Sảnh nghị sự ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, suốt đêm sáng đèn.
Lam Vong Cơ quỳ trước sảnh, ánh trăng nhàn nhạt trong suốt rơi trên bờ vai y.
Hai bên người y, các trưởng lão trong tộc Lam gia nghe tin đến đây đang từ từ đi vào, ánh mắt từng người dừng lại trên người y, lắc đầu, thở dài. Những người đó đã trải qua việc phu nhân Thanh Hành Quân qua đời mười năm trước, vẫn nhớ cảnh tượng trong gió lạnh năm đó, Vong Cơ còn là một đứa nhỏ, cũng quỳ thế này trước gian tiểu trúc hoa long đảm.
Sau khi người cuối cùng đi vào, cánh cửa nặng nề phía sau y chậm rãi đóng lại.
Trên ghế chủ toạ, xuất hiện một bóng người hiếm khi gặp.
Gia chủ Lam gia Thanh Hành Quân, chính là người triệu tập buổi nghị sự lâm thời này. Một tấm thông hành ngọc lệnh được trả lại cùng với một tờ giấy thú nhận tội trạng để lại trong gian tiểu trúc hoa long đảm, Lam Vong Cơ nhanh chóng được môn nhân thông báo gọi đến, nhận lấy tờ giấy này từ trên tay phụ thân với vẻ mặt tái nhợt, cùng nhau nhìn ổ khoá bị phá hư, ngăn kéo trống không.
"Vô pháp vô thiên, quả thực là vô pháp vô thiên! Hắn còn để bậc trưởng bối Lam gia vào mắt hay không?!" Lam Khải Nhân lên án một trận dữ dội trên sảnh đường, bỗng nhiên xoay người, nói với Lam Vong Cơ quỳ bên dưới: "Ngươi còn do dự cái gì? Trong Thất Xuất, trong gia huấn Lam thị, có điều nào không đủ bỏ được Nguỵ Anh hả?"
Lam Vong Cơ cúi đầu, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, có giấy bút nghiên mực chuẩn bị sẵn cho y, lát sau, rũ mắt nói: ".... Vong Cơ, làm không được".
Lam Khải Nhân không thể tin nổi nhìn y, "Hắn phạm phải tội lỗi thế này, chẳng lẽ ngươi... còn ôm hy vọng gì với hắn sao?"
Lam Vong Cơ cúi đầu thật thấp, không nói tiếng nào.
Lam Khải Nhân híp hai mắt thành một khe hở nhỏ: "Ngươi đừng quên lúc trước ngươi đồng ý với ta điều gì".
Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, vẫn không nói gì.
Ánh mắt Lam Khải Nhân nghiêm nghị: "Lam Vong Cơ, lời của quân tử như núi, ngươi muốn nuốt lời sao?"
Sự kháng cự thụ động của Lam Vong Cơ lặng lẽ nhưng rõ ràng, Lam Khải Nhân nhìn thân hình thanh lãnh có vẻ thon gầy dưới ánh nến của y, ngạc nhiên không nói nên lời.
Trong sảnh im lặng một hồi, rốt cuộc có người nhịn không được đặt câu hỏi, "Nguỵ Anh đó, tại sao phải lấy trộm di vật của cố tông chủ phu nhân? Di vật này, hắn cũng không biết là cái gì, lấy trộm làm chi?"
Lời này vừa nói ra, tiếng xì xầm to nhỏ vang lên trong sảnh, làm như nói trúng mối nghi ngờ của rất nhiều người, càng có không ít ánh mắt, hướng về phía gia chủ Lam thị đang ngồi trên kia, "... Di vật này, là di vật gì?"
"Nghe nói là nữ nhân kia để lại cho tông chủ trước khi lâm chung".
"Rốt cuộc là cái gì?"
"Không biết".
