Lam Vong Cơ lại đột nhiên thả lỏng bàn tay đang siết chặt thắt lưng hắn, đưa tay che miệng Nguỵ Vô Tiện lại. Nguỵ Vô Tiện nhất thời không kịp phản ứng, hậu huyệt vẫn ra sức mút lấy những ngón tay đang ra vào, miệng phát ra tiếng "ưm a".
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Vân Hằng vẫn đang ở phòng bên cạnh, ngươi nhỏ giọng một chút".
Y không nói câu này còn đỡ, vừa mới dứt lời, thân thể Nguỵ Vô Tiện lập tức co thắt thật chặt, xoắn lấy đến mức các ngón tay của Lam Vong Cơ đều ướt đẫm dịch thể nóng rực. Trong chớp mắt người trong lòng làm như da mặt mỏng đi, vùi đầu vào vai Lam Vong Cơ không chịu ngẩng lên, mái tóc mướt mồ hôi rơi xuống, đung đưa run rẩy.
Lam Vong Cơ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng dịu dàng chuyển động trong hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện, ghé sát vào tai hắn nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút, không sao".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, mái tóc lắc lư sột soạt, nhưng cho dù thế nào cũng không chịu phát ra âm thanh gì nữa.
Hơi thở của hắn vừa ướt át vừa nóng bỏng, ánh mắt hơi ngước lên mê man, đồng thời phủ một tầng hơi nước dục vọng. Động tác tay của Lam Vong Cơ chậm lại, một bên vuốt ve tính khí của Nguỵ Vô Tiện, một bên xoa ấn bên trong hậu huyệt với biên độ nhỏ, cảm thấy từng đợt thuỷ dịch từ sâu trong cơ thể chảy ra rỉ rả.
Thân thể Nguỵ Vô Tiện vốn đã mẫn cảm đạt tới giới hạn, trải qua sự vuốt ve chăm sóc đặc biệt như vậy, hậu huyệt nhanh chóng co thắt không thể kềm chế, mút vào càng lúc càng thèm khát. Lam Vong Cơ lại dùng bàn tay ma sát ở phần đầu tính khí Nguỵ Vô Tiện, xoa lên lỗ sáo đang không ngừng phun ra dịch thể, còn có chỗ rãnh và lớp da mỏng manh liền sát bên dưới, cuối cùng Nguỵ Vô Tiện không thể nhịn được khẽ rên lên một tiếng trong họng, rồi phóng thích ra, làm ướt đẫm cả hai tay của Lam Vong Cơ.
Hắn há miệng thở dốc trong vòng tay Lam Vong Cơ, giống như thoát lực, chỉ biết túm chặt lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ khẽ vuốt lưng hắn, để hắn thở bình tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng phủ lên chỗ bụng trần trụi bên dưới lớp trung y, liên tục mơn trớn phần hơi nhô ra đó.
Vỗ về một hồi, lại phát hiện một bàn tay Nguỵ Vô Tiện từ từ đi xuống, tới giữa hai chân Lam Vong Cơ, rồi không nhẹ không nặng xoa nắn mấy cái.
Lam Vong Cơ hít mạnh một hơi, thấp giọng nói: "Nguỵ Anh!"
"Thế nào?" Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, giọng nói mang chút khàn khàn thoả mãn sau cơn cao trào, "Ta đã thoải mái rồi, Nhị ca ca không thấy khó chịu hay sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Đừng hồ nháo".
Mặc dù nói như vậy, nhưng ngón tay đang để trên cổ tay Nguỵ Vô Tiện co chặt lại.
Nguỵ Vô Tiện cố ý hôn lên hầu kết của y, nói: "Tình cảm nồng thắm, sao lại gọi là hồ nháo?"
Hầu kết Lam Vong Cơ trượt xuống một cái, nói với hắn: "Đừng để bị mệt".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi không tiến vào là được".
