Tô Hà Xuyên vẫn đi làm bình thường mặc dù trong lòng không hề thoải mái, nhất là đối diện với Phùng Khiếu Khâm ở hiện tại. Thực sự lúc này cô đang nghi ngờ tình yêu của anh và lời nói của Bạch Chi là sự thật, bởi do từ tối qua đến nay anh chẳng có một cuộc gọi hay tin nhắn.
Chẳng lẽ anh chỉ vui chơi qua đường với cô? Hiện tại vị hôn thê của anh đã trở về, nên lạnh nhạt và muốn chấm dứt mối quan hệ?
Thể nhưng, chiều hôm qua anh đợi cô rất lâu, cũng giải thích rõ ràng. Không lẽ là do cô đã nặng lời và xua đuổi anh về?
Phùng Khiếu Khâm anh thiếu kiên nhẫn và nhỏ nhen vậy sao?
Lúc theo đuổi người ta thì nồng nhiệt, đến khi yêu nhau thì thay đổi, biết thế cô đã không rung động...!
Cánh cửa văn phòng làm việc mở ra, Tô Hà Xuyên chậm chạp đi vào và đôi chân đột ngột dừng hẳn khi nhìn thấy
Phùng Khiếu Khâm đang trầm mặc đứng ngắm cảnh buổi sáng, chìm đắm đến mức chẳng hề hay biết có người vào phòng.
Càng nghĩ Hà Xuyên càng giận, sau đó cố tình giậm chân thật mạnh để Phùng Khiếu Khâm chú ý. Và rồi, điều ấy thành công thu hút anh, lập tức quay sang nhìn đối phương.
Vốn dĩ Tô Hà Xuyên đang giận, nên không hề nhìn Phùng Khiếu Khâm, đôi mắt mông lưng xoay đi hướng khác, chủ động lên tiếng:
" Tôi muốn chuyển xuống phòng kế toán, chức vụ thư ký chẳng phù hợp và năng lực của tôi không thể đảm đương nổi, mong chủ tịch có thể phê duyệt ngay lập tức! "
Sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng chẳng có chút cảm xúc và vô cùng dứt khoát. Thế nhưng, lời nói không chút thật tâm, hoàn toàn không giống với những điều Hà Xuyên đang nghĩ.
Giây phút này, lồng ngực vạm vỡ của Phùng Khiếu Khâm lại râm rỉ lên cơn đau đớn, tâm trí từ hôm qua đến nay cực kỳ hỗn độn, thời điểm hiện tại vẫn chưa có quyết định.
"Bí mật giấu càng lâu, tổn thương càng nhiều."
"...Người ta cũng là con gái, có trái tim mềm yếu rất dễ bị tổn thương. Nếu đề bí mật bại lộ, vết thương này e là Tô Hà Xuyên phải tốn thời gian rất lâu để chữa lành và sẽ hận cậu đến xương tủy... "
Và lần nữa, hình ảnh Tô Hà Xuyên với đôi mắt ngập nước tràn vào tâm trí anh, khoảnh khắc ấy nhấn chìm không thể thoát ra, đang hành hạ tinh thần lẫn trái tim của anh.
Vừa nghe được câu trả lời, Tô Hà Xuyên lập tức cảm thấy hụt hẩng và tức giận, dứt khoát cất ngang:
" Cảm ơn chủ tịch, vậy tôi xin phép đi bàn giao công việc lại cho thư ký Thẩm!"
Dứt câu, Tô Hà Xuyên liền xoay người vội vàng bỏ đi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên ẩn chứa ánh nước, nhưng cô cố gắng kìm ném không cho tuồn chảy. Thế nhưng, bỗng dưng bàn tay của cô bất ngờ bị ai đó nắm lấy giữ lại, cả người tức khắc được ôm ấp trong lòng đối phương.
Phùng Khiếu Khâm vốn dĩ là một chàng trai si tình, để cảm xúc lấn áp, anh yêu một cách đắm đuối và cuồng nhiệt rất khó buông bỏ, trái ngược hoàn toàn lúc anh xử lý công việc, là người độc đoán, điểm tĩnh, tính toán và suy xét cẩn thận.
Thực sự, anh không nỡ buông tay của Hà Xuyên cô. Thế nhưng, anh sợ...sợ tất cả!
"Anh bỏ tôi ra...Phùng Khiếu Khâm!"
" Hà Xuyên..."
Lúc này, Tô Hà Xuyên dứt khoát đẩy mạnh Phùng Khiếu Khâm tránh xa, thái độ vô cùng nóng giận, đôi mắt ngập nước hờn dỗi trừng trừng nhìn anh, cao giọng cất tiếng:
"Cả đêm qua anh làm gì hả? Có phải vui vẻ cùng với vị hôn thê của anh không?"
"Không phải, anh không hề có tình cảm với Bạch Chi, là gia đình họ cứ bám lấy anh. Hà Xuyên à...anh..anh...!"
" Tôi có ngốc mới tin anh lần nữa đấy!"
Đêm qua lẫn sáng nay không hề có một tin nhắn, vậy bây giờ ôm cô thì có ý gì? Sở Hàn Đông anh ấy đương nhiên là bao che, hỏi cũng như không hỏi.
Cả buổi sáng, Tô Hà Xuyên đều ở trong phòng làm việc của Thẩm Tường, để bàn giao hết công việc cho anh ấy, tâm trạng dĩ nhiên vô cùng khó chịu và buồn bã.
Bổng dưng, điện thoại của Hà Xuyên đột nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, cứ tưởng là Phùng Khiếu Khâm nên cô vội vàng lấy xem, nhưng kết quả khiến cô hụt hẳng trong lòng.
Là cháu của mợ cô, bà Tô!
Thế là, Tô Hà Xuyên lịch sự trả lời, bởi cả hai cũng có chút thân quen. Nội dung cuộc trò truyện anh ấy nói đang ở thành phố X công tác, và tối nay muốn mời cô đi ăn tối.
" Tối nay em rảnh, em biết nhà hàng này món ăn ngon lắm."
Sau đó, Hà Xuyên gửi kèm theo địa chỉ, đồng nghĩa cô đã đồng ý đi ăn cùng anh ấy.
" Vậy sáu giờ anh gọi taxi đến đón em, sau đó chúng ta cùng đi nhé? "
" Không cần đâu, em tự gọi taxi đến đó được rồi, khách sạn anh ở chẳng tiện đường chút nào hết. "
Nhắn tin trò chuyện với Mạnh Hải thêm vài câu, Tô Hà Xuyên đặt điện thoại xuống bàn tiếp tục làm việc. Thực sự lúc này cô đang rất cần một cuộc hẹn để xua đi phần nào buồn bã trong lòng, chẳng phải nghĩ đến kẻ vô tâm và tệ bạc đó nữa.
Giờ đây, cô cảm thấy như mình đã trao trái tim lầm người...!