[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 50: (B)



Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh xuất thân Vân Mộng Giang thị, gia phong của Giang gia thoải mái tự nhiên, khác biệt với Lam thị, Vong Cơ thắc mắc, ép hắn hành xử theo tác phong của Lam thị, có phải bất công hay không? Gia huấn cũng có nói, không thể khen mình chê người, gia huấn của hai nhà Lam Giang ai cao ai thấp? Nếu cho rằng gia huấn của Lam thị cao hơn, còn của nhà hắn thấp hơn, có phải là kiêu căng ngạo mạn hay không? Nếu hai bên không thể so sánh, vậy tại sao nhất định muốn Nguỵ Anh – một thành viên của hai nhà – chọn một bên để tôn trọng, và chê bai bên kia?"

Nguỵ Vô Tiện từ khi vào Lam gia, giống như Tôn hầu tử đeo vòng kim cô, mỗi một lời nói một hành động đều phải chịu sự ràng buộc, tính tình nhào lộn đi mây về gió lúc ban đầu, bị đè bẹp dưới tảng đá gia huấn Ngũ Chỉ Sơn, tay chép phạt gia quy đến ù tai nóng nảy lăn lộn trên sàn nhà, Lam Vong Cơ mỗi khi bị phạt cùng với hắn, nhìn vào trong mắt, vừa bất lực lại vừa đáng thương, vốn tưởng rằng qua một thời gian hắn sẽ tự thích ứng, không nói đến kỷ luật nghiêm minh, ít nhất cũng tu thân dưỡng tính, đừng có hứng chí lên thì đi đông đi tây chỗ nọ chỗ kia, đắc tội mạo phạm hết thảy tiên sinh trên lớp, bạn học, người gác núi, người tuần đêm, người qua đường, thậm chí cả chim muông sau núi, chỉ cần tội không lớn lắm, tội nhỏ lặt vặt, chưởng phạt y đây cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho đến khi Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn trở mặt, dõng dạc ném ra một câu "Ly hôn", mới đập tan ảo tưởng hoa trong gương, trăng trong nước này của y, lộ ra chân tướng bên dưới.

Nguỵ Vô Tiện không tuân thủ gia huấn Lam gia, không vì lý do gì khác, chỉ vì từ đáy lòng hắn căn bản không ủng hộ hơn 3000 điều gia quy kia, đối với Lam Vong Cơ mà nói đó là "Bầu trời", là một thứ tồn tại tất yếu như không khí hít thở, nhưng trong mắt hắn hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Những quy định trong gia tộc, lời dạy dỗ thành người, đạo phu thê trong lòng hắn, vùng đất khác nhau, thì phong cảnh khác nhau, phong cảnh đó là gió sông lồng lộng của Liên Hoa Ổ, trong hương sen ngàn dặm, thổi thật là tự do thoải mái, không bị ràng buộc, chứ không phải trong mây mù sâu trong núi yên tĩnh vắng vẻ ở Cô Tô này của y. Giống như Lam Vong Cơ sẽ không vì hắn mà vứt đi sự dạy dỗ và học tập trong 16 năm, Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ không vì yêu y mà vứt bỏ con đường trong tim mình, vứt bỏ gia huấn "Biết rõ không thể làm mà vẫn làm" kia, lòng dạ rộng rãi tự mở mang, khuấy động âm vang sự hào sảng và phóng khoáng.

Nếu muốn trong hai người có một người hy sinh để đối phương đạt thành tựu, như vậy chắc hẳn cả hai người đều không hạnh phúc, làm sao có thể cùng sống chung dưới mái nhà của Vân Thâm Bất Tri Xứ này, vào khoảnh khắc Nguỵ Vô Tiện đoạn tuyệt với y, y đau xót suy nghĩ, ấp ủ đã lâu, rốt cuộc không thể không nói.

