Chú cảnh sát đưa tôi vào giải thích rõ nguyên nhân, hậu quả cho tôi.
Hứa Hạo gây sự trước, rồi Hàn Mạc động tay động chân, đánh người trước.
Nghe nói là Hứa Hạo uống rượu rồi bảo Hàn Mạc cướp bạn gái của mình.
Hàn Mạc lại nói tôi vẫn luôn là bạn gái của anh, Hứa Hạo mới là người cướp bạn gái của anh.
Hứa Hạo không phục, buông lời cợt nhả, tục tĩu, Hàn Mạc thấy thế thì trực tiếp động tay.
Mà những gì Hứa Hạo đã nói, khiến chú cảnh sát phải ngần ngại nhìn tôi, không nói thêm gì.
Dù chú cảnh sát không nói thì tôi cũng đoán được đôi phần.
Hứa Hạo ghen ghét vì tôi và Hàn Mạc ở bên nhau.
Yêu đương với Hứa Hạo suốt nửa năm, anh ta đã ngỏ lời đề nghị làm chuyện đó không dưới mười lần, nhưng tôi lại đồng ý với Hàn Mạc quá nhanh.
Theo những gì tôi biết về anh ta, nhất định là anh ta không nuốt trôi cục tức này.
Mà lý do khiến anh ta cố chấp với tôi như thế, chia tay rồi mà vẫn còn nhớ mãi không quên, còn không phải là vì vẫn chưa có được?
Tôi không muốn gặp anh ta.
Chú cảnh sá/t xử lý chuyện này đưa tôi đến gặp Hàn Mạc.
Anh ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, kép hờ đôi mắt, anh mở mắt ra khi nghe thấy có tiếng động, khi thấy tôi, lông mày anh khẽ động, đưa tay ra muốn tôi lại gần.
Tôi đứng ở phía đối diện cái bàn, không chịu lại gần anh.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua anh một lượt, thấy anh vẫn ổn, tôi mới thả lỏng tâm tình.
Vừa rồi khi đi ngang qua chỗ Hứa Hạo, từ bên ngoài, tôi thấy mặt mũi anh ta đã bầm dập, gọi điện điện cho mẹ khóc lóc kể lể.
“Chị ơi.” Hàn Mạc muốn đứng lên.
Tôi vẫn giữ khoảng cách với anh, mặt không cảm xúc nói: “Hàn Mạc, anh đừng như vậy.”
Vẻ mặt anh lập tức ỉu xìu, giống như một chú cún con hướng đầu về phía chủ, vẫy đuôi.
“Cảnh sát bảo là anh động thủ trước, Hứa Hạo ký giấy giảm hòa là có thể về, anh đi xin lỗi anh ta đi.”
Tôi thấy anh định nói, tôi cướp lời anh trước: “Anh không cần phải nói với em là anh không muốn đi, em đấy đây chỉ vì muốn nói cho anh biết, hai người không cần làm như vậy vì em, sau này em sẽ không gặp lại ai cả, chúng ta cho nhau được thanh tịnh đi.”
Nói xong tôi lấy điện thoại ra, xóa sạch wechat, số điện thoại của anh và Hứa Hạo ngay trước mặt anh, sau đó đưa cho anh xem.
Hàn Mạc ngồi yên tĩnh ở đó trong toàn bộ quá trình.
Tôi không đành lòng, cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Hàn Mạc lại gọi ‘chị ơi’, giọng nói tuân lệnh, yếu ớt đến mức khiến tôi đau lòng.
Có lẽ đây là lần cuối rồi.
Tôi cụp mắt, nhìn giày thể thao của anh, mắt tôi nóng lên cay xè, tầm mắt đột nhiên có hơi mông lung, mơ hồ.
Tôi vội vàng bước đi, rời khỏi căn phòng này.
Tôi ngồi vào trong xe, nhấn mở tin nhắn wechat Tần Thi Kỳ đã gửi cho tôi vào mười phút trước, tôi nói với cô ta: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, sau này cả cô và bọn họ đừng đến tìm tôi nữa.”
38
Tần Thi Kỳ gửi lời mời kết bạn với tôi, lúc đến đồn cảnh sá/t tôi mới thấy, nên tôi đã quyết định nói những lời đó với Hàn Mạc.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, cô ta bắt đầu spam tin nhắn, cô ta chỉ trích tôi ăn trong chén nhìn trong nồi, một chân đạp hai thuyền.
Cô ta còn gửi lại bức ảnh chụp chung của cô ta và Hàn Mạc khi ở nước ngoài cho tôi xem, cô ta nói: “Nếu không phải do anh ấy muốn trả thù việc tôi và Hứa Hạo ở bên nhau, thì cô nghĩ anh ấy sẽ tìm đến cô chắc?”
Tôi đã từng nghi ngờ chuyện này từ rất lâu.
Những lời Tần Thi Kỳ nói lúc này cũng không khác so với những gì tôi đoán.
Bắt đầu một mối quan hệ không thuần túy, cuối cùng cũng chỉ có một mình tôi gánh chịu nỗi đau mà nó mang lại.
Từ lâu, tôi đã biết sẽ sớm đến ngày này.
39
Sau chuyện này, quan hệ của tôi với Hứa Hạo và Hàn Mạc đều đã cắt đứt hoàn toàn.
Không còn tình cảm, cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhàng, nhưng tôi biết trái tim mình thi thoảng lại nhói đau là vì ai.
Tôi đang chờ vết thương từ từ tự lành lại.
Chớp mắt một cái, lại một tháng nữa trôi qua, thời tiết đã vào giữa đông, mấy nữa là đến mùa Giáng sinh xanh xanh đỏ đỏ, Tết Nguyên Đán và bữa Tất Niên, ngày hội, ngày lễ sắp đầy thời gian biểu.