Cả người hắn đều mướt mồ hồi, dứt khoát cởi trung y ra, sau đó cởi quần áo Lam Vong Cơ. Tiết khố vừa cởi, tính khí nặng trịch cương cứng gấp không chịu nổi bật ra, được Nguỵ Vô Tiện nắm trong tay, đột nhiên cúi đầu, hôn chụt một cái lên phần đầu nấm hơi nhếch lên.
Lam Vong Cơ chợt túm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ngã ra sau, ngã vào giữa mấy lớp chăn đệm. Cánh tay y vòng lấy thân thể hắn từ phía sau, một bàn tay vẫn bảo vệ phần bụng của Nguỵ Vô Tiện, tay kia thì khép đầu gối hắn lại, Nguỵ Vô Tiện cũng kẹp chặt chân lại một chút, cảm thấy tính khí nóng rực thô to chen vào giữa hai bắp đùi mình.
Giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện vốn đã ướt nhẹp, huyệt khẩu phía sau bị ngón tay khuấy đảo một trận, lại làm như có chút chưa đủ, huyệt khẩu khẽ nhếch lên, giống như cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ, yếu ớt rỉ rả chảy ra từng đợt từng đợt dòng nước ấm nóng ướt át. Làn da giữa hai chân vốn không thấy ánh nắng mặt trời, trơn bóng láng mịn, cộng thêm một tháng nay Nguỵ Vô Tiện được Lam Vong Cơ chăm sóc cực kỳ tốt, còn mang thai bé con, làn da kia sờ lên tựa như tơ lụa cao cấp, dường như bị tính khí của Lam Vong Cơ hun nóng, hơi run rẩy một chút.
Tính khí Lam Vong Cơ đẩy vào rút ra giữa hai chân hắn, những đường gân xanh nổi lên trên thân trụ chà xát vào làn da trơn bóng, quy đầu tròn trịa lại cứ đâm vào hội âm (vị trí giữa tính khí và hậu huyệt) của Nguỵ Vô Tiện. Rõ ràng chỉ là ở giữa hai chân, nhưng lại cảm nhận giống như hoàn toàn làm bên trong cơ thể vậy, làn da non mềm chẳng mấy chốc bị cọ xát đến nóng rực, nổi lên thành mảng đỏ nhạt. Lam Vong Cơ nghe thấy Nguỵ Vô Tiện thấp giọng rên rỉ, chỗ hai người dán sát càng thêm ướt át, lông mi hơi rũ xuống, nhìn phía dưới, thấy huyệt khẩu phía sau Nguỵ Vô Tiện khẽ mở ra, chảy ra một chút chất dịch lấp loáng, thấm ướt hết lên bề mặt tính khí thô to của Lam Vong Cơ.
Màu mắt y bỗng tối xuống, cánh tay cố định hai chân Nguỵ Vô Tiện lại, dùng hết sức lực đẩy vào rút ra giữa đôi chân gầy đó, nhiều lần rút ra gần như rời khỏi chỗ hai chân ướt đẫm nóng rực, sau đó lại mạnh mẽ đẩy vào cọ sát làn da non mịn. Quy đầu hếch lên đâm mạnh vào hội âm, va vào phần gốc của tính khí Nguỵ Vô Tiện, dịch thể chảy ra từ trên quy đầu hoà với chỗ nước ẩm ướt giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện thành một mảnh, sau đó biến thành tiếng nước giữa lúc ra vào, vang lên dính nhớp, như thể Lam Vong Cơ thật sự làm bên trong thân thể hắn.
Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào giữa đống chăn đệm, đôi môi hé mở, phà ra hơi thở nóng bỏng ướt át. Làn da mỏng manh chỗ hội âm vốn mẫn cảm, nhất là chỗ gần tinh hoàn, lúc này bị Lam Vong Cơ hết lần này đến lần khác va chạm nghiền mài, thấm đẫm một mảnh dịch thể, khoái cảm khiến Nguỵ Vô Tiện phải thất thần. Huyệt khẩu phía sau nhịn không được co rút lại, giống như có thể nuốt chửng toàn bộ tính khí đang ra vào giữa hai đùi, lại không ngừng tí tách chảy nước ra, thấm ướt một mảng trên người Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn liên tục thở dốc, bàn tay đang bảo vệ trước người hắn nâng lên, đầu ngón tay hơi tách ra, lướt dọc theo vùng bụng lên phía trên, sau đó nhéo một bên đầu v* Nguỵ Vô Tiện. Làn da mềm mại nhạt màu chỗ đó sớm đã sung huyết trong cơn tình sự, hạt đậu đỏ nho nhỏ sưng lên và cứng ngắc, bị ngón tay có lớp chai mỏng của Lam Vong Cơ vần vò ở đầu ngón tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng xoa ấn lên, thỉnh thoảng véo, rồi lại nhẹ nhàng kéo ra.
Xoa nhéo một trận, lại như thể sợ làm bị thương chỗ đặc biệt non mềm này, đầu ngón tay Lam Vong Cơ tìm đến trước đôi môi Nguỵ Vô Tiện, sau đó bị người đang động tình dưới thân ngậm trọn lấy.
Nguỵ Vô Tiện ngậm ngón tay Lam Vong Cơ, cảm thấy tính khí thảo phạt dữ dội giữa hai chân, trong miệng cũng ô ô vài tiếng, giống như không biết làm sao để phát tiết vậy, chỉ biết ra sức ngậm chặt khớp ngón tay Lam Vong Cơ, quyến luyến liếm mút. Hắn giống như phun ra nuốt vào tính khí Lam Vong Cơ, đầu lưỡi mềm mại bao lấy ngón tay, mặt lưỡi hơi thô ráp đảo qua, liếm khắp ngón tay thon dài đến mức ướt đẫm nước, nhưng biết rõ đó là ngón tay, không quên dùng răng lưỡi, cắn ra vài dấu răng lên ngón tay.
Cho đến khi Lam Vong Cơ dán vào vành tai nóng bỏng của hắn, thấp giọng nói "Có thể rồi", rút ngón tay ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện lúc này mới thả ngón tay của y ra, từ trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ không thể kềm chế.
Ngón tay thấm ướt lại vân vê đầu v*, xúc cảm ướt nóng khiến cả người Nguỵ Vô Tiện run rẩy. Lam Vong Cơ vô cùng kiên nhẫn nhào tới nắn lui hai viên thịt cứng ngắc, đầu ngón tay hơi dùng sức, làm như thật sự nặn ra được một khe nhỏ e lệ từ viên thịt sung huyết đó. Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy trước ngực bị vân vê lúc thì tê dại, lúc lại hơi đau, cũng không kịch liệt, nhưng khiến khoái cảm trong cơ thể nổ vang đùng đùng.
"Nhị ca ca.... Ưm a.... Đừng nhéo nữa," Nguỵ Vô Tiện nói xong, cảm thấy hơi nước đọng ở khoé mắt, hoá thành giọt lệ chảy ra, "Bây giờ còn chưa có... chưa có...."
Tính khí trước người lại ngóc đầu, theo động tác đưa đẩy của Lam Vong Cơ mà lắc lư, làm như lại đang trên đà cao trào. Lam Vong Cơ buông tha đầu v* đứng sựng trước ngực của hắn, ngón tay trượt xuống, nắm lấy tính khí của Nguỵ Vô Tiện và tuốt lộng, ngón cái ấn lên đỉnh đầu đã chảy dịch thể ra, kích thích hắn liên tục phát ra tiếng rên rỉ, bất chợt toàn thân rung lên kịch liệt, bắn ra trong tay Lam Vong Cơ, tiếp đó hậu huyệt chảy nước ra "òng ọc", ướt đùi Lam Vong Cơ, những cú đẩy đưa giữa hai chân lại gấp gáp hơn một chút.