Lời này của y tuy là thắc mắc, nhưng vẫn không rũ bỏ thân phận Lam thị, không mạo phạm tới gia huấn và trưởng bối Lam thị, mà là xuất phát từ gia huấn, chất vấn bằng lý lẽ, cho nên cả một phòng trưởng lão mặc dù khiếp sợ vì lời nói của y, nhưng không tức giận, bất quá không mạo phạm cũng không có nghĩa là sẽ đạt được sự đồng ý, dù sao trong Lam thị, gia huấn như bầu trời, hiện giờ Nguỵ Anh hắn muốn chọc một lỗ thủng trên bầu trời đó, để lọt vào một chút ánh sáng thoải mái bên ngoài của hắn, nhưng lại là một việc mà từ khi Lam gia thành lập tới nay chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

Vì vậy các trưởng lão trong tộc nhất thời đều lúng túng, đều không thể trả lời. Chuyện này thật sự cũng không thể trách bọn họ, trước giờ gả vào Lam gia đều là nữ tử, đè nặng trên người là tam tòng tứ đức, mà bản tính nữ tử ôn hoà, hiếm khi xuất hiện sự thách thức đối với uy quyền, Nguỵ Anh là nam tử gia nhập vào Lam gia, bản tính khác biệt lớn với Lam thị, vừa đến liền biến thành tình trạng như nước với lửa, bởi vậy dẫn tới đủ loại gà bay chó sủa, cũng là chuyện trước nay chưa từng có.

Cả một sảnh im lặng, Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Vong Cơ không phải nghi ngờ gia huấn, mà là cả gan xin các vị trưởng bối vì Nguỵ Anh mở ra một ngoại lệ, nếu không phải chuyện lớn sai lầm lớn, có thể đừng yêu cầu hắn tuân theo gia huấn trong mọi việc hay không? Vong Cơ thật sự không muốn hắn làm ra hành động trái lương tâm, càng không muốn hắn vì vậy mà trở nên không còn là hắn nữa. Nếu... nếu thật sự không được, Vong Cơ nguyện chịu phạt thay cho hắn".

Câu cuối cùng vừa nói ra, không biết nên thở dài hay an ủi, trưởng bối khắp trong sảnh nhất thời không nói gì.



Vì một tên Nguỵ Anh, Lam Vong Cơ thế mà làm tới mức ấy.

Có người nói nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ thì thầm mấy câu, "Này sao được? Trong Lam môn, chẳng lẽ chỉ một mình Nguỵ Anh hắn đứng ngoài vòng kỷ cương sao?"

Một người ở bên cạnh thở dài một hơi, mệt mỏi nói: "Ngươi nhìn bộ dạng này của Vong Cơ, có thể bỏ được đứa nhỏ Giang gia kia sao? Chuyện này đi tiếp sẽ là một cục diện bế tắc, không ngại thì trước hết để đó đã, rồi từ từ tính đi".

Người nọ nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ đang quỳ nghiêm túc, làm như một lời khó nói hết, "Đứa nhỏ này, là người trước nay theo quy củ khuôn phép, nghiêm túc khắc kỷ nhất, làm chưởng phạt lại càng là không lưu tình, hiện giờ vì một tên Nguỵ Anh, chống đối trưởng bối, nghi ngờ gia quy, phá vỡ rồi lập lại, cứ thế này về sau nha, Lam gia đoán chừng là không có cuộc sống thanh tịnh nữa...."

Một người bên cạnh lại nói, "Cửa ải tình yêu khổ sở, vì một người ngã vào trong bụi rậm, thật đúng là sinh ra từ dòng máu của tông chủ mà..."

Lời này vừa mới nói ra, mấy người họ vẻ mặt phức tạp nhìn về phía người ngồi trên ghế chủ toạ với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, "Khụ, đừng nói nữa".

Trong ánh mắt của cả đám người đang ngồi hoặc than tiếc, hoặc thờ ơ, hoặc sao cũng được, chỉ có Lam Hi Thần nhịn không được lộ ra vẻ trìu mến, đó là lần đầu tiên trong đời, hắn thấy đệ đệ vì yêu mà trở nên mềm mại, lại vì yêu mà trở nên dũng cảm.

Lam Vong Cơ hơi ngẩn người.

Trên mặt Lam Khải Nhân lại là biểu hiện vừa thương tiếc vừa vô cùng giận dữ, râu đều dựng ngược lộn xộn hết cả lên, sau một lúc lâu mới rặn ra được một câu: "Ngươi thay hắn chịu phạt còn ít hay sao?!". ngôn tình hài

Vốn là chưởng phạt, lại trở thành bóng dáng thường bị nhìn thấy cùng quỳ nghe dạy dỗ trong từ đường.

