[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 59



Nguỵ Vô Tiện làm quá hoá dở, đâm đầu biến thành một cỗ máy làm việc vô tình. Mỗi đêm sau khi tắm gội, còn luôn luôn biến mất nửa canh giờ, sau đó cuốn một thân thấm đẫm gió đêm lạnh lẽo trở về, nhào xuống giường đệm, ngã đầu ngủ ngay. Lam Vong Cơ hỏi hắn đi làm chuyện gì, hắn chỉ nói viết bài tập mệt mỏi, tuỳ tiện đi dạo bên ngoài.

Ban ngày tinh lực của Nguỵ Vô Tiện làm như còn dư thừa hơn cả lúc trước, lớp kiếm thuật chứng kiến sự trưởng thành đáng kinh ngạc của hắn theo thời gian, ngay cả Lam Khải Nhân cũng không thể keo kiệt phải khen ngợi một câu từ đáy lòng. Lúc ngồi nghe giảng bài, thái độ của hắn lại khác thường và trầm tĩnh, cho dù là nghe lọt tai thiệt hay giả bộ nghe, dù gì cũng là thái độ phù hợp, hành động chừng mực. Ngược lại người bên cạnh hắn là Lam Vong Cơ, thường xuyên nhìn đạo lữ của mình đến thất thần, nhìn đến mức tiên sinh liên tiếp nhíu mày, suýt chút nữa phạt y đến từ đường. Đến ban đêm, tinh lực cả người Nguỵ Vô Tiện lập tức thu lại, sau khi ra ngoài trở về càng là mê mê man man, rốt cuộc không quấn lấy quấy rầy Lam Vong Cơ nữa.

Vốn dĩ, Nguỵ Vô Tiện nói hắn muốn giữ gia quy, Lam Vong Cơ tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng tôn trọng quyết định của hắn, không ôm hắn muốn làm gì với hắn nữa. Buổi tối hai người mặc nguyên quần áo đi ngủ, lúc đầu Nguỵ Vô Tiện còn cố ý trốn tránh y một chút, chỉ sợ hai người cọ cọ dính dính lại nổi lửa, nhưng sau đó, Nguỵ Vô Tiện gác một chân một cánh tay lên, lại trực tiếp coi Lam Vong Cơ thành một cái gối ôm bự, cho dù lăn cả người vào, cũng không hề phản ứng, trước kia hắn ôm Lam Vong Cơ, tay vẫn luôn không kềm chế được mà xoa bóp chỗ này sờ soạng chỗ kia, bây giờ không chỉ thờ ơ, còn chê người y rắn chắc rất cộm tay, phải chất một đống chăn lên trên người Lam Vong Cơ, bọc thành một cục bông gòn mềm mụp, mới bằng lòng vui vẻ dựa vào một chút.

Một quãng thời gian "Bình an không xảy ra chuyện gì" tiếp theo, người thiếu kiên nhẫn ngược lại trở thành Lam Vong Cơ. Vốn dĩ y cảm thấy Nguỵ Vô Tiện chỉ nói ngoài miệng, kiên trì không được mấy ngày sẽ trở lại nguyên hình, tay chân ngứa ngáy bò lên người y nhặt hạt mè, dù sao Nguỵ Vô Tiện ấy mà, chỉ nhìn mà không làm gì cũng không phải là phong cách của hắn, ai ngờ hiện tại hắn không chỉ không thèm nhìn, mà ngay cả Lam Vong Cơ vô tình hữu ý đưa chính mình đến trước mặt, muốn chủ động dâng đồ ăn lên ngay dưới đầu heo, mà con heo còn chẳng quan tâm, làm như lão tăng nhập định, sắc tức là không.

