[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 60



Tập hồ sơ trong tay Lam Vong Cơ đập xuống án thư cực kỳ vang dội, Lam Hi Thần giật mình sửng sốt, cây bút trong tay rơi xuống hai giọt mực, giương mắt ngạc nhiên nhìn về phía đệ đệ.

"Vong Cơ... làm sao vậy?"

Lam Vong Cơ như thể bừng tỉnh từ trong cơn mộng tưởng, ngực hơi hơi phập phồng, ánh mắt lập loè, trong giọng nói có vài phần run rẩy gần như bối rối: "Huynh trưởng, Nguỵ Anh hắn, Nguỵ Anh hắn..."

Lam Hi Thần thấy trên mặt y tràn đầy biểu cảm khác thường, đôi mắt cũng theo đó mở to lên, lo lắng hỏi: "A Tiện thế nào? Có chỗ nào không khoẻ sao? Hay là bị thúc phụ trách mắng?"

Hàng lông mi dài của Lam Vong Cơ khẽ rung lên, "Không phải...", vô tình khiến cho huynh trưởng hiểu lầm, y có chút rầu rĩ lắc lắc đầu.

Lam Hi Thần khẽ thở phào một chút, lát sau, nhìn chằm chằm nói: "Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?"

Đôi mắt Lam Vong Cơ rũ xuống từng chút một, môi mấp máy, "Nguỵ Anh hắn không yêu ta".

Lam Hi Thần lắp bắp kinh hãi: "Ngươi... tại sao nói như thế?"

Lam Vong Cơ nói: "Hắn không muốn ta".

"Không muốn... ngươi?" Giữa mày Lam Hi Thần nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.



Giọng nói của Lam Vong Cơ theo ánh mắt chôn vùi xuống nơi không nhìn thấy được, đầu ngón tay siết chặt ống tay áo, nghẹn lời nói: "Chúng ta, đã lâu rồi không hề gần gũi".

Miệng Lam Hi Thần há to ra, ánh mắt dán chặt lên người của đệ đệ, rất giống một bầu rượu, suy nghĩ bị đông cứng ở bên trong, được người ta lắc lắc hái cái, lát sau mới ổn định lại, "A,", khối băng ở trong bị va đập hai lần, phát ra tiếng lạch cạch, hắn choàng tỉnh, ngẩng phắt đầu lên, như thể rốt cuộc mở cái nắp ra, lại bị khối băng va đập ngắt quãng một hồi, thật vất vả cuối cùng mới rót ra được cho hắn, tiếp được lời của Lam Vong Cơ.

"Các ngươi?.... A....!"

Cây bút của Lam Hi Thần vung vẩy lung tung, bày ra tư thế muốn nói lại thôi, gương mặt hơi nóng lên, giấu đầu lòi đuôi mà hắng hắng cổ họng, đang định nói câu gì đó, kết quả lại ảo não.

"....."

Loại chuyện giường chiếu của vợ chồng thế này, huynh trưởng độc thân đây cũng đành thương mà không giúp gì được á.

Thúc phụ nghiêm khắc, bạn đồng lứa kính sợ, Lam Vong Cơ từ nhỏ hễ có chuyện lớn chuyện nhỏ gì không quyết định được, dựa vào tính tình lầm lì này của y cũng thật sự không thể nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chỉ có Lam Hi Thần là đối tượng duy nhất để y tâm sự, bởi vậy tuy rằng trước mặt Lam Hi Thần tính tình lạnh lùng băng sương của Lam Vong Cơ cũng y như vậy, nhưng trên thực tế vị đệ đệ này của hắn ỷ lại vào ca ca nhiều hơn những gì người khác có thể nhìn thấy rất nhiều.

Lam Vong Cơ cúi đầu, khuôn mặt thanh lãnh như bạch ngọc lúc này lại như hoa ngọc lan sau cơn mưa, đáng thương đến mức sắp sửa nhỏ ra nước, tuy vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng ngập tràn vẻ cầu xin giúp đỡ: ".... Ta nên làm gì bây giờ?"

Nhìn dáng vẻ tinh thần suy sụp của đệ đệ mà Lam Hi Thần đau lòng một trận, nghĩ thầm loại chuyện khó nói này mà có thể được nói ra từ miệng Lam Vong Cơ, đoán chừng sự ức chế này không phải một hai ngày, xác thật là đã bó tay không còn cách nào. Nhưng suy cho cùng Lam Hi Thần không phải thần tiên, trong tay có linh đan diệu dược, chuyên trị mọi căn bệnh của đệ đệ, bất đắc dĩ đành phải căng da đầu, thử giúp y tìm hiểu nguyên nhân, ".... Vậy, a Tiện có nói tại sao không?"

Lam Vong Cơ thương tâm lắc đầu.

Lam Hi Thần kinh ngạc: "Ngươi, đã hỏi qua chưa?"

