Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 49: Ánh Sáng Từ Vòng Tay Tình Yêu



Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, **Định Phong** đứng một mình trên ngọn đổi quen thuộc, nơi ánh trăng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp huyền bí. Trăng sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, như một bức tranh tĩnh lặng và đầy cảm xúc. Những ngôi sao trên bẩu trời dường như nhấp nháy như đang theo dõi từng bước chân của anh. Cảm giác của sự kết thúc đang đến gần, và anh biết rằng thời gian của mình sắp kết thúc.

Hơi lạnh của đêm thấm vào làn da, nhưng lòng anh lại cảm thấy ấm áp với những ký ức ngọt ngào về **Vân Nhiên**. Đôi mắt anh dõi theo ánh trăng, như thể anh đang tìm kiểm một dấu hiệu từ cô. Anh thẩm cầu nguyện trong lòng, một lời nguyện từ sâu thằm của trái tim: "Nếu có kiếp sau, xin cho chúng tôi được đoàn tụ mà không phải chịu đựng sự chia ly hay lời nguyền."

Lời cầu nguyện của anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng, một lời cầu khẩn chân thành với tất cả tâm hồn.

Anh hình dung mình và **Vân Nhiên** sẽ có một cơ hội mới, nơi tình yêu của họ sẽ không bị tách biệt bởi bất kỳ lực lượng nào, nơi mà số phận sẽ không còn nắm quyền điều khiển cuộc đời họ. Trong những giây phút cuối cùng, mọi nỗi đau và hối hận của anh dường như hòa vào nhau, tạo nên một cảm giác bình yên sâu thằm.

Đột nhiên, một ánh sáng mờ ảo xuất hiện trên bầu trời, như một dải ánh sáng mềm mại bao quanh **Định Phong**. Ánh sáng này không phải từ mặt trăng hay bất kỳ nguồn sáng nào khác, mà là một hiện tượng huyền bí và đẹp đẽ, tựa như một dấu hiệu từ **Vân Nhiên**. Ánh sáng mờ ảo bao phủ anh, làm cho không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng và ấm áp.

*Định Phong** cảm nhận được một sự an ủi sâu sắc trong lòng mình. Dù biết rằng anh sẽ không còn gặp lại*Vân Nhiên** trong đời này, cảm giác được cô gửi gắm một dấu hiệu như vậy khiến trái tim anh nhẹ nhõm hơn.Anh không còn cảm thấy đơn độc trong cuộc hành trình cuối cùng của mình. Ánh sáng đó như một lời hứa, một sự đảm bảo rằng tình yêu của họ không bao giờ tắt, mà sẽ sống mãi trong những kiếp sống tiếp theo.

Những cảm xúc mạnh mẽ dâng trào trong lòng anh, và **Định Phong** không thể kìm nén được nước mắt.



Những giọt nước mắt của anh không phải vì đau khổ, mà là vì sự giải thoát và sự hòa bình cuối cùng. Anh biết rằng dù có phải rời xa, tình yêu mà anh và **Vân Nhiên** chia sẻ sẽ luôn tồn tại, không bị ảnh hưởng bởi thời gian hay không gian.

Ánh sáng mờ ảo ngày càng sáng rõ, bao quanh **Định Phong** như một cái ôm dịu dàng từ phía **Vân Nhiên**.

Anh cảm nhận được sự hiện diện của cô, như thể cô đang đứng bên cạnh anh, chia sẻ khoảnh khắc cuối cùng này.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể anh, làm cho những lo lắng và sợ hãi trước khi ra đi biến mất. Anh cảm thấy mình đang hòa vào ánh sáng đó, trở thành một phần của nó.

Khi ánh sáng dần tan đi, **Định Phong** cảm thấy mình đã đạt được sự hòa bình trong tâm hồn. Anh nhìn vào bầu trời lần cuối, và ánh mắt của anh nhẹ nhàng, thanh thản. Anh biết rằng anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và tình yêu của họ sẽ tiếp tục tồn tại, dù không còn hình hài vật chất.

Khi **Định Phong** nhắm mắt lại lần cuối, anh cảm nhận được sự an ủi và bình yên. Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, anh đã được trao cho món quà vô giá: sự khẳng định rằng tình yêu của anh và **Vân Nhiên** sẽ mãi mãi sống trong những ký ức và những kiếp sống tiếp theo.

Ánh sáng từ trăng và ký ức về **Vân Nhiên** trở thành di sản mà anh để lại cho thế giới. Định Phong ra đi với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, và trong lòng anh tràn đầy hy vọng về một ngày mai, nơi mà tình yêu của họ sẽ có thể đoàn tụ một lần nữa.