Tình cảm đã giấu trong lòng lâu như vậy mà có thể bộc bạch một cách thoải mái trước một người được coi là đối thủ. Chứng tỏ một điều người đó đã thật sự chấp nhận sự thật không thể thay đổi.
Sau khi nói chuyện cùng Lâm Ngạo Thiên, từ khi trở vào, Trần Thanh Hoàng không còn thể hiện ra những hành động quan tâm đối với Văn Lê Vy nữa. Một phần là do Lâm Ngạo Thiên đã biết tình cảm của anh đối với cô rồi. Nếu còn quan tâm thái quá, anh sợ cô sẽ khó xử trước Lâm Ngạo Thiên.
Hai cũng là điều quan trọng nhất là từ trước tới giờ không phải anh luôn đơn phương sao. Dù không có Lâm Ngạo Thiên, thì người bên cạnh cô chưa chắc đã là anh. Yêu đơn phương không phải là che giấu tình cảm thật sự của bản thân sao? Anh đã che giấu tình cảm của mình nhiều năm như vậy rồi, thế thì cứ giấu cô vĩnh viễn đi.
Ăn một bữa cơm thôi, mà năm người trên bàn ăn đã theo đuổi năm ý nghĩ riêng của mình rồi. Chỉ có một điều là ai cũng giỏi che giấu suy nghĩ của bản thân mà thôi.
Sau khi dùng bữa mọi người chia tay nhau ra về. Về đến biệt thự riêng của Lâm Ngạo Thiên, cô hôm nay khá là mệt mỏi nên đi một mạch lên phòng. Cô định bụng tắm rửa, thay đồ sau đó sẽ thưởng cho mình một giấc ngủ sâu.
Khi cô tắm xong bước ra đã thấy anh ngồi sẵn như giường chờ cô. Anh cũng đã tắm và thay quần áo cho mình, chắc trong khi cô tắm anh cũng qua phòng bên cạnh để tắm. Thấy cô đi ra, anh vỗ vỗ một tay lên giường bên cạnh chỗ anh ngồi, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Anh thuần thục lấy máy ra sấy tóc cho cô. Đây đích xác là những chuyện mà hằng ngày anh vẫn làm.
Cô ngồi yên lặng, tận hưởng từng xúc cảm mà đầu ngón tay anh mang lại. Những ngón tay to nhưng thon dài đang luồn sâu vào mái tóc của cô. Anh vừa sấy tóc cho cô vừa nói chuyện.
" Tiểu Vy, em quen Trần thiếu lâu chưa? tình cảm của hai người trước đây tốt lắm sao?"
Anh đã hỏi thì cô sẽ trả lời thành thật. Từ khi họ yêu nhau đến giờ, bất cứ việc gì mà đối phương muốn biết, họ đều thẳng thắn nói ra, không một chút giấu diếm. Nói dối và che giấu chính là điều tối kỵ trong tình yêu. Và tất nhiên, họ không muốn thảm cảnh đó sảy ra trong tình cảm của họ rồi.
" Em và Trần học trưởng biết nhau 6 năm rồi. Bọn em biết nhau Thông qua thầy Trần ba anh ấy. Khi đó thầy là giáo sư hướng dẫn em tốt nghiệp thạc sĩ và tiến sĩ. Sau này khi quen nhau một thời gian em mới biết anh ấy chính là đàn anh khoá trên trong trường của em. Em không phủ nhận, trong thời gian quen biết, lúc đó em vừa mới khởi nghiệp. Anh ấy thật sự giúp em và Quỳnh An rất nhiều. Nhưng được hơn một năm thì anh ấy đã đi Nhật giúp thầy Trần quản lý chi nhánh bên đó, và anh ấy đã làm rất tốt. Anh ấy đi đến nay nữa cũng năm năm rồi mới về đó."
" Vậy em nghĩ Trần Thanh Hoàng là người như thế nào?"
" Em thấy Trần học trưởng cũng khá là tốt, suy nghĩ cũng chín chắn. Nói chung là một người đàn ông đáng tin tưởng."
Câu hỏi của anh có chút ngập ngừng.
" Vậy... Hai người quen nhau lâu nhíu vậy, đã bao giờ em thích anh ta theo đúng nghĩa một người đàn ông chưa?"