Điều càng khiến Lam Vong Cơ buồn bực chính là, Nguỵ Vô Tiện giữ gia quy thì thôi, nhưng tại sao ngay cả định mức một tuần hai lần cũng không có? Y nghĩ nghĩ, cảm thấy Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng nói không có việc gì, nói không chừng vẫn còn bị sự cự tuyệt lúc trước làm cho nguội lạnh, cho nên mới lạnh nhạt với mình, liền quyết định chủ động làm thân. Đời này Lam nhị công tử chưa bao giờ trải qua chuyện này, ngẫm nghĩ, "làm thân" rốt cuộc phải làm thế nào, cuối cùng, nhân lúc Nguỵ Vô Tiện ngâm mình tắm rửa, lập tức xông vào ---

Chà lưng cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện không hề ngại ngùng một chút nào, còn thoải mái hào phóng đưa lưng của mình ra, hắn nhẹ nhàng tựa lên vách thùng tắm, Lam Vong Cơ vén mớ tóc ướt khỏi vai hắn, những giọt nước trượt xuống trên tấm lưng mịn màng, lộ ra đôi xương bướm xinh đẹp.

Lam Vong Cơ dùng khăn tắm nhẹ nhàng chà một lát, tấm lưng trắng nõn bị y chà thành một mảnh ửng hồng ái muội, ánh lên hơi nước lấp lánh, tiếng nước róc ra róc rách, vẫn luôn xao động đến trong lòng Lam Vong Cơ. Kết quả là, chà chà một hồi, người chà cũng vào luôn bên trong thùng tắm.

Cũng may thùng tắm to rộng, thêm y cũng vẫn dư dả. Lúc vào thùng bắn ra một đám bọt nước, lỗ tai thính của Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích, Lam Vong Cơ từ phía sau dán tới, vẫn chà chà cho hắn, nhưng bầu không khí đã sớm thay đổi ý vị.

"Thoải mái không?" Giọng nói trầm thấp từ tính của y vang lên vừa phải, đồng thời chà từ phía sau ra tới phía trước, nhẹ nhàng kéo Nguỵ Vô Tiện ra đằng sau, cả người được bao bọc trong vòng tay của y, hai cánh tay từ dưới nách duỗi đến trước ngực hắn, tay vẫn làm bộ làm tịch vắt khăn, nhưng động tác lại âm thầm biến từ chà xát thành vân vê, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng phát ra âm thanh thoải mái, Lam Vong Cơ mím môi, không biết tại sao, khe khẽ thở dốc lên.

Lần này làm thế nào cũng không chạy được, Lam Vong Cơ vội mà không loạn suy nghĩ, một bên trò chuyện với hắn hết đợt này đến đợt khác, tiếp tục làm cho hắn buông lỏng sự đề phòng.

Ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện người là ở đó với y, nhưng tâm trí ở chỗ khác, vậy mà lại cùng y trò chuyện về bài tập, còn trò chuyện càng lúc càng hăng say.

Lam Vong Cơ vẻ mặt không vui, động tác không khỏi mạnh hơn một chút.

"A! Đau! Lam Trạm..."

Động tác tay của y dừng lại một chút, cái khó ló cái khôn, giả vờ làm rơi khăn tắm vào trong thùng, một bàn tay mò mẫm tán loạn, gần như sờ soạng khắp đùi Nguỵ Vô Tiện một lần, mới tìm được cái khăn xui xẻo kia trở về.

Cho dù ý chí kiên định như thế nào, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng có cảm giác, cộng thêm Lam Vong Cơ vừa sờ vừa ôm người về phía sau, chẳng bao lâu, Nguỵ Vô Tiện liền thuận theo dựa ra đằng sau, nép vào lồng ngực Lam Vong Cơ, đồng thời an tĩnh ngậm miệng lại, Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, cho rằng thời cơ chín mùi, bàn tay đứng đắn đạo mạo bắt đầu không có quy củ, tham lam hơi ấm trên chiếc cổ mảnh khảnh của Nguỵ Vô Tiện, môi dán lên.

Đúng lúc này, truyền đến một tiếng ngáy nhẹ nhàng.

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn sang, lập tức nhíu mày, cái tên này thả lỏng quá mức, thế mà đã ngủ thiếp đi trong lòng ngực y!