Trải qua hai lần cao trào, Nguỵ Vô Tiện như là kiệt sức, thở hổn hển vừa nông vừa gấp, hai chân vốn khép chặt cũng có chút trụ không nổi, để mặc cho Lam Vong Cơ tiếp tục đẩy vào rút ra một trận giữa hai bắp đùi mịn màng, bạch trọc bắn đầy một mảng bên trong đùi.
"Nguỵ Anh," giọng Lam Vong Cơ kèm theo tiếng thở dốc sau cơn cao trào, hơi thở phà hết vào tai Nguỵ Vô Tiện, "Ngươi vẫn ổn chứ?"
"Ta... ừm..." Nguỵ Vô Tiện nói không nên lời, toàn thân vô cùng mệt mỏi nhưng cũng cực kỳ thoả mãn, chỉ lo chui vào trong lòng Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, ngươi ôm ta một chút..."
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lam Vong Cơ hẳn là mang hắn đi tắm, khi trở về giường toàn thân khô ráo, trong hơi thở tràn ngập mùi đàn hương từ mái tóc Lam Vong Cơ. Nguỵ Vô Tiện buồn ngủ không mở mắt nổi, cảm thấy Lam Vong Cơ lại như thói quen cả tháng nay, ôm hắn vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại chỗ bụng của hắn.
Lát sau, Lam Vong Cơ khẽ gọi hắn: ".... Nguỵ Anh?"
Trong cổ họng Nguỵ Vô Tiện ậm ừ lên tiếng, nhưng rồi giống như chui vào cánh tay Lam Vong Cơ, ngủ say sưa.
***
Khi hắn tỉnh lại là trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua tấm mành, tạo thành vệt sáng trên mặt đất.
Lam Vong Cơ không ở đó, để lại một lá thư bên gối hắn, đại khái nói là vụ án cũ ở Lư Lăng hôm trước đã có kết quả, muốn thảo luận với y. Nguỵ Vô Tiện mới vừa xếp lá thư lại, thì nghe thấy bên ngoài bình phong có giọng nói: "Ngươi tỉnh rồi?"
Nguỵ Vô Tiện vui mừng nhướng mày lên: "A Hạ!"
Lam Vân Hằng đợi ở gian ngoài, thấy hắn đi ra, lặng lẽ múc nước cho hắn rửa mặt, ngón tay thử độ ấm của nước, lúc này mới vắt khăn đưa sang.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười với cậu.
Lam Vân Hằng nói: "Phụ thân muốn ta ở đây chờ ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta biết".
Bữa sáng đã bị mang đi hâm nóng quá nhiều lần, trực tiếp đổi thành bữa trưa. Lam Vân Hằng lấy mấy món ăn sáng tinh xảo từ trong hộp đựng thức ăn ra, cuối cùng mang sang hai chén cháo, một chén đặc biệt có măng và thịt bằm đưa cho Nguỵ Vô Tiện, chén kia không khác gì những chén cháo thường thấy của Lam gia, đặt trước mặt mình.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chén cháo này nhất định là phụ thân của ngươi làm, rất là ngon, thử một miếng có thể khiến ngươi ngạc nhiên đó, ngươi thử đi".
Vừa nói, vừa múc một muỗng, cố ý đung đưa dưới mũi Lam Vân Hằng.
Lam Vân Hằng nói: "Đã là cháo phụ thân làm, ngươi phải uống mới đúng".
Nguỵ Vô Tiện sau một hồi lắc lư cái muỗng, thấy Lam Vân Hằng không hề nhúc nhích, đành rút tay về, tự mình ăn muỗng cháo kia.
Sau đó hắn bị sặc.
Lam Vân Hằng đứng bật dậy, suýt lật đổ chén bát trên bàn. Nguỵ Vô Tiện một tay che miệng, một tay chống vào cạnh bàn, dường như rất là khổ sở, ngón tay gần như cắm sâu vào gỗ. Hắn thấy Lam Vân Hằng đến gần, vẫn gắng sức ho, nâng bàn tay chống ở cạnh bàn lên, vội vã xua xua tay đối với Lam Vân Hằng, sau đó lại túm chặt lấy cạnh bàn.