Cô nghe anh hỏi có chút giật mình, cô quay lại nhìn anh. Lâm Ngạo Thiên quyết đoán, chỉ tin vào chính mình đây sao? Hôm nay sao anh có chút không tự tin vào chính mình như thế chứ. Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh với thái độ bình thản nhất để trả lời.
" Sao có thể chứ. Đối với em, Trần học trưởng luôn là người anh trai đáng kính mà em tôn trọng. Giữa bọn em không thể tồn tại tình yêu nam nữ được."
" Vậy nếu Trần Thanh Hoàng thích em thì sao?"
" Điều đó lại càng không thể, Những quan tâm mà anh ấy dành cho em không khác một người anh trai. Hơn nữa nếu anh ấy thật sự thích em, tại sao thời gian lâu vậy mà em không biết.."
" Thôi ngủ đi, muộn rồi."
Anh cất máy sấy, ôm cô vào trong ngực mình, kéo chăn đắp cho cả hai để nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Anh không muốn nói thêm với cô về vấn đề này. Có lẽ cô không biết Trần Thanh Hoàng thích mình cũng tốt. Như vậy sau này hai người càng đỡ khó xử khi gặp nhau.
Tại văn phòng tổng tài Lâm thị.
Lâm Ngạo Thiên đang mải bận với đống hợp đồng đang chờ anh phê duyệt, tiếng gõ cửa vang lên, kéo anh rời khỏi việc mà mình đang chú ý. " Vào đi". Anh cất giọng không một chút cảm xúc nói. Trợ lý Âu đẩy cửa bước vào.
" Thưa sếp, có Hạ tiểu thư muốn gặp ạ".
Trợ lý Âu còn chưa nói xong, đã thấy Hạ Lan Du bước vào mà chưa được sự đồng ý của anh.
" Ngạo Thiên, em có chuyện muốn nói với anh."
Thái độ dưng dưng tự đắc của ả ta khi nói đến chuyện sắp nói làm Lâm Ngạo Thiên càng cảm thấy không vui. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt không đồng tình.
" Anh đã nói em đừng tự tiện đến tìm anh cơ mà. Giữa chúng ta nên giữ khoảng cách, anh nói nhiều thế mà em không hiểu ý anh muốn nói à.?"
" Ngạo Thiên, em có chuyện muốn nói thật mà, liên quan đến Văn Lê Vy của anh đó. Anh thật sự không muốn nghe sao?"
Anh nhíu mày, cái nhìn cô ta càng sâu hơn. Nhưng hình như cô ả ta chẳng hiểu được là anh đang khó chịu, mà lại nghĩ theo hướng anh đang nghi ngờ cô. Cô ả càng đắc thắng, đặt ngay điện thoại của mình lên bàn làm việc trong tầm ngắm của anh. Trong màn hình điện thoại là hình ảnh cô cùng Trần Thanh Hoàng đang nói chuyện tại quán cafe có vẻ rất vui vẻ.
Nhưng điều anh thắc mắc hơn là tại sao Hạ Lan Du lại có những bức hình này. Còn chưa gì đã chạy đến chỗ anh cáo trạng nữa chứ. Điều này khiến anh càng băn khoăn hơn.
" Tại sao em lại có những bức hình này".
Chỉ chờ anh hỏi, cô ả liền mừng như mở cờ trong bụng, nói ra một tràng lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn.
" Cái này là do bạn em gửi cho em đó. Anh biết người đàn ông trong hình là ai không? Anh ta là Trần Thanh Hoàng thiếu gia của Trần thị đó. Một người bạn của em đang làm việc dưới trướng anh ta, tình cờ gay hai người họ nên đã chụp lại. Em muốn đưa chúng cho anh xem. Em không muốn anh bị cô ta lừa gặt. Cô ta không xứng với anh đâu, căn bản cô ta chỉ vì tiền. Sau lưng anh cô ta đã lén lút gặp bao nhiêu người đàn ông anh có biết không?"
"Em im miệng ngay cho anh."
Lời đang nói thì bị cắt ngang bởi giọng của Lâm Ngạo Thiên. Cô ả làm sao cam tâm dừng lại. mất bao công sức mới tìm được chút điểm công kích Văn Lê Vy, làm sao cô ả từ bỏ được chứ.
