Vòng Eo Của Chị

Chương 9



26

Tôi hứa sẽ không đi, Hàn Mạc mới trả lại điện thoại cho tôi.

Tôi chẳng để ý anh đã nhét điện thoại của tôi xuống bên dưới gối anh từ bao giờ.

Nhưng đêm nay tôi cũng không định rời đi.

Tạm thời không nói đến chuyện có đi được hay không, nhưng với tình trạng hiện tại, nếu để mẹ nhìn thấy bà sẽ sinh nghi ngờ.

Vậy nên tôi đã nhắn tin wechat cho mẹ, bảo tối nay sẽ ở lại nhà bạn, không về.

Khi tôi gửi tin nhắn wechat, Hàn Mạc đang gối chung một chiếc gối với tôi, cùng nhìn điện thoại với tôi.

Rất nhanh, avata hình hoa sen của mẹ tôi nhảy ra tin nhắn mới: “Bạn nào đấy?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Tiểu Nhiễm ạ”

Mẹ không rep tôi nữa.

Tôi biết khả năng cao là mẹ sẽ tìm Tiểu Nhiễm để xác minh, nên vội vàng nhấn vào cuộc trò chuyện với Tiểu Nhiễm, nhắc cô ấy trước.

Sau đó tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại lên đầu giường.

Quay mặt lại tôi bắt gặp ánh mắt dạt dào ý cười của Hàn Mạc, anh chống đầu, lười biếng nói với tôi:

“Chị à, chị hư thật đấy.”

Tôi khịt mũi, coi thường.

Sao hư bằng anh được?

Sáng sớm thức dậy, trời đã rực nắng.

Hàn Mạc đang trong nhà tắm, tắm, tôi ăn sáng xong, thì đi loanh quanh trong phòng khách, tham quan nhà anh.

Nhà của Hàn Mạc được trang trí rất đơn giản, gọn gàng, đậm mùi phong cách của một thanh niên độc thân, khiêm tốn, trang nhã, đồ trang trí trong nhà đều là đổ thủ công xa xỉ.

Một chiếc hộp giấy đặt cạnh tường đã thu hút sự chú ý của tôi, vì ở đây, nhìn nó cơ hơi lạc lõng, mặt trên còn dán phiếu gửi hàng qua đường hàng không có dấu tiếng Anh đã bị hỏng.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi qua đó, cúi đầu nhìn vào trong.

Tất cả đồ ở bên trong đều là đồ dành cho con gái.

Có máy uốn tóc, mỹ phẩm chăm sóc da, sữa tắm, và một ít đồ ăn vặt cùng với đồ ngọt mà con gái thích ăn.

Tôi còn thấy cả mấy gói băng vệ sinh.

Mấy thứ này là tôi nhớ đến Tần Thi Kỳ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.

27

Hàn Mạc tắm xong, đi ra, tôi bảo tôi phải về.

Động tác của anh hơi khựng lại, anh hỏi: “Nhanh vậy?”



“Cũng bình thường mà.” Tôi nói.

Dường như anh đã nhận ra biến động cảm xúc của tôi, anh đi đến muốn hôn tôi.

Tôi quay mặt đi: “Em muốn về.”

Khuôn mặt của Hàn Mạc dừng lại ở bên tai tôi, dừng lại một chút, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Em đưa chị về.”

Tối hôm qua, phòng tuyến lung lay mất khống chế, khiến tôi lại rơi vào vòng xoáy, nhưng trời đã sáng rồi, nên tỉnh táo lại thôi.

Xe của tôi đã đậu bên ngoài nhà hàng hôm qua suốt cả đêm, đi vài bước là đến, nhưng Hàn Mạc vẫn kiên trì muốn tiễn tôi, tôi liền mặc kệ anh.

Vừa xuống lầu, chúng tôi đã bắt gặp Bạch Tử Thần đang dắt chó đi dạo.

Sao cậu ấy cũng ở đây……

Ngón chân tôi co rúm lại vì xấu hổ.

Sau khi kết thúc tình một đêm, thì sợ gì nhất.

Sợ gặp được người quen.

Mà Hàn Mạc vẫn còn đang nắm tay tôi.

Phản ứng của Bạch Tử Thần rất lạ, rõ ràng là cậu ấy thấy chúng tôi, Hàn Mạc cũng thấy cậu ấy, mà hai người họ lại ăn ý không tiến đến bắt lời hay chào hỏi.

Sau đó, Bạch Tử Thần quay người kéo chó đi.

Tôi vô tình thấy miệng cậu ấy cong thành một đường, kiểu muốn cười nhưng phải cố nhịn, hai tai tôi lập tức nóng bừng.

Mà cũng phải, tất cả bọn họ đều hiểu rõ quan hệ của tôi và Hàn Mạc, chỉ thiếu mỗi việc nói ra thành lời thôi.

