nên mới muốn bắt cô nàng về, không hề có ý định làm cô nàng bị thương. Mấy tên này đều thừa nhận hành vi của mình quá đáng, không chỉ xin lỗi mà còn đồng ý nhận hình phạt.
 
Nếu không phải bọn họ đã biết trước mọi chuyện thì chắc sẽ bị thái độ chân thành của mấy tên này đánh lừa mất.
 
Phương Xuyên rời khỏi phòng thẩm vấn, thấy Yến Tu đang đứng bên ngoài thì phân phó cấp dưới đưa sáu tên kia xuống lầu, để đòng nghiệp tiếp tục cãi nhau với luật sư của bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên. Anh ấy hỏi: “Sao rồi? Có tìm được gì không?”
 
“Bệnh viện được thu dọn rất sạch sẽ, nhưng vẫn còn rất nhiều dấu vết chứng tỏ có cương thi con hoạt động ở đó và vài thứ khác.”
 
Đôi mắt Phương Xuyên sáng lên: “Vài thứ khác? Ví dụ như?”
 
“Có hai phòng bệnh VIP thoang thoảng mùi một loại thực vật tên Nhất Phiến Lam.”
 
Thấy Phương Xuyên ngơ ngác, Yến Tu mới phổ cập khoa học cho anh ấy: “Đó là một loại thực vật có thể gây tê, giảm đau. Mùi thơm rất nhạt, lưu hương lâu.”
 
“Vậy thì chứng minh được điều gì? Chúng ta cũng đâu thể bắt người chỉ vì một mùi hương.”
 
“Chứng minh rất có thể bệnh viện đã dùng vài phương pháp chữa trị đặc biệt cho một số bệnh nhân nhất định. Người bình thường sẽ không được dùng Nhất Phiến Lam.”
 
Hiệu quả giảm đau của loại thực vật này rất tốt, nhất là đối với người mặc bệnh nan y, nhưng nó có thể gây nghiện đối với những người bình thường. Nếu sử dụng một lượng Nhất Phiến Lam trong thời gian ngắn thì sẽ phá hủy não bộ của con người, khiến cơ thể sản sinh những dị tật nhất định, chẳng khác gì quái vật xác sống.

 
Cho dù với giới huyền sư thì Nhất Phiến Lam cũng là một loại thực vật phải được kiểm soát chặt chẽ.
 
“Ý cậu là, ngoại trừ Nhất Phiến Lam, rất có thể bọn họ còn dùng những thứ khác để chữa bệnh cho người khác?” Phương Xuyên hiểu ý Yến Tu.
 
Tuy trụ sở chính quan lý nghiêm ngặt nhưng chắc chắn vẫn có thứ gọi là chợ đen tồn tại. Có người mua bán đồ đạc trong chợ đen, cũng có người tự nguyện bỏ ra một số tiền lớn để đổi lấy sức khỏe của mình, hoặc là để mình không phải chịu đớn đau trước khi chết.
 
Nếu bọn họ có cách thì sẽ tìm được vài thứ đặc biệt có thể giải quyết những vấn đề mà thuốc thang thông thường không làm được.
 
Nếu bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên đã sử dụng Nhất Phiến Lam cho khách VIP thì ai có thể đảm bảo bọn họ không cung cấp những dịch vụ khác? Những chuyện kiểu này chỉ có hai trường hợp, một là không sử dụng, hai là sử dụng rất nhiều lần. Dù sao thì lợi nhuận to lớn như thế, làm gì có ai cưỡng lại nổi.
 
Tuy nhiên dịch vụ chữa bệnh này hiện đang trong diện chưa được cấp phép.
 
Chỉ có vài loại thuốc đặc biệt có tác dụng an toàn cao đã được trụ sở chính cấp phép mới được sử dụng. Mà những loại thuốc đó có hạn, chỉ giao lại cho các bệnh viện đang trao quyền, và bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên không thuộc nhóm bệnh viện đó.
 
Nói thẳng ra thì hành vi của bọn họ chính là thí nghiệm lên cơ thể người phi pháp.
 
Nếu không điều tra được chuyện mẹ con cương thi trong bệnh viên tư nhân Nhân Nguyên thì có thể đổi hướng đi. Không phải bệnh nhân phòng VIP nào cũng mắc bệnh nan y, mà chỉ cần có người từng được chữa bệnh bằng phương pháp đặc biệt đó rời khỏi bệnh viện thì chắc chắn sẽ có thể điều tra ra manh mối.
 
“Phiền thật, xem ra phải nghĩ cách lấy được danh sách khách VIP của bệnh viện rồi.” Tuy ngoài miệng thì Phương Xuyên phàn nàn nhưng ánh mắt lại như muốn đi điều tra ngay lập tức.
 
“Tôi gặp Lâm Cách trong bệnh viện.” Yến Tu bổ sung một câu.
 
“Anh ta có nhận ra cậu không?” Phương Xuyên hơi giật mình, đồng thời càng xác định suy đoán của mình là chính xác.
 
