Một lần đi thẳng đến khách sạn, anh ấy thuê một phòng hạng sang nhìn ra sông, chúng tôi ở trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa.
Đói thì gọi khách sạn đưa cơm lên, ăn xong thì lại nằm bên nhau tiếp.
Anh tặng tôi một chiếc dây chuyền, mặt dây chuyền là một hình trái tim nho nhỏ, bên trên khắc tên viết tắt của tôi và anh.
Anh đứng ở phía sau tôi, vén tóc đeo dây chuyền cho tôi.
Tôi không biết anh có rung động thật hay không, tôi nghĩ coi như chúng tôi đã ở bên nhau rồi.
Tôi không nhẫn tâm nói cho anh biết.
Tôi không muốn nói chuyện yêu đương.
Ít nhất là trong thời gian ngắn, tôi không muốn nói chuyện yêu đương với bất cứ ai.
Hứa Hạo làm tôi tích đủ sự thất vọng đối với tình yêu, tôi không hối hận khi chia tay với anh ta, cũng không hối hận khi quen biết anh ta, tôi chỉ tiếc phần duyên phận qua mạng trong một năm rưỡi.
Có lẽ khi nhìn người qua một tấm màn che giống như, giống như ngắm hoa trong sương, hoa trong sương khác so với hiện thực, cũng đẹp hơn so với thực tại, do tôi đã kỳ vọng quá cao.
Nhưng vẫn sẽ đau lòng.
Nếu Hàn Mạc là Hứa Hạo thì tốt rồi.
Lần đó tôi thừa nhận, khi Hàn Mạc hôn tôi, không hiểu sao trong đầu tôi lại nảy ra suy nghĩ hoang đường đó.
……
Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là ở công viên ngoài ngoại ô.
Chúng tôi ngồi trên ghế dài cạnh hồ, cho thiên nga ăn.
Tôi chăm chú cho ăn, còn Hàn Mạc ngồi bên cạnh, xé từng mẩu bánh mì đưa cho tôi.
Thiên nga dang rộng cánh nghịch nước, tôi vui vẻ quay lại, chỉ cho Hàn Mạc xem, khi quay lại tôi bắt gặp Hàn Mạc đang nhìn tôi, ánh mắt anh nhìn tôi sáng rực như có ánh mặt trời.
Ban đầu, chúng tôi chỉ đơn giản là đi ngắm cảnh, sau đó là hôn một lát, rồi chúng tôi đều tự hiểu, không ai nói gì mà quay lại xe, rồi lái xe đến một nơi vắng vẻ khuất người.
Tôi từng bước, từng bước bị Hàn Mạc dụ dỗ bước chân vào thế giới của anh.
Thậm chí có đôi khi, khi không thấy anh, tôi sẽ đều bất giác nhớ đến anh.
Đây không phải là một tín hiệu tốt.
Vì tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không thể gặp được người đàn ông nào khiến tôi thích như thế nữa.
30
Sau khi bố đi du lịch về, mẹ tôi cũng về nhà, không còn mẹ theo dõi sát sao, số lần tôi và Hàn Mạc gặp nhau càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thường xuyên.
Hàn Mạc nói với tôi, anh muốn đến nhà tôi, tôi đã đồng ý nhưng vẫn chưa thực hiện.
Nhà là phòng tuyến cuối cùng của tôi, tôi không muốn chúng tôi trở nên thân mật nhanh như vậy.
Quan hệ của tôi và Hàn Mạc phát triển quá nhanh, nhanh đến mức mỗi khi tỉnh giấc, tôi đều cảm thấy đâu là chuyện hoang đường.
Ban đầu tôi chỉ muốn mượn anh để trả thù Hứa Hạo, nhưng hiện tại, chẳng biết Hứa Hạo đã bị tôi vứt đến xó xỉnh nào rồi.