Ngay sau đó, Nguỵ Vô Tiện bị sự phục vụ kỳ cọ thô bạo làm cho đau tỉnh, trên mặt Lam Vong Cơ tràn đầy vẻ tức giận, động tác chà không kèm theo chút nước nào, Nguỵ Vô Tiện thiếu chút nữa bị chà mất một lớp da, nhưng hắn cũng không ngại, dù bận vẫn ung dung chỉ đạo.

"Bên trái, sang trái một chút, ui, không đúng, sang phải, sang phải một chút..."

"....."

"Ờ, không sai, chính là chỗ đó".

"....."

"Đừng cứ chà mãi một chỗ nha Lam Trạm, nhanh lên, đổi đi".

"....."

"Không được không được, lực đạo của ngươi không đúng, chà thế này thoải mái chỗ nào, ngươi làm như vầy nè, hiểu không, chà như vậy..."

"....."

Đường đường Lam nhị công tử, đương không bị Nguỵ Vô Tiện sai khiến thành bậc thầy kỳ lưng trong nhà tắm, rốt cuộc thẹn quá hoá giận, trực tiếp ném cái tên không biết tốt xấu kia ra khỏi thùng tắm.

Sau cái hôm Nguỵ Vô Tiện bị ném ra khỏi thùng tắm, Lam Vong Cơ nghẹn một cơn hờn dỗi, dứt khoát không ở trong Tĩnh Thất nữa, vừa rảnh là đi tìm Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện tuy rằng cảm thấy có chút vắng vẻ, dần dần cũng quen, không có việc gì thì đọc sách, ngồi thiền, luyện kiếm, cuộc sống cũng rất là phong phú, mỗi ngày việc học tiến bộ, các tiên sinh khen hắn hết đợt này đến đợt khác chồng chất xếp hàng, cảm giác quả thực tuyệt vời.

Thật ra không phải là hắn không biết tối hôm qua Lam Vong Cơ chui vào thùng tắm muốn làm gì, hắn hiểu rõ Lam Vong Cơ là nam nhân, nhịn lâu như vậy cũng có dục hoả, nhưng hắn lại không phải thẻ bài trong cung, đến phiên phải thị tẩm.

Điều hắn chờ đợi, là tấm lòng thật sự khao khát bản thân hắn của đối phương, trước khi nhìn thấy tấm lòng đó, cái gì hắn cũng không muốn.

Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng mâu thuẫn, rốt cuộc phải như thế nào, hắn mới có thể nhìn ra được rõ ràng tấm lòng của y trong vẻ như gần như xa, như thật như giả ẩn giấu giữa lời gia quy răn dạy và nghĩa vụ phu thê, trong sự mông lung khi thì chủ động khi thì cự tuyệt của Lam Vong Cơ?

***

Khi Lam Vong Cơ trở về từ chỗ Lam Hi Thần, thời gian đã khá trễ.

Tít bên trong giường, người nọ đã ngủ say. Con thỏ trong ổ, một con ghé lên mình con kia, cũng ngủ rồi.

Lam Vong Cơ vội vàng tắm gội xong, vừa lên trên giường, đã nhịn không được nhích về phía Nguỵ Vô Tiện. Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, giống như một đám bông mềm mại, quết lên mặt Nguỵ Vô Tiện một lớp màu hồng nhàn nhạt.

Lam Vong Cơ cúi người, hít sâu một hơi ở mái tóc của hắn, nghiêng người kéo hắn vào trong lòng, đoạt lấy hắn từ trong ánh trăng để làm của riêng. Đầu ngón tay vuốt ve mái tóc hắn, ngay sau đó vùi đầu xuống, ma sát vài cái lên chiếc miệng nhỏ đang hơi hé mở kia, nhẹ nhàng hôn lên.

Mí mắt Nguỵ Vô Tiện hơi vén lên, con ngươi đen láy tựa như được vớt ra khỏi hồ sâu, ngưng đọng trong giấc mơ một chút mông lung, ".... Ngươi đã về rồi".

Mũi hắn vừa mới hừ ra một chút giọng mũi dẻo quẹo, thì trên người chợt lạnh, chăn bị nhấc sang một bên, Lam Vong Cơ nặng nề đè lên trên, môi và thân thể bao trùm lấy hắn một cách bá đạo.

