Sau khi Hạ Lan Du rời đi, còn lại Lâm Ngạo Thiên và trợ lý Âu ở lại trong văn phòng. Dù anh cũng biết là Hạ Lan Du không hề có ý tốt và muốn chia rẽ mối quan hệ của anh và cô. Nhưng mà thấy cô nói chuyện vui vẻ với người đã thích cô nhiều năm như vậy anh cũng chẳng vui nổi.
Cả thời gian còn lại của ngày hôm đó tâm hồn anh như người trên mây vậy. đến giờ tan làm anh đã chạy xe ngay đến VA để đón cô. Vừa thấy xe anh, cô đã vui vẻ đi lại. Nhưng hình như anh đang suy nghĩ gì đó, nên không hề biết sự xuất hiện của cô. Mãi cho đến khi cô gõ vào kính xe thì anh mới giật mình mở cửa xe cho cô.
Cô nhìn thấy anh hôm nay có vẻ hơi lạ, nên cũng hỏi anh.
" Thiên, hôm nay anh sao vậy? anh mệt à."
" Không có gì, anh chỉ đang suy nghĩ về một số vấn đề của công ty thôi. Thế ở công ty hôm nay thế nào, em có mệt lắm không?"
" Cũng không mệt. Toàn là những công việc thường ngày vẫn hay làm thôi. Nhưng mà hôm nay Trần học trưởng có hẹn em bàn về dự án mới của Trần thị."
" Dự án gì vậy? em đã tìm hiểu chưa?"
"Dự án liên quan đến khu đất mới mà Trần thị vừa đấu thầu được của thành phố đó. Em cũng có tìm hiểu kĩ rồi, cũng thấy đáng để đầu tư. Dự án xây dựng nhà chính sách này là dự án công của thành phố, nên sẽ được chính phủ ưu tiên rất nhiều. Rủi do ít, tuy lợi nhuận không cao bằng các dự án tư nhân, nhưng bù lại chắc chắn và mau thu lại vốn"
" Nếu em đã cân nhắc kỹ thì tùy em. Đừng để bản thân mệt mỏi quá là được. Như vậy anh sẽ xót đó."
" Em biết rồi."
Hai người lái xe rời đi mà tảng đá trong lòng anh như được đặt xuống. Kỳ thực anh không lo về cô, mà anh lo về Trần Thanh Hoàng hơn. Anh biết cô không có tình cảm với anh ta, nhưng anh ta thích cô lâu như vậy. Một người đàn ông đứng trước người phụ nữ mà mình thích , liệu có khả năng điều chỉnh cảm xúc của mình, khống chế được bản năng đàn ông hay không. Điều đó thật sự rất khó nói.
Dù rất tin tưởng cô, nhưng đối với Trần Thanh Hoàng, tốt nhất anh nên lo lắng xa một chút. Bất cứ làm chuyện gì cũng nên phòng tình huống xấu nhất. Có như thế mới không bị rơi vào thế bị động.
Chuyện cũng không có gì là quá nghiêm trọng, nên mọi việc cũng sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng nếu như không có chuyện Lâm Ngạo Thiên chứng kiến ngày hôm nay. Đang đập vào mắt anh là hình ảnh Trần Thanh Hoàng đỡ eo cô. Nếu từ góc nhìn của anh thì sẽ cảm thấy như hai người đang ôm nhau rất tình cảm. Mà đó còn là giữa quán cafe, một nơi công cộng đông người nữa chứ.
Kể ra như thế cũng có phải trùng hợp quá rồi không. Hôm nay Lâm Ngạo Thiên có hẹn với công ty đối tác ngay bên nhà hàng đối diện quán cafe. Anh chỉ vừa đổ xe bên đường chưa kịp vào nhà hàng. Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Tấm kính trong suốt của quán cafe làm sao che được tầm nhìn của anh. Thế là anh được chứng kiến hết cảnh dễ dẫn đến nghi ngờ nhất, mà nguyên nhân diễn ra sự việc thì anh không hề biết.