" Ngạo Thiên, anh nên chấp nhận sự thật đi. Cô ta đến với anh chỉ vì tiền thôi. Anh đừng vì chút hứng thú nhất thời mà bị cô ta dắt mũi. Anh phải tin em. Chỉ em là yêu anh vô điều kiện thôi."
Cô ả vừa nói dứt câu đã thấy bàn tay Lâm Ngạo Thiên đang đặt ngay trên cổ cô ta. Những ngón tay thon dài ngày càng xiết chặt hơn. Cô ả gần như thiếu dưỡng khí, hít thở không thông. Anh gằn giọng nói ra từng chữ.
" Tôi có mắt để nhìn. Không cần chờ các người đến lau mắt cho tôi nhìn rõ. Tôi chỉ nói một lần, Hạ Lan Du cô nhớ kĩ cho tôi. Văn Lê Vy cô ấy như thế nào, tự bản thân tôi biết rõ. Không một ai có tư cách nói cô ấy."
Giọng anh càng nói càng lộ rõ vẻ tức giận, không muốn kìm nén, các ngón tay của anh ngày càng siết chặt hơn từng chút một. Mặt Hạ Lan Du dường như đã tím tái.
" Cô nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà chỉ với một bức ảnh đã mang đến đây mong dắt mũi tôi. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, muốn tìm hiểu một ai đó phải tìm hiểu thật rõ những người xung quanh người đó trước đã. Cô chọn ai không chọn, lại cứ nhất quyết chọn đúng con trai của Thầy cô ấy. Cô nghĩ tôi có thể tin cô sao?"
Anh lạnh lùng buông tay. Hạ Lan Du không có điểm tựa ngã nhoài ra đất. Cổ vừa được buông lỏng, cô ả vội vàng hít lấy nguồn không khí từ bên ngoài. Cô ả nhìn vào mặt Lâm Ngạo Thiên bây giờ. Thật đáng sợ, ánh mắt anh như đang muốn giết người vậy. Cô ả chưa bao giờ thấy anh trong bộ dạng như thế này.
" Tôi nói cho Cô biết, Hạ Lan Du. Sau này đừng có giở mấy trò bẩn thỉu này của cô trước mặt tôi, nếu không hậu quả cô tự gánh. Còn giờ thì mau cút đi cho tôi."
Hạ Lan Du nghe anh nói vậy thì như được giải thoát, vội vàng lồm cồm bò dậy chạy ra khỏi văn phòng của anh, trông cô ả lúc này thật nhếch nhác. Trái ngược hoàn toàn với vẻ kiêu kỳ khi cô ta mới bước vào.
Ra khỏi Lâm thị rồi mà tim cô ta vẫn còn không khỏi đập nhanh. Nhìn bộ dạng của mình lúc này trong gương chiếu hậu của xe, phần cổ trắng nõn của cô ta vì lực tay của anh mà giờ đây đã đỏ lên nhiều. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận giờ đang có chút loạn. Cô ả càng bực mình hơn, tay xiết chặt vô lăng, chửi thề.
" Toàn một lũ ngu ngốc, ăn hại. Tốn nhiều tiền thuê thám tử như thế chỉ đổi lại vài thông tin không ra hồn. Lại còn chọc giận Ngạo Thiên, thật là tức chết mình mà."
Càng nói giọng cô ta càng lộ rõ vẻ thâm độc. Ánh mắt của với cô ta lúc này, sợ rằng chính bản thân cô ta cũng không biết bản thân mình ghê rợn đến mức nào.
" Văn Lê Vy, tất cả là tại cô. Vì cô mà Ngạo Thiên mới đối xử với tôi như vậy. Tôi không tin, tôi không tìm ra yếu điểm của cô. Tốt nhất cô giấu cái đuôi của mình, đừng để tôi tìm ra được, nếu không cô sẽ ngã xuống rất khó coi đó. Từ trước đến nay, chưa một người phụ nữ nào dám lại gần Ngạo Thiên mà tôi chưa xử lý được. Văn Lê Vy cô cũng không phải là ngoại lệ."
Cô ả không hề hay biết rằng, Cô ả trước đây có thể dễ dàng đuổi những người phụ nữ đó đi vì Lâm Ngạo Thiên căn bản không để ý đến họ. Nhưng nếu đã là người phụ nữ của anh, Anh sẽ bảo hộ cô thật chu toàn. Đừng ai mong đụng vào cô, dù chỉ là một cọng tóc.