"Ngươi....!" Biểu thị đó giống như kêu không cần đi tới, Lam Vân Hằng vội kêu lên, "... Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện ho một trận thật lâu, cuối cùng chuyển thành tiếng nôn khan, nhưng không nôn ra được thứ gì. Cuối cùng hắn thở đều lại, chống vào cạnh bàn thở dốc. Lam Vân Hằng đưa một tấm khăn lụa mềm, bàn tay ngập ngừng trong tay áo, sau đó đặt lên giữa lưng Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng vỗ vỗ cho hắn.
"Ta không sao," Nguỵ Vô Tiện che miệng nói, giọng có chút rầu rĩ, "Hôm qua vừa mới nhắc việc này, hôm nay đã tới rồi. Tiểu Lam nhị công tử to bằng hai trái sơn trà cũng đến nháo ta... Khụ khụ, ngươi không cần lo lắng".
Nguỵ Vô Tiện chùi khoé môi, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, hỏi: "Thế nào, là một Nhị tiểu thư, thì ngươi vui vẻ hơn à?"
Lam Vân Hằng sững người một chút, dời ánh mắt đi nói: "Sẽ không".
Nguỵ Vô Tiện lần này muốn cậu ăn cháo trong chén của mình, nên ngay cả chén cũng đổi cho cậu. Lam Vân Hằng ăn cháo rất chậm, chẳng bao lâu Nguỵ Vô Tiện ăn hết chén cháo trắng đạm bạc đã trao đổi kia, không thấy có gì khác thường nữa, mắt lại sáng trưng, liên tục nhìn chằm chằm Lam Vân Hằng.
Lam Vân Hằng liền biết hắn nhất định muốn lôi kéo mình làm chuyện gì đó, đợi một lát, quả thực nghe Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Sinh nhật của ngươi ngày càng đến gần, ta dẫn ngươi đi xuống chân núi xem, có muốn mua gì không, đều mua hết cho ngươi?"
Lam Vân Hằng cẩn thận nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói: "Là ngươi tự muốn đi".
"Ta muốn đi, ngươi cũng có thể đi nha," Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói, "Cho chút mặt mũi nào, đi cùng ta đi?"
Lam Vân Hằng nói: "Nếu ngươi muốn đi... ta có thể đi cùng. Sắp đi phải báo với phụ thân".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Báo báo báo, đều nghe Tiểu công tử hết... Ồ, không đúng, bây giờ là Đại công tử rồi".
Lại nói: "Vậy ngươi thì sao? Thật sự ngươi không muốn cái gì hết hả? Nói một hai món thôi".
Lam Vân Hằng nói: "Lúc trước đã nói rồi, thật sự không có".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ lại, coi như cho tiểu Lam nhị công tử mặt mũi đi ha?"
Vừa nói, vừa lấy tay chỉ chỉ vào trước người.
Lam Vân Hằng nói: "Không có".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy mặt mũi của Lam Nhị tiểu thư thì sao?"
Hắn vốn là muốn chọc Lam Vân Hằng, nhưng không biết tại sao, cậu thiếu niên vừa nhìn tới, trong mắt làm như chợt loé lên một tia giận dỗi, qua một lát mới nói: "Nếu ngươi muốn đi, thì ta đi cùng ngươi, có liên quan gì tới việc nó là trai hay gái đâu".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Tốt, quả thật mặt mũi của ta là lớn nhất. Vậy đa tạ."
Lam Vân Hằng làm như không muốn đáp lại "mặt mũi lớn" của hắn, cho đến khi ăn xong chén cháo, vẫn là ừ một tiếng, thu dọn xong xuôi ly chén bát.
Nguỵ Vô Tiện khoác thêm áo, nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên đang lặng lẽ lau sạch bàn. Lam Vân Hằng cảm giác mình bị soi, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện cười cười nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi".
Đồng thời trong lòng thở dài, thầm nghĩ, a Hạ có vẻ thật sự không thích đứa bé này.