Lương Tu Ngôn đẩy cửa đá rồi bước vào, phát hiện căn thạch thất không được bình thường. Kích thước của nó lớn hơn thạch thất từng đi qua trước đó rất nhiều, bởi vì trong đó còn có một cái bể tắm.
Đúng là công nghệ hoàng gia, Lương Tu Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng trong lăng mộ có thể dẫn nước vào xây dựng thành một cái bể tắm. Đến gần xem thì phát hiện bể không sâu, nước bể trong suốt, có thể thấy đáy. Bể hình tròn, phía trên có những tảng đá khắc hoa sen lộ ra mặt nước. Càng thêm thú vị, ngay chính giữa là một cái đầu rồng, miệng rồng há mở như đang chơi đùa cùng nước.
Điều này làm cho Lương Tu Ngôn không khỏi nghĩ, trên đường đi bất kể một vật trang trí nào cũng đều là cự long chiếm đa số, xem ra sự yêu thích của vua chúa thời cổ đại về rồng thật sự không thể nói sơ sài được mà.
Vốn muốn tiến vào trong chính thất, không ngờ rằng vì phong thủy mà đặc biệt đào một căn phòng tắm, xem ra chính thất ở phía sau hai cánh cửa đá còn lại.
Nghĩ vậy, Lương Tu Ngôn không khỏi có chút thất vọng.
“Không ngờ trong này lại có cái bể.”
Lương Tu Ngôn nghe thấy Mạc Tuấn Ninh ở đằng sau nói, giọng điệu chẳng thấy mất mát lại còn mang theo ý cười, có thêm chút thích thú, lòng cảnh giác không khỏi trổi dậy.
“Đúng vậy, vừa lúc có thể dùng.”
Khi Hắc Vân Áp Thành nói, Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy một đường mắt khiếp người đang đảo quanh lưng cậu, khiến da đầu cậu run lên, nhưng lại sợ không dám xoay người.
“Đừng chơi quá mức.”
Mạc Tuần Ninh tốt bụng nhắc nhở, có điều mấy lời này vào tai Lương Tu Ngôn lại thành, đừng chơi tàn, ta còn muốn chơi đó…
“Không có, bọn ta cái gì cũng chưa làm!” Lương Tu Ngôn vươn cổ, tuy cậu nói sự thật, nhưng điều này chỉ làm hai tên nam nhân bị lòng đố kị xông lên não, cho rằng cậu vịt chết còn mạnh miệng.
“Ta…” Lương Tu Ngôn há hốc mồm, lại phát hiện không thể phản bác điều gì. Tuy cậu đã lau tinh dịch, nhưng trong không khí còn lưu lại hương vị tình ái, có lẽ đối với hai nam nhân này mà nói, đó đã quá quen thuộc.
Hắc Vân Áp Thành thấy cậu không thể nào thanh minh, phỏng đoán của bản thân cứ vậy được chứng thật, một ngọn lửa giận lập tức xông lên não, nắm lấy cằm cậu, như lang như hổ cắn lên bờ môi cậu.
“Ô…”
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập nơi giao nhau, miệng khẳng định bị tên khốn này cắn chảy máu rồi. Lương Tu Ngôn đau đến cau chặt lông mày, đập vào lưng y, muốn y thả mình ra.
Nhưng một người nam nhân khi biết mình bị cắm sừng, hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Đối mặt sự giãy dụy của cậu, càng làm nụ hôn giữa đôi bên thêm sâu hơn.
“Ư…Ư…” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nói cho cùng bị điều giáo lâu ngày, dù là nụ hôn thô bạo vẫn mau chóng làm Lương Tu Ngôn chìm đắm trong đó, buông tha cho chống cự. Hai tay đấm nện vào lưng nam nhân cũng sửa thành ôm cổ y, ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn như mưa dông gió giật.
Sự chủ động của Lương Tu Ngôn, nếu là bình thường thì như liều thuốc giục tình. Mà hiện tại vừa nghĩ tới người mình yêu đi hôn nam nhân khác, cũng phóng đãng thế này, hệt như đút thêm củi vào ngọn lửa giận của Hắc Vân Áp Thành, càng đốt càng lớn.