Di vật gì, chắc hẳn chỉ có một người biết, nhưng trong ánh mắt của người đó, vẫn là trầm mặc, làm như không có ý định giải đáp thắc mắc của mọi người, sự nhiệt tình tìm hiểu dâng lên tạm thời này dần dần tiêu tán, chủ đề ban đầu của mọi người quay lại lần nữa, "Hành động này của Nguỵ Anh thực sự khiến người ta không nắm bắt được, trong chuyện này, có hiểu lầm hay ẩn tình gì không?"
Chòm râu của Lam Khải Nhân rung lên nửa ngày, tay cầm tờ giấy kia giơ lên, "Lam Vong Cơ, ta hỏi ngươi, ngươi có biết tại sao hắn muốn lấy trộm di vật của mẫu thân ngươi không?"
Thân ảnh quỳ không chút cẩu thả dưới sảnh, trong tích tắc giống như bị một thứ gì đó đánh trúng, thấy sắc mặt Lam Vong Cơ thoáng tái đi, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi, mọi người trong lúc nhất thời có chút bừng tỉnh, không khỏi nghiêng người tới trước, nóng lòng nghe những gì y sắp nói.
Lam Vong Cơ chậm rãi nhìn về phía trước, trong đôi mắt thanh lãnh hiện lên một tia đau xót, gian nan vạn phần mới nói ra được một câu: "... Vong Cơ đoán, Nguỵ Anh hắn, không phải là tham lam di vật của mẫu thân, mà là vì... ép Vong Cơ hưu (bỏ) hắn".
Cả sảnh đường ồ lên.
"Nói như vậy Nguỵ Anh đây là cố tình muốn rời khỏi Lam gia?"
"... Nguỵ Anh tuy là một đứa nhỏ không bớt lo, nhưng sau khi vào cửa tình cảm vợ chồng son không phải rất tốt sao? Hắn cố ý muốn đoạn tuyệt tình cảm phu thê à?"
"... Nếu để ta nói, ai biết Nguỵ Anh kia trong lòng nghĩ cái gì, nghịch ngợm không thể dạy được, hành động tuỳ ý, vô pháp vô thiên. Thiên tư giỏi giang, nhưng dùng vào chỗ nào hết rồi?"
"Không ra gì! Thật sự là không ra gì!"
"Người như vậy, còn giữ lại Lam gia làm cái gì?"
"... Chỉ sợ là, đứa nhỏ Vong Cơ kia không chịu, không đồng ý, cho nên Nguỵ Anh dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, cố ý phạm vào Thất Xuất, ép sự việc vào đường cùng, triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Lam gia".
"Haizz, vợ chồng trẻ, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, vốn dĩ không đến nông nỗi này, đứa nhỏ Nguỵ Anh cũng là xúc động, ngươi nói sự việc như thế, hai bên đều rất khó coi, làm sao kết thúc đây?"
"Làm sao kết thúc á, đều đã đến mức này rồi, đối phương kiên quyết phải rời đi, chẳng lẽ còn cầu xin hắn trở về hay sao? Còn có thể kết thúc thế nào nữa, hoặc là hưu thư, hoặc là hoà ly thôi".
".... Ngươi nói nghe nhẹ nhàng, nhưng ngươi nhìn bộ dạng này của Vong Cơ đi, giống bỏ được thằng nhóc kia không?"
Lam Khải Nhân chỉ vào bóng người thẫn thờ ở dười sảnh kia, vô cùng đau lòng nói: "Để rời khỏi ngươi, hắn đã làm tới mức độ này, ngươi, ngươi vậy mà còn muốn giữ hắn lại??"
Đúng lúc này, một môn sinh đẩy cửa đi vào, giao một phong thư cho Lam Khải Nhân.
Ông nhìn lướt qua lạc khoản (giống như chữ ký) trên phong thư, xé mở bì thư, trải thư ra đọc, lông mày xoắn thành nút thắt hiếm hoi giãn ra được vài phần, vịn vào bàn chậm rãi nói: "Giang tông chủ hồi âm, nói thằng nhãi kia đã thú nhận tội lỗi, giao vật lấy trộm ra, hoàn hảo không hư hao gì, ông ấy đang giữ, qua mấy ngày nữa mang vật đó trả lại, cũng tới cửa nhận lỗi".
