Trước đó không lâu tôi còn mong đợi, nếu Hứa Hạo và Thủy thảo viết thiên 818 là hai người khác nhau thì tốt.
Hiện thực như mong đợi, nhưng vì trái tim tôi càng thêm đau đớn?
Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình tôi không biết gì cả, chính anh chắp tay nhường tôi cho người khác.
Tôi đưa tay lên, tát Hàn Mạc một cái.
Anh nghiêng mặt sang một bên, tóc trên trán anh có hơi lộn xộn, anh yên lặng, giữ nguyên tư thế sau khi bị tôi tát.
Mấy người đứng phía sau khinh ngạc ồ lên.
Tôi đi lướt qua bả vai Hàn Mạc, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc ngồi trong xe, tôi tựa trán lên vô lăng, khóc không thành tiếng.
Về đến nhà, tôi ngã lên sô pha tiếp tục khóc.
Vì sao không nói với tôi sớm hơn!
Rốt cuộc nửa năm nay, tôi là cái gì.
Tôi chính là đồ ngu! Siêu cấp ngu ngốc!
Một lúc lâu sau, tôi đã khóc đến mệt.
Thực sự tôi đã mất hết sạch dũng khí, lần nữa nhần mở weibo, tôi muốn đọc lại những tin nhắn cũ.
Đã rất lâu rồi tôi không vào trang cá nhân của Thủy thảo viết thiên 818, có lẽ sau đó anh đã từng cập nhập trạng thái, nhưng bị tôi bỏ lỡ.
Tin nhắn cuối cùng của tôi và Thủy thảo viết thiên 818 là vào nửa năm trước, chính là tin nhắn Hứa Hạo xin số Wechat của tôi.
Anh ta nói: “Chị gái nhỏ, hình như chúng ta ở cùng một thành phố, có thể thêm phương thức liên lạc được không? Hôm nào mời chị đi ăn cơm.”
Tôi đã đợi tin nhắn đó từ rất lâu, sau khi vui vẻ nhảy nhót xong, tôi gửi số wechat của mình qua đó.
Đó là giọng điệu điển hình của Hứa Hạo, tôi không để ý việc nó khác hoàn toàn với ngữ điệu của Thủy thảo viết thiên 818.
Huống hồ, suốt một năm rưỡi tương tác với nhau trên weibo, anh chưa từng gửi tin nhắn riêng cho tôi, sao vừa nhắn tin riêng đã xin số wechat của tôi?
Tôi chỉ có thể trách bản thân trước đây quá ngâu.
Nhấn vào trang cá nhân của Thủy thảo viết thiên 818, trang cá nhân của anh vẫn như trước đây, trang cá nhân vẫn trống không, không có một cái gì cả.
Trước khi thoát ra, tôi mới để ý chẳng biết anh đã đổi tiểu sử cá nhân từ bao giờ.
“Đã làm mất số điện thoại, sau này không thể đăng nhập weibo được, mọi người cẩn thận đừng để bị lừa.”
Phòng tuyến tâm lý của tôi sụp đổ thêm lần nữa.
45
Ngày hôm sau tôi đổ bệnh, sốt cao, làm thế nào cũng không đỡ.
Đêm đó sau khi tôi đi, Tiểu Nhiễm rất lo lắng cho tôi, gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Tôi nói với cô ấy, bây giờ tôi chỉ muốn yên tình một chút, chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu cả, cũng không muốn nói chuyện với ai hết.
Hai ngày sau, chuông cửa nhà tôi vang lên, bên ngoài là một anh trai giao hàng.
Anh ấy kiểm tra đối chiếu tên tuổi, sau đó đưa cho tôi một gói hàng.
Trên phiếu gửi hàng không ghi người gửi, anh trai giao hàng cũng không biết ai đặt giao hàng.
Tôi cầm gói đồ quay lại phòng khách, mở ra, bên trong chỉ có một quyển sổ.
Mở trang đầu ra, bên trên là một hình vẽ đơn giản.
Nhân vật chính là một cậu bé, trên đầu buộc một cái giống như băng đô đeo trán, có một chữ ‘Mạc’ viết ở chính giữa.
Tôi lau nước mắt, không nhịn được mà bật cười, đã biết là ai gửi đến.
Những trang sổ sau đó, là những bức tranh khác nhau, từng bức, từng bức, nối tiếp nhau kể lại một câu chuyện cũ.
Tôi hiểu được dụng ý của người nào đó, tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại, lật xem từng trang một——
Một ngày nọ, cậu bé trong tranh đang lướt Weibo, bên weibo tự động theo dõi rất nhiều tài khoản lạ, cậu bé rất không vui, ngồi nhấn unfollow từng tài khoản một.