Bên tai rất nhanh đã lấp đầy tiếng mút mát ướt át, đầu lưỡi Lam Vong Cơ như con rắn linh hoạt, dễ dàng cạy khớp hàm của hắn ra, tiến quân thần tốc, hơi thở nóng bỏng quét qua mỗi một góc nhỏ bí ẩn của Nguỵ Vô Tiện, sau đó nhấc cái lưỡi đang nằm lười biếng kia, khuấy lên khoang miệng đầy nước bọt và hơi thở, lật qua quét lại chiếc lưỡi đó, Nguỵ Vô Tiện rên lên một tiếng, xoay đầu đi muốn hít một hơi, bị Lam Vong Cơ bẻ cằm lại, giữ chặt một chỗ, hôn cho đến khi hắn rì rầm kháng nghị, mới làm như hả giận mà buông ra.

Nguỵ Vô Tiện khẽ thở dốc, một bàn tay vươn tới hầu kết của Lam Vong Cơ, gãi gãi qua lại vài cái.

Mí mắt hắn hơi hé lên, ánh mắt tập trung trên mặt Lam Vong Cơ, khoé miệng hơi cong lên mỉm cười, làm như chuyện không liên quan đến mình, chỉ quan sát Lam Vong Cơ một trận, cái nhìn dò xét như ánh trăng, thờ ơ chảy đến nơi khoé mắt.

Phản chiếu vẻ mặt có chút nóng nảy của Lam Vong Cơ, là một mặt hồ sâu không hề bị khuấy động.

Không ngờ lại là vai trò đảo ngược.

Ngực Lam Vong Cơ hơi hơi phập phồng, trong lòng không nói lên được là cảm xúc gì, nhất thời tức giận, đè cánh tay bận rộn của Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh đầu, cả người áp sát lên, hung hăng hôn một trận.

Lúc tách ra, Nguỵ Vô Tiện vẫn bình thản như không, thậm chí còn có một tia uể oải, một cái ngáp chuyển động trong khoang mũi, rồi lại nhẹ nhàng thiếp đi.

Chân mày Lam Vong Cơ hơi nảy lên, có chút không thể tin nổi.

Nếu là bình thường, Nguỵ Vô Tiện đã sớm chịu không nổi nụ hôn thế này, bắt đầu buông thả, tay chân ăn vạ trên người y, đầu gối đỉnh vào hạ thân hơi ngẩng đầu của y, ma sát đến khi vừa cứng vừa nóng, nói những lời khiến mặt đỏ tai hồng nhất, năn nỉ y khi dễ hắn một trận ra trò.

"Ca ca tốt," hắn sẽ câu lấy cổ Lam Vong Cơ, thổi gió đốt lửa bên tai y, "Hôn ta rồi thì phải chịu trách nhiệm, cưới ta rồi phải làm cho đàng hoàng, chẳng lẽ để dành ăn Tết? Ta dạy cho ngươi, đợi lát nữa ngươi khi dễ ta đến mức không xuống giường nổi, chạy cũng không thể nào chạy, ta đương nhiên cả đềm đều là của ngươi...."

Đôi mắt hắn sẽ hơi hơi tan rã, khoé mắt nóng rực tràn đầy vẻ mê muội, làm như toàn bộ thân thể, toàn bộ linh hồn đều gấp không chờ nổi mở ra về phía y, dẫn dụ y vào tới nơi sâu vô cùng, mây mưa khuấy đảo ở nơi đó, làm đến rối tinh rối mù, càng loạn, càng hung, càng không kiêng dè không cấm kỵ điều gì thì càng tốt, không cần lưu tình, cắn hỏng đâm hỏng cũng không sao, dù thế nào hết thảy của hắn đều là của y, vĩnh viễn mãi mãi, chỉ thuộc về một mình y.