Lam Vong Cơ nói: "Hắn nói hắn không muốn miễn cưỡng..."

Lam Hi Thần suy nghĩ một lát, chỉ cảm thấy những lời kế tiếp này hao tốn hết toàn bộ sức lực của hắn, như thể toàn thân trên dưới mỗi một khớp xương đều chống đối lại hắn vậy, vô cùng gian nan rặn ra từng chữ một: "Vậy, trước đây các ngươi... khụ, lúc hành sự, từng có cái gì... ờm, không thoải mái không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, "Chúng ta vẫn luôn rất rốt. Nguỵ Anh trước đây, mỗi ngày đều muốn, có khi một ngày còn muốn vài lần... Chỉ là, ta nói với hắn, chúng ta không thể..."

Lời này mới nghe được một nửa, Lam Hi Thần đã có nỗi xúc động muốn che mặt, nhịn không được bưng chén trà lên uống một ngụm, kiên trì nghe tiếp đoạn sau, bỗng nhiên bừng tỉnh, "Là vì gia quy sao?"



Lam Hi Thần mặc dù chưa kết hôn, nhưng cũng không cản trở hắn đọc《Hợp Cẩn Thiên》, nhìn vẻ mặt bối rối nghĩ không ra của Lam Vong Cơ, nhất thời hiểu rõ, ngẫm nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: "Vong Cơ, ngươi có từng nghĩ tới, tại sao《Hợp Cẩn Thiên》lại tách ra ngoài 《Nhã Chính Tập》của gia huấn Lam thị, thành một cuốn riêng hay không?"

Lam Vong Cơ ngập ngừng nói: "Chính vì trong tộc vẫn có đệ tử chưa kết hôn, không cần phải đọc, bởi vậy được tách riêng ra như thế?"

Nhớ lại lúc trước,《Hợp Cẩn Thiên》cũng là sau khi hôn sự của y và Nguỵ Vô Tiện được định ra, mới được Lam Khải Nhân tự mình giao cho y, cũng dặn dò, coi đây là lời răn dạy sau khi kết hôn, cẩn thận làm theo đạo phu thê.

Lam Hi Thần nói: "Đó là thứ nhất, dụng ý sâu xa hơn, lại không phải ở chỗ này. 3000 điều trên tảng đá quy huấn, đều là kim chỉ nam và lời răn dạy cho đệ tử Lam thị, làm thế nào để hành xử với thế gian, hành xử với mọi người, nhưng chưa bao giờ có một lời nào về phu thê cả. Hành xử với thế gian, là chống chọi lại sự vẩn đục cùng với thế gian, hành xử với mọi người, là duy trì và chịu đựng lẫn nhau cùng với người trong tộc người bên ngoài, thậm chí cùng với nội tâm của bản thân, tự quan sát tự suy ngẫm, đồng thời cũng cùng khuyến khích và cùng giám sát vì đệ tử Lam thị, để lúc mờ mịt có vướng mắc, hoặc lúc sa vào sự mê muội, sẽ được thức tỉnh bởi những người khác bất kỳ lúc nào, những chữ khắc trên tảng đá quy huấn, càng có ý nghĩa sâu xa toả sáng như gương. Điều quan trọng nhất chính là, còn có người chưởng phạt, luôn luôn đôn đốc trừng phạt, dùng lời răn dạy để cảnh cáo, dùng trừng phạt để chỉnh lý bản thân. Nhưng... đạo phu thê, lại khác biệt".

Lam Vong Cơ nói: "Có gì khác biệt?"

Lam Hi Thần mỉm cười: "Đạo phu thê, không có ai giám sát, cũng không có người chưởng phạt".

Lam Vong Cơ ngẩn người.

Lam Hi Thần cuộn tay thành quyền, che miệng cười, nói thẳng ra: "Chuyện giường chiếu giữa hai vợ chồng, có ai canh gác hay không?"

Lam Vong Cơ cứng họng.

Lam Hi Thần hơi nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Tổ tiên Lam An có nói, trước mặt mệnh định chi nhân, người yêu, có thể không cần có bất kỳ quy định ràng buộc nào, một khi đã như vậy, làm thế nào lại cần《Hợp Cẩn Thiên》? Sau khi cởi mạt ngạch xuống, ở chung, hành xử với người yêu như thế nào, vốn là tự do của mọi người, là một phần riêng tư nhất, bí mật nhất giữa vợ chồng, là mảnh trời riêng thuộc về hai người. Chỉ cần không gây trở ngại cho người khác, thì tại sao cần phải nghiêm chỉnh chấp hành quy định, bị răn dạy trước mặt người khác chứ?"

Lam Vong Cơ khó hiểu: "Vậy... tại sao trong《Hợp Cẩn Thiên》quy định tường tận, lời lẽ chuẩn xác như thế?"