Trong đó vừa hay có một tài khoản mới theo dõi đăng bài đăng mới, trong ảnh là một cô gái đứng dưới cây thông Noel lấp lánh, tạo dáng hoạt bát đáng yêu.
Cậu bé ngắm bức ảnh, hai mắt biết thành ánh sao lấp lánh, trái tim bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng.
Cậu nhóc bắt đầu trò chuyện với cô gái dưới những bài đăng weibo của cô, lần nào cô gái cũng trả lời cậu, trái tim nhỏ bé của cậu nhóc gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rồi bốn mùa xuân, hạ, thu, đông sau đó, quần áo của cậu bé trong tranh cũng thay đổi theo mùa.
Nhưng chẳng cần biết là khi nào, hay ở đang ở đâu, cậu bé đều chăm chú cầm điện thoại, theo dõi hoạt động của cô gái.
Đột nhiên vào một ngày nọ, cậu bé bị mất điện thoại.
Cậu nhóc vô cùng lo lắng, sốt ruột, nhưng vì cậu đang ở nước ngoài, nên chỉ có thể gọi điện nhờ một người bạn ở trong nước giúp làm lại sim.
Vì vậy mà Hứa Hạo với một bộ tóc dựng phô trương lên sân khấu.
Hứa Hạo tốt bụng giúp cậu bé làm lại sim, nhưng không gửi cho cậu bé ngay, anh ta lén lút lấy sim của cậu bé lắp vào điện thoại của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm, lấy mã xác minh, rồi đăng nhập vào weibo của cậu bé.
Hứa Hạo nhìn thấy cô gái ở trên weibo của cậu bé, thì hai mắt biến thành hai hình trái tim muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.
Anh ta nói với cậu bé rằng không có cách nào để làm lại sim, rồi giấu diếm, lừa gạt cậu bé, lén lút liên lạc với cô gái, hẹn gặp cô ấy.
Cả tinh thần và cơ thể của cậu nhóc đều đang mệt mỏi đợi chờ, không lâu sau đó, Hứa Hạo đột nhiên gửi cho cậu bé một bức ảnh, bức ảnh chụp chung của anh ta và cô gái, nói anh ta và cô gái đã ở bên nhau.
Người đàn ông bé nhỏ cực kỳ tức giận, nhưng Hứa Hạo lại nói, cô gái vì thấy anh ta, nên mới đồng ý ở bên anh ta, chứ không phải vì những tương tác qua weibo.
Trái tim của người đàn ông bé nhỏ tan nát.
Nửa năm sau, cuối cùng cậu nhóc cũng về nước, trong một lần tụ họp, cậu nhóc thấy Hứa Hạo và một bạn nữ cùng lớp khi du học của cậu bé đang ôm hôn nhau trước mọi người.
( Nhìn chiếc váy đặc chưng của cô bạn cùng lớp, tôi nhận ra cô ta chính là Tần Thi Kỳ.)
Cậu nhóc ngồi một bên nhìn một cách lạnh lùng thờ ơ, khi Hứa Hạo nhận điện thoại của cô gái xong, anh ta khoe khoang với bọn họ: “Cờ bên ngoài vẫn tung bay rực rỡ, cờ đỏ ở trong nhà vẫn không rơi*!”
(Chỉ việc ở bên ngoài vẫn thoải mái quan hệ lung tung – cờ bên ngoài, nhưng bên trong vẫn hài hòa êm ấm – cờ đỏ chỉ vợ/bạn gái chính thức)
Vào lúc đó, cậu nhóc đã hạ quyết tâm.
“Cô gái của anh, anh muốn mang những điều tốt đẹp nhất đến cho cô ấy.”
Tôi nhớ lại ngày hôm đó, khi anh và tôi đứng ngoài cửa nhà tôi, khi Hàn Mạc ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra, cũng chẳng hiểu vì sao anh lại nói ra những lời như vậy.
Nước mắt tôi lăn dài trên má, rơi xuống trên bìa quyển sổ.
Tôi ôm chặt quyển sổ vào lòng, giống như muốn đem nó hòa vào trong tim.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, linh cảm mách bảo, tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Hàn Mạc đứng ở ngoài cửa, chậm lại một chút, anh thấy khuông mặt đầy nước mắt của tôi, anh bày ra bộ dáng đã làm sai, gây lỗi, đang nỗ lực lại gần, chờ đợi sự tha thứ của tôi.
“Chị ơi.”
Anh đưa tay lên, muốn lau nước mắt cho tôi.
Tôi khiễng chân, ôm cổ anh, dùng toàn bộ sức lực để ôm chặt lấy anh.
Hàn Mạc cũng lập tức ôm lấy tôi.
Giọng anh khẽ run run, anh gọi tôi bằng giọng trầm trầm, khàn khàn ——