Bên cạnh Lam Khải Nhân, Thanh Hành Quân làm như thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ông ngồi ngay ngắn nãy giờ, chưa từng phát biểu bất kỳ ý kiến gì, lúc này cũng không nói tiếng nào, Lam Khải Nhân nhìn ông vài lần, rốt cuộc nhịn không được, "Huynh trưởng, việc này, ý của ngươi thế nào?"
Lam Vong Cơ nghe thấy câu này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân. Vị gia chủ kiêm khổ chủ bị mất đồ này, trọng lượng của lời nói tất nhiên là nặng nhất, nếu như sảng khoái nói ra một câu, Nguỵ Anh kia không thể giữ, thì việc này xem như ván đã đóng thuyền.
Sắc mặt Thanh Hành Quân phức tạp nhìn Lam Vong Cơ một cái, lát sau, nghiêm túc nói: "Người do chính ngươi chọn, chính ngươi tự quyết định".
Đôi mắt Lam Vong Cơ mở to.
Lời này có ý nghĩa gì, những người còn lại đều hiểu rõ, kêu Lam Vong Cơ quyết định, chính là ý tứ giữ lại. Chỉ là lời này của Thanh Hành Quân nói ra rất có thâm ý, nếu như chính ông tha thứ cho Nguỵ Vô Tiện, thì nói thẳng là xong, nhưng hiện giờ ông cũng không thể hiện lập trường của mình, mà lui xuống hàng thứ hai, ý nghĩa thứ nhất, đương nhiên là tôn trọng Lam Vong Cơ, chuyện của hai vợ chồng son, để vợ chồng son tự quyết định, ý nghĩa thứ hai... nếu là người có tâm tư ngẫm nghĩ thật kỹ, tất nhiên là duy trì thái độ buông tay mặc kệ, tự giải quyết cho tốt, người do chính ngươi chọn, phải tự mình dẫn đi đến tận cuối con đường, bất kể hắn là tròn là dẹp, là tốt là xấu, là vinh quang gia tộc hay là mối hoạ ngàn năm, tương lai đồng hội đồng thuyền hay là đồng sàng dị mộng, đều là lựa chọn của ngươi, ngươi chịu trách nghiệm, tội nghiệt oan trái sau này, tự một mình ngươi gánh chịu, ấm lạnh tự biết, buồn vui tự chịu, không liên quan đến người khác.
Lam Khải Nhân cứng họng, sau một hồi lâu, giống như nghẹn trong cổ họng nói:
"... Cái gì gọi là để nó quyết định? Đứa nhỏ Vong Cơ này bây giờ là bị ma quỷ mê hoặc, khăng khăng theo ý mình muốn bảo vệ thằng nhãi kia. Nhưng Nguỵ Anh này... Nguỵ Anh này hiện giờ có thể làm ra hành động phạm thượng như thế, có thể thấy trong mắt hắn không có bậc trưởng bối, còn dung túng hắn như thế, chẳng lẽ phải đợi sau này hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo khi sư diệt tổ gì đó ---"
Thanh Hành Quân lãnh đạm quét mắt qua nhìn ông ấy một cái, hai ánh mắt va vào nhau, bầu không khí bỗng nhiên lắng đọng, giọng nói của Lam Khải Nhân chợt im bặt.
Lời tiếp theo của ông ấy, không nói cũng rõ.
Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, giống như tông chủ phu nhân trước đây.
Trong sảnh lặng ngắt như tờ, cho dù chậm tiêu đến đâu, cũng hiểu rõ lập trường của Thanh Hành Quân, một người lúc trước đau khổ vì tình, làm ra hành động kiên quyết dứt khoát, nhiều năm sau, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng năm đó của mình ở trên người của con trai ruột, không can thiệp nữa, vẫn buông tay mặc kệ, vừa vặn chứng minh ông ôm lạnh lẽo nhiều năm, một thân yêu hận, đến nay không hối hận.