Kiềm chế bản thân, anh bước vào nhà hàng gặp đối tác như đã hẹn. Chỉ chào hỏi qua loa, nói được vài ba câu chuyện. Nhưng đến khi đối tác nói về dự án của họ. Tâm hồn anh như trên mây. Toàn bộ suy nghĩ của anh đều quay xung quanh cảnh mà anh vừa được chứng kiến. Không thể tập trung vào câu chuyện được nữa anh đành phải hẹn đối tác lần sau vậy.
" Xin lỗi, có lẽ chúng ta sẽ hẹn vào lần sau vậy. Tôi xin phép đi trước."
" Lâm tổng, anh có điều gì không hài lòng với dự án của bên tôi sao?"
Lâm Ngạo Thiên không đáp lại, anh cứ thế một mạch đi thẳng, bỏ lại đối phương không hiểu gì, mặt hoàn toàn ngu ngơ. Không lẽ anh ta đã nói gì đắc tội với Lâm Ngạo Thiên sao? Suy nghĩ đó làm anh ta có chút lo lắng. Công ty anh ta đang quan tâm đến dự án hợp tác với Lâm thị như vậy. Nếu không may làm không tốt, anh ta biết ăn nói sao với cấp trên.
Lâm Ngạo Thiên rời khỏi nhà hàng, anh nhìn sang phía đối diện quán cafe thì cô và Trần Thanh Hoàng cũng rời đi từ lúc nào rồi.
Kể từ chiều ngày hôm đó, anh vẫn đưa đón cô đi làm, nhưng chỉ khác một điều là anh hầu như không nói chuyện với cô. Nếu có nói chỉ vài câu qua loa. Hai hôm nay anh lại hay ra ngoài với Lê Thừa Chấn, khuya anh về cô còn thấy người anh có mùi rượu. Từ ngày hai người quen nhau, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Đến tối hôm nay, khi anh trở về đã khuya rồi, trên người anh lại toàn mùi rượu. không chịu nổi, cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với anh.
" Thiên, rốt cuộc anh làm sao vậy? Mấy hôm nay em thấy anh có gì đó lạ lắm".
" Không có gì, em suy nghĩ nhiều rồi. Em đi ngủ đi, khuya rồi."
" Anh còn nói với em khuya rồi. Mấy hôm nay ngày nào anh cũng về khuya như vậy. Xảy ra chuyện gì anh không thể nói rõ với em sao?"
Câu hỏi của cô như gãi đúng huyệt ngứa của anh. Anh đùng đùng tuôn ra một tràng, hại cô khổ sở tiêu hoá lời anh nói.
" Em còn dám hỏi anh xảy ra chuyện gì. giữa thanh thiên bạch nhật, em và Trần Thanh Hoàng ôm ấp nhau ở quán cafe có gọi là có chuyện không?"
nghe anh nói cô phần nào hiểu vấn đề. Không biết là anh thấy, hay ai nói lại nhưng chắc chắn rằng giờ anh đang hiểu lầm cô và Trần học trưởng.
" Bọn em không ôm ấp. Em và Trần học trưởng chỉ hẹn nhau bàn về dự án. Lúc bọn em ra về thì không may có một người đàn ông va vào em. Anh ấy chỉ là theo phản xạ đỡ lấy em thôi. Chắc anh hiểu lầm rồi."
" Hiểu lầm, là tự mắt anh nhìn thấy đó. Vậy mà em còn nói hiểu lầm."
" Thiên, chẳng lẽ anh không tin em sao? em trước giờ luôn coi Trần học trưởng như anh trai, làm sao em có suy nghĩ quá phận với anh ấy được."
" Anh trai.. Tiểu Vy, em làm ơn tỉnh táo lại cho anh đi được không? Em xem anh ta là anh trai, nhưng anh ta căn bản không xem em là một người em gái. Trong mắt anh ta em luôn là một người phụ nữ đúng nghĩa. Anh ta thích em, em có biết điều đó không?"
Sự nóng giận nhất thời che mờ đi hoàn toàn lý trí của Lâm Ngạo Thiên. Anh nói toạc hết ra những gì mà anh giấu trong lòng. Ngay cả việc Trần Thanh Hoàng yêu đơn phương cô, anh cũng đã định cả đời không nói, nhưng giờ anh cũng không buồn giấu.