Năm nay vẫn giống như những năm khác, chỉ còn thiếu một trận tuyết nữa thôi.
Khi lại nghe thấy tin tức của Hứa Hạo, tôi gần như đã quên mất người này.
Tiểu Nhiễm kể cho tôi nghe, thời gian sau đó, anh ta và Tần Thi Kỳ vậy mà lại chẳng ở bên nhau, trong khoảng thời gian ấy anh ta đã hẹn hò với vài cô gái, nhưng cũng chỉ có vậy, bây giờ vẫn còn độc thân.
Hôm nay là sinh nhật anh ta, buổi tối, anh ta đã đặt nhà hàng mở party, anh ta nhờ Tiểu Nhiễm mời tôi, lấy thân phận một người bạn bình thường đến tham dự tiệc sinh nhật của anh ta.
Tôi tùy tiện tìm một lý do, để Tiểu Nhiễm từ chối giúp tôi.
Trước khi đi ngủ, tôi dựa người vào tường xem điện thoại như thường lễ, thỉnh thoảng tôi lại mở Weibo của mình ra, cảm khái thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Nhất thời tôi nổi hứng, bắt đầu đọc lại từng bình luận trước đây của Hứa Hạo, tương tác dưới bài đăng của tôi.
Đó là những ký ức còn tốt đẹp hơn cả mỗi tình đầu.
Tên weibo của Hứa Hạo là Thủy thảo viết thiên 818, cái tên vô cùng kỳ quái, sau này tôi hỏi Hứa Hạo cái tên đó có ý nghĩ gì không.
Anh ta đáp lại một cách hời hợt, gõ bừa, không có nghĩa gì cả.
Thủy thảo viết thiên 818 rất ít khi đăng Weibo, danh sách tài khoản đó theo dõi chỉ có một mình tôi, bắt đầu từ một ngày nào đó của hai trước, dưới mỗi một bài đăng weibo của tôi đều có sự xuất hiện của anh.
Dưới ánh đèn dịu dàng và yên tĩnh, lòng tôi tĩnh lặng như nước, bắt đầu từ từ nhớ lại chuyện trước đây.
40
Ngày 24 tháng 12 năm 2019, tôi đã đăng một bức ảnh đứng dưới cây thông Noel bên ngoài một trung tâm thương mại, cap đi kèm là: “Đêm giáng sinh ấm áp! Năm nay ông già Noel vẫn chưa gửi tặng tôi một người bạn trai, sắp thành gái lỡ thì thật rồi! ( khóc lớn)”
Hôm đó là lần đầu tiên Thủy thảo viết thiên 818 để lại lời nhắn cho tôi, anh gửi đến một icon vẻ mặt mông lung với dấu hỏi chấm trên đầu, không có thêm chữ nào cả.
Lúc đó tôi có khá ít fan, nên bình luận nào tôi cũng trả lời, tôi hỏi anh có ý gì.
Thủy thảo viết thiên 818 nói: “Sao weibo lại theo dõi lung tung lắm thế nhỉ?”
Bình luận của anh khiến tôi thấy xấu hổ, tức đến mức không biết phải nói gì.
Tôi tiện tay nhấn vào danh sách theo dõi của anh, quà nhiên là có một loạt các tài khoản weibo của đủ loại ngành nghề.
Tôi không quan tâm nữa, thầm nghĩ lát nữa anh ấy sẽ tự unfollow.
Vài ngày sau, tôi cảm lạnh, sốt cao phải nằm viện, tôi nằm trên giường bệnh đăng một bức ảnh tay đang truyền dịch, kèm theo một icon đeo khẩu trang: “Hy vọng các fan của mình khỏe mạnh, các cục cưng đừng để bị ốm nhé”
Thủy thảo viết thiên 818 bình luận kèm ảnh: “Weibo của chị có chức năng phát lây bệnh qua mạng không?”
Hình ảnh đi kèm là một cánh tay nam đang được cắm kim truyền dịch.
Tay anh vừa thon dài vừa to, vừa rộng, gân tay nổi rõ, da trắng nõn.
Lúc đó tôi nghĩ, anh ở ngoài đời chắc là rất đẹp trai.
Khi thấy anh lại xuất hiện lần nữa, tôi còn cảm thấy kỳ lạ, sao anh vẫn chưa unfollow tôi.
Tôi lại nhấn vào danh sách theo dõi của anh, tôi phát hiện anh đã unfollow tất cả những tại khoản weibo tự động thêm vào danh sách theo dõi, chỉ để lại một mình tôi.
Tôi được đối xử đặc biệt à?
Lòng hư vinh của tôi lập tức được thỏa mãn.
Nhưng tôi vẫn chẳng thích nội dung bình luận anh để lại cho tôi.
Tôi nghĩ một lát, rồi trả lời anh: “Gân tay anh nổi rõ lắm á, rất hợp để cắm thêm vài mũi nữa.”
Thủy thảo viết thiên 818 gửi cho tôi một icon mỉm cười.
Tôi không trả lời, nhưng lại bất giác mỉm cười.
Tôi nhớ lúc đó mẹ vừa rửa hoa quả xong, đi vào phòng thấy tôi như thế thì mẹ hỏi, tôi cười ngây ngô như vậy có phải là yêu rồi không, lúc đó tôi còn cảm thấy không thể nào hiểu được.
Hóa ra mọi kết quả đều được gieo nhân vào lúc đó.*
(Gieo nhân nào gặt quả nấy – ý là mọi kết quả của hiện tại đã được gieo giống từ lúc đó)