Nhưng có lẽ, Lam Vong Cơ hiện giờ giống như ông, nhưng lại chưa đến nỗi tan nát, y và Nguỵ Anh, so với vợ chồng Thanh Hành Quân năm đó tốt hơn rất nhiều, mọi việc còn có thể cứu vãn, chỉ cần cố gắng tác thành một chút, nhờ vậy có được một đoạn nhân duyên ngàn năm cũng không biết chừng.
Hồi lâu, một tiếng ho nhẹ kéo mọi người trở về từ trong hồi ức nặng nề, Lam lão tiên sinh Tình Nhã Quân râu tóc bạc phơ bỗng nhiên lên tiếng: "Chuyện này của Nguỵ Anh, bây giờ xem ra, hắn trộm chỉ để trộm, cũng không phải là có ý định đánh cắp làm của riêng, thật sự cũng không phải là trộm, xong việc nếu hoàn trả nguyên vẹn, thiếu niên bồng bột, không phải gian ác, ta nghĩ, không bằng bỏ qua chuyện này đi".
Dăm ba câu, đã đưa ra một bậc thang.
Lời này vừa nói ra, từng đợt tranh luận sôi nổi ở dưới sảnh, những người có thành kiến không sâu đối với Nguỵ Vô Tiện lập tức đồng tình với lời của Tình Nhã Quân, đua nhau theo bậc thang leo xuống: "Việc này Lam thị đúng là không có tổn thất gì, nếu tông chủ rộng lượng không truy xét, đứa nhỏ Nguỵ Anh này, trở về phạt một chút, để hắn nhớ bài học, là tốt rồi".
Bước ngoặt bất ngờ, Lam Vong Cơ không còn đơn độc nữa, quỳ đến đầu gối nhức mỏi, rốt cuộc chờ đón được cơ hội xoay chuyển tình tình, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, ngẩng đầu nhìn về phía Lam Khải Nhân, đôi mắt màu lưu ly như được lau chùi sáng lấp lánh như mắt mèo.
Sự phản chiến của vị trưởng lão Tình Nhã Quân rất có tiếng nói này, trong nháy mắt khiến tình thế thay đổi cực lớn, Lam Khải Nhân quả thực ngồi không yên: "Vậy, vậy sao được, tiểu tử này nhảy nhót nghịch ngợm, dạy mãi không sửa đổi, Lam gia há có thể dung thứ cho một kẻ như thế ---"
Thấy ông ta cứ hết lần này đến lần khác xào tới xào lui lý do thoái thác đó, lỗ tai Tình Nhã Quân làm như đóng kén, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai, trầm giọng ngắt lời nói, "Đứa nhỏ này cũng không có quá mức như ngươi nói, tính tình của hắn thẳng thắn tự nhiên, những lỗi phạm phải trước đó chỉ là những lỗi nhỏ không ảnh hưởng toàn cục. Bản tính như thế, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, cho hắn thời gian và cơ hội, để hắn đi theo Vong Cơ, phu thê hoà ái, mưa dầm thấm đất, cũng sẽ học được sự ổn trọng và chịu trách nhiệm. Ngươi luôn mồm nói hắn hết thuốc chữa, tương lai phạm sai lầm lớn, không phải là vọng đoạn (kết luận vô căn cứ) hay sao. Gia huấn có nói, không thể vọng đoạn người khác, Khải Nhân, chúng ta cũng nên tự kiểm điểm một chút đúng không?"
Những lời này thật là lợi hại, từ ngữ vừa phải, nhưng xoáy vào lương tâm, Lam Khải Nhân bị đánh một cái trở tay không kịp, giống như nghẹn lời vì nuốt phải một con cóc bự, tức đến phồng lên, vừa định đáp trả vài câu, không ngờ lại bị cắt ngang.