Ngồi trong nhà hàng, tôi giống như vừa mới quen biết anh, chủ yếu là cảm ơn anh vì anh đã cứu mẹ tôi, chứ không đề cập đến chuyện gì khác.
Tôi còn mang theo quà cảm ơn anh, là nhân sâm và sừng hươu mẹ bảo tôi mua.
Tôi đặt quà cảm ơn lên bàn, rồi đẩy về phía anh.
Hàn Mạc nhìn thoáng qua, nói với tôi một cách bình thường: “Mấy món này đều có tác dụng bổ thận tráng dương, nhưng chị ơi, em không có chỗ xả, nên chị đem về đi.”
Tình trạng của tôi từ cổ trở lên giống như núi lửa phun trào.
Nhưng anh như không có chuyện gì, cúi đầu ăn hai miếng.
Rất tốt.
Anh được lắm.
Bữa cơm này ăn mãi cũng xong.
Chúng tôi ở chung cũng khá tốt, nói chuyện cũng hòa hợp, trừ lúc bắt đầu có hơi không ổn, thì sau cũng vui vẻ dễ chịu.
Trong lòng tôi muốn hỏi một chút về chuyện của anh và Tần Thi Kỳ.
Nhưng cũng chỉ là tâm tư trong lòng mà thôi.
Nếu tôi hỏi, thì quan hệ của hai chúng tôi sẽ lại dây dưa thêm lần nữa.
Không phù hợp.
Khi từ nhà hàng đi ra, trời đã tối.
Tôi quay người định chào tạm biệt anh, nhưng Hàn Mạc lại lên tiếng trước: “Nhà em ở gần đây, muốn qua ngồi một chút không?”
Không thể nào.
Tôi định mở miệng định từ chối, đúng lúc có một người đàn ông mở của đi ra, người đó va vào tôi, tôi mất trọng tâm loạng choạng tiến về phía trước hai bước.
“Cẩn thận.”
Hàn Mạc duỗi tay, ôm lấy tôi.
Theo quán tính, tôi ngã dựa vào vai anh, ngực bị đập mạnh.
Anh đỡ một tay trên eo tôi.
Tay anh rất lớn, mở rộng ra có thể che hết nửa eo tôi.
Mà anh cũng làm như thế thật.
Vào cái đêm biệt thự trên núi bị mất điện, tay anh cũng đặt ở đó, anh nhẹ giọng nói với tôi: “Eo chị, mềm thật đấy.”
Trong đầu tôi lại vang lên chuông cảnh báo.
Tôi thử động, nhưng Hàn Mạc lại không chịu buông ra.
Tay anh ghì chặt trên thắt lưng tôi, để tôi sát lại gần anh.
Anh nhìn vào mắt tôi, hỏi lại một lần nữa: “Chị ơi, muốn qua ngồi chút không?”
Anh đúng là đồ yêu tinh!
Anh có thể mê hoặc tôi hết lần này đến lần khác, chúng tôi dựa vào nhau, cơ thể cao lớn của anh bao chọn lấy tôi.
Tôi biết anh rất nặng.
Biết trên người anh dường như luôn có vô vàn tinh lực và sức lực.
Người đã gật đầu đồng ý với anh, chắc chắn không phải là tôi.
Hàn Mạc nhận được sự đồng ý, thì nắm lấy tay tôi, đi về hướng anh xuất hiện ban đầu.
Đi được vài bước, chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi.
Hàn Mạc dừng lại, bảo tôi anh có đồ cần mua.
Tôi nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi, đây là cơ hội tốt để tôi đổi ý rồi rời khỏi đây, nhưng chân tôi như bị dính keo.
Rất nhanh Hàn Mạc đã đi ra.
Trên tay anh trống trơn, một tay bỏ trong túi, trên lớp vải hiện ra hình một chiếc hộp vuông.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch, ánh mắt né tránh.
Hàn Mạc bước đến, trong tay anh xuất hiện thêm một chiếc kẹo mút.
“Chị ơi, ăn kẹo không ạ?”
Anh cười trong sáng vô hại, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi, cực kỳ giống một con hồ ly đực đang bày mưu ủ kế.
Tôi chậm rãi đưa tay ra, nhận lấy cái kẹo.
Đây là phần thưởng hay sự cám dỗ?
Tôi đã bị anh biến thành kẻ hư rồi.
25
Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, Hàn Mạc đã thành công.
Tôi giống như con mồi đã bị đã thú tha về hang, trở thành chiến lợi phẩm cho dã thú muốn làm gì thì làm.
Khi từ phòng tắm đi ra, Hàn Mạc kéo lấy một chiếc khăn tắm, cuốn tôi như con tằm.
Tôi nhìn anh, đôi mắt anh ướt át, sáng rực, ánh mắt anh nhìn tôi vừa sâu sắc vừa trìu mến.
Đó không phải là ánh mắt chỉ mới quen vài ngày đã có được.
Anh đặt tôi lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Từng tiếng chị được anh gọi một cách nhẹ nhàng, rồi hoàn toàn biến mất trên da thịt tôi.
Cuối cùng cũng xong, tôi may mắn trốn trong chăn nhìn anh.
Anh bò lại gần tôi, cười, hôn lên trán tôi.
“Không muốn nữa?”
Tôi mềm mại nói: “Không, mệt lắm.”
Hôm nay anh đúng là dễ nói chuyện, vậy mà lại đồng ý rồi.
Giờ chắc cũng đã muộn, tôi nằm một lát rồi hỏi anh: “Mấy giờ rồi.”
Hàn Mạc ôm lấy tôi, hơi thở của anh vẫn chưa ổn định lại, anh “Ừm” một tiếng, rõ ràng là anh nghe thấy, nhưng lại không đáp lại tôi.
Tôi quay người nhìn đầu giường: “Điện thoại em đâu?”
Hàn Mạc cũng nhìn theo, nhìn quanh giúp tôi một chút, sau đó đáp: “Không nhìn thấy.”
Tôi tìm quanh một lượt, rồi dừng động tác lại, bất lực nhìn về phía anh.
“Có phải anh giấu nó đi rồi rồi?”
Anh không đáp, anh áp người về phía tôi, anh cọ đầu vào cổ tôi giống y như một chú cún bự.
“Chị ơi, em không muốn để chị đi.”
Trái tim tôi bị tiếng gọi của anh làm cho tan chảy.