Lâm Cách xuất hiện ở bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên ngay lúc này chắc chắn không phải trùng hợp. Khả năng là anh ta tới vì Đỗ Dao, có khi người ra lệnh bắt Đỗ Dao cũng chính là anh ta.
 
Yến Tu giật môi dưới, nở nụ cười lạnh lẽo: “Đương nhiên. Nhưng anh ta nghĩ rằng tôi không nhận ra anh ta.”
 
Trợ lý của Tề Minh Hiên đúng là rất biết mình biết ta. Nhưng có lẽ anh ta không ngờ từ lúc mình bước chân vào Khánh Thành thì đã bị để mắt tới rồi.
 
“Vậy thì tốt. Nếu tôi đoán không sai thì mấy ngày kế tiếp, anh ta sẽ bắt đầu hành động.” Phương Xuyên quay sang nhìn Yến Tu, “Còn về bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên thì hồ sơ bệnh viện rất sạch sẽ. Đành trông cậy vào cậu mới có thể điều tra được chút tình hình rồi.”
 
Đã tới nước này rồi, anh ấy không tin bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên không liên quan tới nhà họ Tề đứng sau Lâm Cách.
 
Mà những tin tức về các gia tộc huyền học thì Yến Tu là nhạy nhất.
 
Yến Tu gật đầu: “Biết rồi, tôi sẽ cho người điều tra.”
 
Nghe vậy, Phương Xuyên mới yên tâm. Nếu tra ra được nhà họ Tề rồi thì không thể thả họ đi được. Mấy vụ án trước cứ bị người ta cắt đứt manh mối khiến anh ấy tức giận lâu lắm rồi.
 
Sau khi tạm biệt Phương Xuyên, Yến Tu trở lại văn phòng. Liễu Mộc Mộc chờ lâu quá nên đã ngủ thiếp đi ngay trên ghế làm việc của anh.
 
Cô ngủ rất ngon, gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ đỏ ửng tự nhiên. Hàng lông mi dài của cô cong lên, mái tóc giả trên đầu rũ xuống bên gò má, che khuất nửa khuôn mặt của cô, trông như một con búp bê xinh đẹp.
 
Ngón tay Yến Tu khẽ chạm vào mặt cô, cảm giác mềm mại khiến anh không dám dùng sức.
 
Có lẽ là Liễu Mộc Mộc thấy nhột nên hừ hừ hai tiếng y hệt con mèo đang làm nũng.
 
Yến Tu vô thức nở nụ cười, thu tay lại.
 
Anh lấy điện thoại ra, rời khỏi văn phòng. Trước khi rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa ban công để ngăn cách âm thanh bên ngoài lại.
 
Anh bấm số của bố mình, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
 
“Bố.”
 

“Ừm, tìm bố có chuyện gì à?” Giọng nói Yến Bách Văn nghe rất bất lực.
 
“Bố đang làm gì vậy?” Yến Tu thấy lạ.
 
“Ở nhà câu cá với mẹ con.” Dứt lời, ông ấy lại bổ sung, “Thức ăn tối nay có món mặn hay không đành nhờ vài tài câu cá của mẹ con.”
 
Yến Tu nhếch đuôi lông mày: “Con nhớ là cái hồ trong nhà mình hình như không dùng để nuôi cá ăn được.”
 
“Ừm… Theo lời mẹ con thì cá nào mà chẳng giống nhau, cũng da cũng thịt cũng xương vậy thôi. Bố không cãi lại mẹ con được.”
 
“… Mong bố nén bi thương.” Bi thương vì bọn cá cảnh bố chọn lựa rất lâu mới mua được, cũng vì địa vị trong nhà của bố.
 
“Nói đi, con tìm bố làm gì?”
 
Sau khi nói chuyện phiếm xong, cuối cùng Yến Tu cũng nhắc tới chuyện chính: “Con muốn nhờ bố điều tra xem bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên có liên quan gì tới nhà họ Tề hay không?”
 
“Bệnh viện tư nhân Nhân Nguyên à? Hình như nổi tiếng ngoài tình lắm phải không?” Yến Bách Văn ngẫm nghĩ.
 
Thủ đô cũng có một bệnh viện tên này nhưng không nổi tiếng. Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao thì mấy bệnh viện tốt nhất toàn tập trung ở thủ đô, đương nhiên bệnh viện tư nhân nhỏ nhoi đó không có chỗ đứng rồi.
 
“Con nghi ngờ đây là sản nghiệp của nhà họ Tề?”
 
“Dù không phải thì cũng có liên quan tới nhà họ Tề. Con muốn xác nhận lại.”
 
Ông ấy còn định trò chuyện chuyện nhà với con trai một lúc nữa, nhưng vợ ông ấy bên kia lại gọi ông ấy tới phụ thu lưới. Yến Bách Văn hết cách, đành để lại một câu cho con trai: “Bữa sau nói tiếp.”
 
Sau đó ông ấy cúp máy, tiếp tục cố gắng hết mình vì bữa tối hôm nay của mình.
 
Liễu Mộc Mộc ngủ một giấc đã đời. Khi cô ngủ dậy thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã xế chiều, văn phòng hơi tối, Yến Tu đang dựa người bên cửa sổ đọc sách.
 