Lam Hi Thần lại mỉm cười, "Đại khái là vị tổ tiên nào đó, sợ đệ tử sau khi tháo mạt ngạch xuống, mờ mịt không biết gì, xuất phát từ sự quan tâm yêu thương, xuất phát từ thói quen dạy dỗ không biết mệt, đã viết xuống những lời hướng dẫn cho người Lam thị chăng".

Lam Vong Cơ bừng tỉnh: "Cho nên, tất cả nội dung trong《Hợp Cẩn Thiên》, chỉ là để hướng dẫn, không phải là quy định ràng buộc?"

Lam Hi Thần gật đầu: "Ta cảm thấy có thể hiểu như vậy".

Lam Vong Cơ im lặng một lát, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, "Nhưng, thúc phụ, ông ấy rõ ràng yêu cầu ta... ông ấy nhiều lần dặn dò, ta cần phải giữ nghiêm quy huấn, vậy...."



Một bên lông mày của Lam Hi Thần khẽ nhướng lên, mím môi, nói: "Thúc phụ ông ấy... tính tình ngay thẳng. Hơn nữa ông ấy... ờm, vẫn chưa kết hôn".

Lời này nói ậm ờ, cuối câu hơi cao giọng lên, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần liếc nhau, lập tức rơi vào trầm mặc.

Lam Hi Thần nhẹ nhàng ho khan, "Hơn nữa, trong mắt thúc phụ, a Tiện hắn... ờ thì..."

Dùng lời của Lam Khải Nhân để nói, chính là: "Tên nhóc Nguỵ Anh này, cả ngày không nên thân! Ngươi xem bộ dạng khi bọn chúng ở cùng nhau, ngươi xem! Linh hồn nhỏ bé của Vong Cơ không biết bị câu mất đi đâu rồi! Đây còn là bộ dạng trước mặt ngươi và ta đó, ngươi có thể tưởng tượng bọn chúng lúc ở riêng... Khụ, lúc ở riêng là bộ dạng quái quỷ gì!"

Lúc Lam Khải Nhân nói với Lam Hi Thần lời này, Lam Vong Cơ đúng lúc đứng sau tấm bình phong, nghe được rõ ràng, biểu tình của Lam Hi Thần vào lúc đó giống y chang như bây giờ, trong sự quẫn bách có một chút buồn cười, trong sự buồn cười lại có một chút khó xử.

"Ngươi sau khi kết hôn, thật sự thay đổi rất nhiều, điều này, mọi người chúng ta đều nhìn thấy. Thúc phụ... ông ấy đặc biệt lo lắng Nguỵ công tử sẽ... khụ, dạy hư ngươi".

Tai Lam Vong Cơ đỏ lên, nhớ tới tình huống ngày ấy cùng Nguỵ Anh ở Tàng Thư Các bị Lam Hi Thần nhìn thấy, "Huynh trưởng, ta..."

Lam Hi Thần hơi mỉm cười, "Lời này cũng không phải là trách cứ ngươi, ngược lại, ta rất vui mừng, ta cảm thấy a Tiện đã làm được việc mà tất cả chúng ta đều không làm được. Phải biết rằng, từ sau khi mẫu thân qua đời, ta gần như chưa từng thấy ngươi vui vẻ. Nhưng sau khi a Tiện tới đây... sau khi hắn tới đây, mọi thứ đều thay đổi. Tóm lại, ta cảm thấy thúc phụ không khỏi buồn lo vô cớ, nhưng, lão nhân gia cũng là có ý tốt, cái đó gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn. Nói cho cùng, cũng là chưa quen với sự thay đổi của ngươi thôi, cho ông ấy một ít thời gian, ông ấy sẽ thay đổi suy nghĩ".

Lam Vong Cơ im lặng một lát, "... Thúc phụ, ông ấy nhọc lòng rồi".

Lam Hi Thần nâng chén trà lên, hớp một ngụm trà xanh, thở ra một hơi, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay mình phát huy hơn hẳn bình thường, có thể nói là công đức viên mãn, liếc mắt nhìn đệ đệ giống như đang nghĩ đó, cuối cùng nói thêm: "A Tiện gần đây hình như quá ngoan ha, càng ngày càng có phong phạm của người Lam thị. Nhưng, có thể hơi gượng ép hay không? Đừng làm hỏng tính tình ban đầu của hắn. Tâm ý của a Tiện đối với ngươi, không hề kém hơn tâm ý của ngươi đối với hắn, ta nghĩ, hắn nỗ lực như thế, hẳn cũng là vì ngươi. Hai người các ngươi, đã hiểu lòng nhau, lại ít chịu bày tỏ, có miệng khó nói, rõ ràng quan tâm lẫn nhau, nhưng ai cũng không muốn nói thêm một lời.... Có thời gian đến chỗ ta phàn nàn, còn không bằng nói ra cho rõ, ngươi nói đúng không".