Tôi và Hàn Mạc tạm biệt nhau, tôi bảo anh về đi, sau đó ngồi vào xe.

Hàn Mạc không rời đi ngay, anh gõ gõ lên cửa xe, tôi hạ kính xuống, nhìn anh thắc mắc.

“Chị ơi.”

Hàn Mạc khom lưng, cánh tay anh dặt lên trên kính xe, yên lặng nhìn tôi chằm chằm, anh nói: “Lần sau, chị có đến nữa không?”

Vẫn còn chưa đủ đúng không?

Nhưng giờ tôi chỉ có thể trả lời anh một cách ba phải, qua loa: “Để lần sau rồi nói.”

Rõ ràng câu trả lời này không làm anh hài lòng, anh không chịu đi, tôi cũng chẳng thể lái xe đi được.

Anh muốn chờ một câu trả lời chắc chắn, dường như anh đang dùng tất cả sức lực của mình để chờ tôi.

Tôi thở dài, không còn cách nào khác, xoa đầu anh, đáp: “Đợi nào có thời gian thì sẽ đến gặp anh.”

Anh hài lòng, thò đầu vào trong xe, hôn lên má tôi một cái, cuối cùng cũng chịu để tôi lái xe đi.

28

Về đến nhà, mẹ tôi không ở nhà, chắc mẹ đã đến công viên bên cạnh để tập thể dục buổi sáng.



Tôi cực kỳ cần phải ngủ bù, thay quần áo xong tôi chui vào trong ổ chăn, thả lỏng cả người.

Tiểu Nhiễm gửi tin nhắn cho tôi: “Tối qua, cậu lại ngủ cùng Hàn Mạc hả?”

Tôi: “……”

Cái từ “lại” đúng là kỳ quái.

Chắc là Bạch Tử Thần kể cho cô ấy nghe.

Tôi cũng không muốn giấu cô ấy, dù sao thì hôm qua cô ấy cũng giúp tôi thoát khỏi cuộc thẩm vấn của mẹ.

Tôi liền gửi cho cô ấy một cái icon ngại ngùng.

Tiểu Nhiễm: “!Nhạc Nhạc à, Không ngờ cậu lại là người như vậy!”

Tôi lại tiếp tục gửi icon ngại ngùng, đáp: “Tớ cũng không ngờ cơ mà”

Tiểu Nhiễm: “( cười xấu xa) Mùi vị của em trai nhỏ thế nào hả?”

Tôi: “Haizz, eo đau, lưng đau, bụng trướng……”

Tôi trước mặt Hàn Mạc thì giả vờ từ chối*, nhưng khi ở với bạn thân, thì chủ để trò chuyện của chúng tôi đều không có điểm dừng.

(明推暗就- thành ngữ mang nghĩa giả vờ từ chối)

Tối hôm qua, Hàn Mạc suýt thì bắt tôi tập yoga cả đêm, lăn qua lộn lại cơ thể già yếu của tôi, khiến tay chân tôi mệt rã rời.

Nhưng cảm giác anh mang lại cho tôi thì thực sự rất tuyệt vời.

Trò chuyện vài câu thì Tiểu Nhiễm hỏi tôi: “Cậu đã hỏi ổng chuyện của Tần Thi Kỳ chưa?”

Lồng ngực tôi như bị thứ gì đó găm vào, rồi lại nghĩ đến những món đồ thường ngày của con gái tôi thấy trong nhà của Hàn Mạc.

“Chưa, tớ không định hỏi.”

Tiểu Nhiễm: “Vì sao?”

Tôi đáp: “Tớ với anh ấy chỉ là quan hệ thể xác, có thể kết thúc bất cứ lúc nào, nên tớ không muốn nhọc lòng suy nghĩ lung tung, biết nhiều quá chỉ tổ ảnh hưởng đến niềm vui của tớ.”

Tiểu Nhiễm cho tôi một cái like, nói: “Vẫn là chị gái biết chơi.”

Tôi bị lời nói của cô ấy chọc cười, tôi bảo cô ấy muốn đi ngủ một lát, rồi đặt điện thoại xuống.

Trước khi đi ngủ, tôi cầm lấy bình xịt dưỡng ẩm xịt lên mặt vài cái.

Bình xịt dưỡng ẩm này tôi nhận được lúc tham gia chương trình khuyến mại trên weibo trước đây, họ đã tặng tôi rất nhiều.

Còn có mỹ phẩm dưỡng da và mấy món linh tinh khắc, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dùng hết.

Trước khi ngủ, tôi mơ mơ màng màng nhớ đến thùng đồ trong nhà Hàn Mạc, hình như có rất nhiều đồ giống đồ của tôi.

Nhưng tôi thực sự rất mệt, không còn sức nghĩ nữa, hai mắt nhắm chặt, tiến vào giấc ngủ say.

.