Lúc đi Hứa Hạo có nói với tôi, lần công tác này, anh ta phải ở lại thành phố kế bên khoảng nửa tháng, đến bây giờ cũng đã được nửa tháng, chắc cũng đã quay về rồi.
Buổi tối hôm nay, tôi đang nằm nhà xem show giải trí, Hứa Hạo đúng hẹn gọi đến cho tôi, gọi tôi xuống nhà.
Tôi vốn không muốn xuống, nhưng lại sợ anh ta làm phiền gây rắc rỗi cho hàng xóm, nên chỉ có thể đồng ý.
Mấy ngày không gặp, khuôn mặt Hứa Hạo trở nên sáng láng, rạng rỡ hơn nhiều, chắc là được Tần Thi Kỳ tẩm bổ đầy đủ.
Bây giờ khi nhìn thấy anh ta, lòng tôi lặng như nước.
Chung quy thì trong khoảng thời gian này, tôi cũng luôn tẩm bổ cho Hàn Mạc – anh em tốt của anh ta.
Tôi gọi anh ta, Hứa Hạo quay người lại, nhìn tôi cười yếu ớt.
Cố ý bày ra bộ dáng tổn thương vì tình.
Đàn ông trở nên dối trá vừa buồn cười vừa đáng ghét.
“Bảo bối, mấy ngày vừa rồi sao em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh, làm anh lo đến hỏng cả người.” Hứa Hạo nói.
Tôi rất bình tĩnh đáp: “Không phải tôi đã nói chia tay rồi à? Anh không muốn hả?”
Hứa Hạo lắc đầu: “Bảo bối, anh không muốn chia tay.”
Tôi biết đá anh ta không phải chuyện dễ dàng, nhưng tôi cũng chẳng muốn phí lời với anh ta ở đây, trong cái thời tiết lạnh giá này.
Tôi do dự không biết có nên ngả bài với anh ta hay không.
Hứa Hạo cúi đầu lấy đồ từ trong túi áo ra đưa cho tôi.
Anh ta xòe tay ra: “Bảo bối, hoa tai em làm rơi.”
Trong lòng bàn tay anh ta là một đôi hoa tai bạc hình bông tuyết sáng lấp lành.
Đúng là của tôi.
Lần đó, sau khi từ nhà Hàn Mạc về, tôi đã không thấy nó nữa, tôi nghĩ chắc mình đã làm rơi ở nhà anh, nhưng cứ quên không nhắc anh.
Xem ra là Hứa Hạo đã đến tìm Hàn Mạc.
Đôi hoa tai này ở đây chứng minh anh ta đã biết chuyện tôi và Hàn Mạc ở bên nhau.
31
Biểu cảm của Hứa Hạo vừa đau lòng lại vừa mang theo sự chất vấn, nhưng thể chính tôi là kẻ phụ lòng.
Tôi nói chuyện với giọng điệu bình thường: “Nếu anh đã biết rồi thì không cần phải đến tìm tôi đâu, tôi và Hàn Mạc đã làm rồi, giống như anh và Tần Thi Kỳ ấy.”
Con ngươi của Hứa Hạo run rẩy, biểu cảm trở nên kinh ngạc.
Anh ta mở miệng thở gấp, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Tôi nhận lấy hoa tai: “Cảm ơn đã mang về cho tôi.”
Nói xong tôi quay người muốn về nhà.
Hứa Hạo đột nhiêm tóm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lòng, anh ra vừa nói vừa khóc: “Bảo bối! Em đừng đi, chúng ta không chia tay, chúng ta làm hòa được không!”
Tôi chán ghét sự đụng chạm của anh ta, không khỏi phát cáu: “Chuyện đã đến nước này rồi anh còn không muốn chia tay, rốt cuộc anh muốn làm cái gì! Anh đi tìm Tần Thi Kỳ đi!”
