Cậu vội vàng điều ra bảng điều khiển, muốn chọn logout, kết quả bị hệ thống nhắc nhở đang ở trong phó bản, không thể logout. Lương Tu Ngôn tức đến muốn chửi lộn, nhưng giờ có trách GM cũng không được tích sự gì. Cậu đành phải từ trong bao phục lấy ra mảnh vải không cần, luống cuống tay chân lau tinh dịch dính trên quần áo mình.
Lương Tu Ngôn thấy lau đã ổn, tuy trong không khí còn có thoảng mùi sau màn tình ái, nhưng cậu đã cố gắng hết sức, đưa mảnh vải cho Đồ Tô, thúc giục: “Nhanh lên, bọn họ tới rồi.”
Đồ Tô liếc nhìn cậu, không mặn không nhạt trả lời: “Thì sao?”
Lương Tu Ngôn bị thái độ không thèm để ý của hắn làm tức hộc máu, ngươi thì không sao nhưng ta sẽ chết thảm đến không thể thảm hơn đó! Sớm biết thế tự sát về thành cho rồi, con mẹ nó ham hố cái kho báu mà!
Lương Tu Ngôn khóc không ra nước mắt, hối hận không thôi, nhưng nay nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cái giọng ồm ồm của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ lại không lọt nổi một chữ vào tai cậu. Điều cậu có thể làm, là vội vàng lấy vải lau tinh dịch mình bắn trên quần áo Đồ Tô.
Không thể lưu lại chứng cứ phạm tội, không thể lưu lại chứng cứ phạm tội… Lương Tu Ngôn nhắc đi nhắc lại trong lòng.