"Vậy được," làm như phát tiết cơn giận, Lam Khải Nhân chỉ vào mũi y, "Đây chính là điều mà ngươi yêu cầu, sau này, nếu hắn phạm sai lầm, ngươi chịu phạt thay hắn!" Sau một lúc lâu, lại chua chát nói, "Ngươi không tiếc thân mình hy sinh như vậy, có chắc tên nhãi Nguỵ Anh kia thừa nhận tình cảm của ngươi không? Nếu hắn có nửa điểm tình ý với ngươi, còn có thể trơ mắt nhìn ngươi vô cớ chịu tội sao? Ta ngược lại muốn xem, hành động vì nghĩa không lùi bước này của ngươi đổi lại được thứ gì!"



Lam Vong Cơ sững sờ, trầm ngâm một lát, rũ mắt xuống, hồi phục lại vẻ bình tĩnh.

Dưới bầu trời này lại có cải trắng bị heo ủn, ngược lại còn chủ động dâng mình lên, nhìn dáng vẻ cam tâm tình nguyện, không oán trách không hối hận này của y, Lam Khải Nhân hừ lạnh: "Ngươi chính là tình yêu sâu sắc, không cần hồi đáp phải không?"

Nhưng vừa nói xong câu này, ông dường như không còn tức giận nữa, chòm râu dê dựng đứng dưỡng như cũng cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, ủ rũ xụi lơ xuống. Lão nông Lam Khải Nhân bị cải trắng dứt khoát vứt bỏ, nửa hũ dấm lắc lư, không tránh khỏi cảm khái, con lớn rồi không giữ được, giữ tới giữ lui thành oán hận, lần này thực sự là oán hận mình rồi, đáng thương bản thân mình chưa kết hôn, chẳng hiểu tại sao đã trở thành bà mẹ chồng ác độc, nhưng bầu trời này của Lam thị, bầu trời được xây dựng bởi những lời giáo huấn của tổ tiên, sừng sững nhiều năm như vậy, làm thế nào đến đời của ông lại nứt vỡ ầm ầm một cách dứt khoát như vậy chứ, trên đời này tại sao lại nhảy ra một nhân vật như Nguỵ Anh này chứ?

Đời này ngậm đắng nuốt cay, chăm bẵm cày bừa ra được hai cây cải trắng, một cây cứ thế bị ủn đi mất, trái tim Lam Khải Nhân cháy rụi rồi, một mảnh tro tàn bị gió thổi bay lên vài tia lửa, bỗng nhiên mắt sáng lên nhìn về phía cây cải trắng còn lại kia, vuốt vuốt chòm râu dài, mới vừa muốn an ủi tâm hồn bị tổn thương một chút, thì nhìn thấy gương mặt nhu hoà sáng ngời của Lam Hi Thần nhìn về phía Lam Vong Cơ, không biết vì sao lộ ra vẻ vui mừng, ông không khỏi sững sờ.

Đợi hồi lâu, Lam Khải Nhân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, Lam Vong Cơ không biết lý giải thế nào, nhìn về phía Lam Hi Thần giống như xin giúp đỡ. Lam Hi Thần hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu với y.

Y khẽ thở ra một hơi, bất chợt, lại ngẩng đầu lên nói: "Vong Cơ còn có một chuyện cầu xin nữa".

Lam Khải Nhân sửng sốt một chút, trái tim vốn ủ rũ nằm ngay đơ bất động, trong nháy mắt được bơm không khí sống lại: "Một tên Nguỵ Anh khiến ngươi không yên được hả!"

Lam Vong Cơ làm như ngây ngốc, ngay sau đó cúi người hành lễ, "Vong Cơ lớn mật lỗ mãng, nguyện nhận trách phạt".

Lam Khải Nhân liếc nhìn y một cái: "Được rồi, có chuyện mau nói".

Lam Vong Cơ quỳ thẳng lên, chần chừ một lát, hít một hơi vào lồng ngực rồi nói: "Nguỵ Anh hắn nói các trưởng bối không thích hắn... Vong Cơ biết hắn cũng không phải là người được chọn mà các trưởng bối hài lòng, nhưng hắn... hắn rất tốt. Xin các trưởng bối đừng đối xử với hắn quá khắc nghiệt, nếu không, hắn sống ở Lam gia không được vui vẻ lắm....."