“Bảo bối, anh biết em đang giận anh, anh thực sự không quá thích Tần Thi Kỳ, anh chỉ chơi đùa với cô ta thôi, bây giờ anh sẽ chia tay cô ta! Sau này anh sẽ không bao giờ nhìn người phụ nữ khác nữa, một cái cũng không!”
Tôi giận đến mức không biết phải nói gì.
Trong lúc lôi lôi kéo kéo, một chiếc xe dừng bên cạnh bồn hoa đột nhiên bật đèn pha lên, ánh sáng chiếu thẳng về phía chúng tôi, chói đến mức không mở nổi mắt.
Hứa Hạo lập tức nổi giận, bực bội muốn lao về phía đó.
Tôi miễn cưỡng nhìn rõ chiếc xe kia, tôi biết người bên trong là ai, nếu bây giờ để hai người họ gặp nhau, nhất định sẽ càng thêm rắc rối.
Tôi gọi Hứa Hạo lại, nghiêm túc nói với anh ta: “Hứa Hạo, tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi với anh quay lại với nhau là chuyện không thể xảy ra, nếu anh không muốn quan hệ của chúng ta trở nên khó coi, thì giờ ra cửa rẽ phải, như vậy tôi còn có khả năng coi anh là đàn ông.”
32
Hứa Hạo cuối cùng cũng đã rời đi.
Tôi nhìn bóng anh ta biến mất, thở dài, đi về phía chiếc xe kia.
Hứa Hạo vừa đi, thì đèn xe đã tắt, tôi gõ lên cửa xe, người bên trong xe, mở cửa cạnh ghế lái, dùng một tay ông lấy tôi kéo tôi vào.
Trong xe ngập tràn mùi thì là biển quen thuộc.
Tôi bị ép ngồi lên đùi Hàn Mạc, tôi đang có chuyện muốn hỏi anh, mà chưa kịp mở miệng, thì đã bị môi lưỡi anh cuốn chặt lấy.
Nụ hôn của anh bây giờ vừa dữ vừa mang theo oán giận.
“Dừng lại, dừng lại……” Tôi ngửa đầu ra sau, kêu anh dừng lại, ở giữa ánh sáng và bóng tối giao thoa, đôi mắt đen láy của Hàn Mạc nhìn tôi chằm chằm.
“Chị, vì sao lại muốn gặp nó?”
Xử lý xong tên kia lại còn phải đi trấn an tên này, làm phụ nữ mệt mỏi quá đi mất!
Tôi bất lực hỏi anh: “Anh thuộc chòm sao nào, sao bá đạo quá vậy!”
Hàn Mạc giận dỗi đáp: “Sư Tử.”
Không biết vì sao tôi hơi khựng lại, trong tiềm thức giống như đang cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng hiện tại lại không có sức để nghĩ kỹ.
“Anh……” Tôi nhẫn nại nói với anh: “Gặp mặt để chia tay thôi…… à phải rồi, anh đưa hoa tai của em cho anh ta à?”
Hàn Mạc dừng một chút rồi mới trả lời: “Nó thấy ở nhà em.”
Tôi: “Vậy hai người……”
“Chị ơi, đừng nhắc đến nó nữa.”
Ta sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc dùng giọng vừa ngang ngạnh vừa mạnh mẽ để nói chuyện với tôi, dù anh nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng cũng vẫn đủ lực để uy hiếp tôi.
Tôi không hỏi thêm chuyện kia nữa, sau đó hơi lùi lại, có cảm giác hơi cồm cộm, không khí trong chiếc xe nho nhỏ ngay lập tức trở nên vừa khô vừa nóng.
Tôi ho nhẹ: “Được rồi, muôn lắm rồi, em phải lên nhà, anh cũng mau về đi.”
Hàn Mạc đè chặt chân tôi, không cho tôi cử động.
Giằng co vài phút, tôi bất lực, quyết định tôn trọng truyền thống tốt đẹp của cha ông ‘kính già nhường trẻ’, nhường nhìn bạn nhỏ này.