Cảnh tượng trước mắt cứ như một bức tranh tĩnh mịch đầy tươi đẹp.
 
Liễu Mộc Mộc im lặng ngắm nhìn một lúc, bắt đầu soi từng chi tiết.
 
Ví dụ như: Anh cúi đầu đọc sách nhưng không để lộ cằm chẻ.
 
Liễu Mộc Mộc không nhịn được, sờ vào cái cằm mềm mịn của mình. Cùng là người với người mà cách biệt vậy sao?
 
Âm thanh ma sát nho nhỏ của vải vóc làm Yến Tu chú ý. Anh ngẩng đầu nhìn qua, va vào đôi mắt hạnh ngập nước của Liễu Mộc Mộc.
 
“Dậy rồi à?” Giọng nói trầm thấp tựa như tiếng đàn cello vang lên, nhẹ nhàng chảy dài khắp căn phòng. Anh gấp cuốn sách lại, đặt lên bàn.
 
Liễu Mộc Mộc còn đang say trong giọng nói anh. Cô nheo mắt, khẽ lẩm bẩm: “Còn buồn ngủ lắm.”
 
Cuộc vận động rèn luyện thể chất mấy tiếng trước đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của cô.
 
Yến Tu đi tới trước mặt cô: “Về nhà rồi ngủ tiếp. Tối nay muốn ăn gì?”
 
Liễu Mộc Mộc không trả lời, chỉ duỗi hai tay ra về phía anh. Yến Tu hơi cúi người, tùy ý để cô vòng tay ôm cổ mình.
 
“Không muốn ăn.”
 
Một tay Liễu Mộc Mộc tinh nghịch sờ cằm anh, di chuyển xuống nơi yết hầu nhấp nhô, cảm thấy chơi cái này rất vui.
 
Yến Tu giữ lấy tay cô: “Đừng nghịch.”
 
Liễu Mộc Mộc đành thu lại móng vuốt nhỏ: “Không ăn cơm tối đâu. Có phải dạo này em mập lên không?”
 

“Ừm.” Yến Tu vừa trả lời vừa sờ lên eo cô, bàn tay dùng sức nâng cô khỏi ghế.
 
Liễu Mộc Mộc còn chưa hết sốc trước tin dữ bạn trai mình xác nhận cô mập lên.
 
Nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô, Yến Tu không nhịn được, cúi người hôn lên đôi môi cô: “Không mập.”
 
“Nói dối…”
 
Cô há miệng, đầu lưỡi của anh nhân cơ hội luồn vào. Liễu Mộc Mộc dựa vào người anh, không lâu sau, cô mơ màng để mặc anh làm gì thì làm.
 
Cô không biết mình được Yến Tu bế lên bàn làm việc từ lúc nào. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, hơi thở giao thoa.
 
Sau đó ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa “Rầm rầm rầm”, tiếp đó là giọng nói vang vọng của Phương Xuyên: “Yến Tu, tan làm rồi, có muốn đi ăn cơm cùng không? Tôi mời!”
 
Chủ yếu là mời Liễu Mộc Mộc. Mặc dù mỗi lần cô xuất hiện ở cục cảnh sát đều khiến Phương Xuyên sợ khiếp đảm, nhưng cũng may là có cô.
 
Tiếp đập cửa vang lên không ngừng, Yến Tu không thể không dừng lại.
 
Hai tay anh chống lên bàn, vì bỗng dưng bị cắt ngang nên nhiệt độ quanh người thấp xuống.
 
Đột nhiên Liễu Mộc Mộc nhớ lại có một lần cô đã phàn nàn với Yến Tu vì văn phòng của anh không cách. Lúc đó anh đã trả lời thế nào nhỉ?
 
À, phải rồi. Anh nói, bởi vì anh không định làm chuyện gì không thể cho người khác biết trong này.
 
Nhìn đi, ông trời có bỏ qua ai đâu!
 
Khóe miệng Liễu Mộc Mộc nhếch lên, đá vào chân anh: “Mau đi mở cửa đi, lát còn đi ăn chực chứ.”
 
Yến Tu nhìn chằm chằm cô với ánh mắt đầy nguy hiểm: “Cười cái gì?”
 
“Lúc trước em có hỏi anh vì sao văn phòng anh không cách âm. Anh còn nhớ khi ấy anh đã trả lời thế nào không?”
 
Yến Tu im lặng không đáp, trí nhớ của anh vẫn luôn rất tốt.
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu gặm đôi môi mỏng của anh một cái: “Đừng để Phương Xuyên nghĩ anh đang làm việc gì xấu hổ trong này, mau đi mở cửa đi.”
 
“Không phải em bảo không muốn ăn tối à?”
 
“Phương Xuyên mời thì em muốn chứ.”
 
Phương Xuyên, người có thể khiến Yến Tu nói không nên lời như vậy, đương nhiên cô phải nể mặt anh ấy rồi.
 
Cả chủ và khách đều rất vui vẻ trải qua bữa ăn lần này. Khách: Liễu Mộc Mộc, chủ: Phương Xuyên.
 
Còn Yến Tu ấy à? Không quan trọng.