Lam Vong Cơ nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng trong từ ngữ lại tràn ngập sự thiên vị, cùng với vài phần dõng dạc hiếm thấy phát ra từ miệng y, ý tứ chính là các vị không chỉ đừng phạt hắn, mà cũng đừng ghét hắn, cho dù không thể thích hắn, cũng đừng viết lên trên mặt, khiến hắn khó chịu, ta lại không muốn hắn phải chịu một chút uỷ khuất nào.



Lam Khải Nhân nghe được thiếu chút nữa lảo đảo hụt chân ngã xuống trên chiếu, sau một lúc lâu vịn vào án thư, thở hổn hển một cái, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Ngươi, ngươi đây là muốn chúng ta nhường nhịn hắn?? Một tên Nguỵ Anh hèn... hèn mọn, ngươi cưng chiều dung túng, thì thôi, còn muốn Lam gia cung phụng hắn, như Phật tổ hả??"

Lam Vong Cơ cúi đầu thấp xuống, "Vong Cơ cũng không phải là ý này".

Tình Nhã Quân liếc mắt qua nhìn Lam Vong Cơ một cái, làm như bị tác động bởi chàng thiếu niên luôn khổ sở mệt mỏi cho đến giờ chưa từng biết làm nũng, bây giờ lại vì người yêu, phụng phịu ở trước mặt trưởng bối đòi hỏi một chút cưng chiều một chút dung túng cho người yêu như thế, ho nhẹ một tiếng, nói đỡ: "Đứa nhỏ Nguỵ Anh này, ở Vân Mộng là đại đệ tử đắc ý của Giang tông chủ, khí phách hăng hái, gửi thân gả vào Lam gia, chẳng những không nhận được sự hoan nghênh, còn bị cả đám trưởng bối chúng ta đối xử lạnh nhạt, trong lòng không dễ chịu, sinh ra ý phản nghịch, cũng là chuyện thường tình. Đổi vị trí mà nói, suy bụng ta ra bụng người, nếu con cháu Lam gia tới nhà khác, cũng bị xa lánh, các ngươi có đau lòng không? Việc này, ta từng có, các ngươi cũng từng có. Lam thị tuy có nhiều quy tắc, nhưng cũng không phải là một nơi không có tình người, giới luật nghiêm khắc, là để khuyến khích người ta đi theo chính đạo, chứ không phải ép buộc người ta phản nghịch. Để đứa nhỏ Nguỵ Anh này cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của Lam gia, làm dịu đi sự oán hận và phản nghịch trong lòng hắn, hữu dụng hơn nhiều so với hàng ngàn hàng vạn câu trách phạt."

Lời này vừa dứt, không ít người có mặt xăn tay áo lên, lộ ra vẻ không đồng tình, nhưng cũng có một số người gật đầu phụ hoạ, phần đông thì lâm vào trầm tư.

Hội nghị gia tộc liền kết thúc với vẻ mặt đen thui, nghẹn khuất không có chỗ xả ra của Lam Khải Nhân.

Vì một tên nhãi ranh, nhận lấy sự khiêu chiến lớn nhất từ khi gánh vác công việc trong tộc tới giờ, bị trưởng bối trách mắng dạy dỗ, bị vãn bối chống đối, trơ mắt nhìn mười mấy năm khổ tâm bồi dưỡng bị huỷ trong tích tắc, thật sự là vận số năm nay không may mắn, thời vận trắc trở. Xong việc được Lam Hi Thần nhẹ giọng an ủi đến hơn nửa đêm, còn túm lấy tay bắt thề hứa son sắt, sau này nhất định phải tìm một tức phụ hiền lương dịu dàng, để lão già ông đây bớt nhọc lòng, Lam Khải Nhân cuối cùng vuốt ngực bình tĩnh lại, nâng niu cây cải trắng duy nhất còn lại của mình, ngắm rồi nhìn, nói đi nói lại, sau nửa đêm nằm xuống, mới bình yên ngủ thiếp đi.

Chuyện này của Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng cũng sang trang không còn sóng gió gì nữa.

Mà Lam Vong Cơ, vì những lời nói mạo muội đối với trưởng bối trong hội nghị gia tộc, cũng vì gánh tội lấy trộm đồ trốn đi thay cho Nguỵ Vô Tiện, chủ động nhận phạt, quỳ trước từ đường bảy ngày bảy đêm.