" Lâm Ngạo Thiên, anh tỉnh táo lại cho em. Anh ghen với ai không ghen lại đi ghen với Trần học trưởng. Cơm có thể ăn bậy, nhưng anh không thể tùy tiện nói bậy được."
" Anh nói bậy. Em không tin thì cứ chạy đi mà hỏi anh ta xem anh có phải nói bậy không. Phải. Anh thừa nhận là anh đang ghen. Anh còn không có quyền ghen khi thấy bạn gái mình cùng một người đàn ông khác ôm ấp nhau sao?"
" em đã nói với anh rồi. Bọn em không ôm ấp. Đó chỉ là không may, sao anh không chịu hiểu."
" Không hiểu, anh không hiểu và cũng không muốn hiểu. Anh chỉ tin những gì mắt mình nhìn thấy, thế thôi."
" Anh... Em thật không thể nói nổi với anh. Đêm nay em muốn bình tĩnh suy nghĩ lại mọi việc. Anh nghỉ ngơi đi."
Nhìn vào anh lúc này gần như phát điên không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình, cô chỉ lắc đầu ngao ngán rời khỏi phòng. Cô quyết định đêm nay sẽ qua phòng khác ngủ. Cô muốn cả hai phải thật bình tĩnh.
Một Lâm Ngạo Thiên mất khống chế như vậy đúng là lần đầu tiên cô thấy. trước mắt cô anh như một người hoàn toàn xa lạ vậy. Từ lúc hai người quen nhau, cho đến khi xác định mối quan hệ chính thức. Và đến bây giờ họ cũng đã bên nhau được ba tháng rồi. Cô chỉ biết tới một Lâm Ngạo Thiên luôn dịu dàng chu đáo, lúc nào cũng ân cần lo lắng cho cô.
Do anh chỉ là nhất thời nóng giận nên mới vậy, hay là do cô hoàn toàn căn bản không hiểu hết về anh. Hoặc có thể khi ở bên cô anh đã che giấu hoàn toàn tính cách thật của mình. chỉ bộc lộ ra một phần bản tính vốn có khi ở bên cô.
Bên này, sau khi cô rời đi, do đã uống khá nhiều rượu trước đó nên anh cũng không chú tâm lắm. Anh tiến đến phía tủ rượu trong phòng. rót cho mình nửa ly whisky. Vị đặc chát và hơi nóng rượu mạnh cứ thế chảy vào như thiêu đốt cổ họng anh. Cứ thế anh rót thêm ly này rồi đến ly khác. Cho đến khi say hoàn toàn và ngủ gục luôn trên sofa.
Sáng hôm sau, Lâm Ngạo Thiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, toàn thân thì đau nhức do nằm trên ghế cả đêm. Anh đưa mắt nhìn về phía giường ngủ đối diện nhưng không tìm thấy thân ảnh nhỏ bé của cô. Anh nhíu mi tâm, cố nhớ lại những chuyện đã sảy ra tối qua.
Có lẽ là do tối qua khi nói chuyện với cô, anh cũng uống rượu nhưng lúc đó anh chưa say lắm nên vẫn nhớ rất rõ những gì đã diễn ra và hai người đã nói những gì. Anh vỗ vào đầu và tự nói cho chính mình nghe.
" Lâm Ngạo Thiên, mày đã nói với cô ấy những gì vậy. Sao mày có thể nói với cô ấy như thế chứ. Mày là một thằng tồi mà."
Bỏ qua cái đầu đang đau nhức. Anh nhanh chóng lấy quần áo, tắm rửa và thay vào. Anh cần phải tìm cô ngay. Anh phải nói xin lỗi với cô nữa, hôm qua anh nói vậy, chắc cô buồn anh lắm. Qua phòng bên cạnh tìm nhưng không thấy cô. Chăn ga đã được gấp gọn gàng, có khi nào cô đã rời khỏi nhà rồi không. Tâm trạng anh có chút hoang mang. Anh chạy như bay xuống nhà thì thấy cô đang dùng bữa sáng. Anh thở phào nhẹ nhõm, đặt sự hoang mang của bản thân xuống. Anh ngồi xuống bàn ăn phía đối diện cô.