Sau đó, lại sẽ đáng thương hề hề mà xin y buông tha, "Xin ngươi, Nhị ca ca," Hắn nói, giọng điệu mềm mại vô tội, không hề có tinh thần tự kiểm điểm, làm như Lam Vong Cơ là một con quái thú to lớn vừa vô tình vừa hung ác, cũng không biết trước đó là ai, ở đó tán tỉnh trêu chọc, khiến cho người ta làm hắn không xuống nổi giường.

Lam Vong Cơ không khỏi có chút hoảng hốt.

Nguỵ Anh như vậy, đi đâu mất rồi?....

Nguỵ Vô Tiện nhìn y một cái, gương mặt nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay của y, tuỳ ý, mềm mại, trìu mến, lại giống như, đang an ủi y. Giống như đang an ủi, một người không bị đòi hỏi. Một người không được khao khát. Giống như, đang dỗ trẻ con, hoặc là một con thỏ tuỳ hứng cứ quấn lấy hắn chơi đùa, dỗ xong, chính mình tiếp tục ngủ ngon.

Lam Vong Cơ khẽ cau mày, ngay sau đó, tiếng thở dốc trầm thấp đến đáng sợ rơi vào giữa mái tóc của Nguỵ Vô Tiện, lại dọc theo cạnh hàm dưới, cổ, nhấp nhô lên xuống, một đường thẳng xuống dưới.

Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn mặc cho y hôn, không biết có phải là ảo giác hay không, nụ hôn nóng bỏng của y rơi xuống, lại chỉ có sự lạnh giá đáp lại, làm như, từ trên thân thể Nguỵ Vô Tiện lộ ra một luồng khí lạnh ngưng tụ, không thể cọ sát ra được tia lửa nào.

"Nguỵ Anh..." Y có chút tức giận, định dùng lời nói để đối phương chú ý, "Chúng ta..."

Làm như vẫn chưa đủ để biểu đạt sự gấp gáp của y, Lam Vong Cơ "roẹt" một cái kéo đai lưng của hắn xuống, nắm lấy viên đậu nhỏ ở trước ngực hắn, bắt đầu thô lỗ xoa nắn, Nguỵ Vô Tiện nhíu nhíu mày, xoang mũi hừ một tiếng.

Một bàn tay của Lam Vong Cơ sờ soạng qua lại trên người hắn, ánh mắt lưu luyến theo sau, nuốt xuống một cái, "Rất lâu rồi chúng ta đã không có...."

Nguỵ Vô Tiện im lặng một lát, ngón tay khẽ vuốt ve đường viền hàm dưới duyên dáng của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng nhéo nhéo, vẻ mặt chuyển sang đứng đắn, chậm rãi nói: "Lam Trạm, những lời trước đây ta nói, đều là nói bừa, hàng ngày hàng đêm gì đó... ngươi đừng để trong lòng. Chuyện vợ chồng lại không phải là nộp bài tập, càng không phải là nghĩa vụ, không cần miễn cưỡng, biết không?"

Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ.

Miễn cưỡng?

....

"Nếu giữa vợ chồng đều không phải là sự khao khát thật lòng với đối phương, thì việc kết hợp có ý nghĩa gì? Lam Trạm, ta không muốn như vậy, ngươi hiểu không?"

Đều không phải là sự khao khát thật lòng?

.....

"Không còn sớm nữa, ngày mai còn có lớp kiếm thuật đó, đi ngủ đi".

Nói xong, hôn qua loa một cái lên môi y, Nguỵ Vô Tiện kéo chăn, xoay người một cái, buồn ngủ rúc mình vào trong chăn, tóc tản ra bên gối, nhuốm đầy sự lạnh lẽo của buổi đêm.

Làm như, sự nhiệt tình như lửa đó, trong thân thể luôn có một bếp lò nhỏ đó, thiêu đốt những buổi đêm thanh lãnh xưa nay của y, thành một mảnh nóng rực nhất trên thế gian, cháy bùng chứng mất ngủ, thành người mài mòn tình yêu vô tận của hai người, theo ngọn nến đang tàn dần, cháy đến tia nhiệt tình cuối cùng, hoá thành một chút sáp đông cứng lại từ lâu trong Tĩnh Thất.