" Lâm tổng. kế hoạch khảo sát đầu tư vào hạng mục phòng nghiên cứu phần mềm đại học C đã triển khai xong rồi ạ"
Thấy anh cứ trầm ngâm không nói gì, trợ lý Âu lên tiếng báo cáo.
" tốt. trợ lý Âu, anh thu xếp đi. ngày mai chúng ta sẽ quay về trụ sở chính của tập đoàn ở thành phố T."
" vâng. thưa sếp"
" mà anh vẫn tiếp tục tiếp tục cho người điều tra thông tin của Văn tiểu thư cho tôi. Tôi không tin tôi không thể tìm ra tung tích cô ấy."
__________________'____________
thành phố T.
sau khi trở về thành phố T, cuộc sống của Văn Lê Vy như trở về quỹ đạo vốn có của nó. Cô dành hẳn cho mình một tuần tận hưởng thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi ít ỏi của mình. Cô trở về nhà cùng ba mẹ. từ sau khi cô thành lập công ty, kinh tế đối với gia đình cô không còn là vấn đề phải suy nghĩ. Cô đã để ba mẹ nghỉ hẳn ở nhà nên giờ cô sẽ dành tất cả thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình để bên cạnh ba mẹ.
Suốt cả tuần cô cứ quấn lấy ba mẹ như một đứa trẻ nũng nịu, đòi yêu thương. Cô cùng mẹ nấu cơm, cùng ba thưởng trà. cả nhà cùng nhau xem phim, rồi cùng nhau đi ăn. Đơn giản thế thôi, nhưng đối với cô đã là thỏa mãn.
Cô luôn muốn dành tất cả những gì cho họ, bởi cô biết rằng cuộc sống trước đây của họ cũng chẳng phải dễ dàng gì. Gia đình cô trước đây chẳng giàu có, nếu không muốn nói là thiếu thốn. Cuộc sống kinh tế vốn chỉ đủ ăn do cha mẹ chỉ là công nhân của một xưởng dệt may nhỏ.
Gia đình cô có được ngày hôm nay cũng là do cô đã nỗ lực hơn người bình thường gấp hai, gấp ba lần. Thông minh vốn là thiên phú, nhưng nếu không có nỗ lực của bản thân thì làm sao làm cho mình hơn người được. Bởi vì lẽ đó cô càng trân trọng những gì mà mình đang có hơn nữa.
Những ngày bình yên, vui vẻ bao giờ cũng chóng qua. Hết một tuần, cô xin phép ba mẹ ra ở riêng tại biệt thự ngoại ô phía nam thành phố của mình. không phải không muốn ở gần ba mẹ, mà chỉ đơn giản rằng ở riêng như thế này sẽ tiện hơn với một người cuồng công việc như cô. Giờ giấc làm việc thường xuyên tăng ca, ăn uống thất thường. Cô không muốn ba mẹ phải lo lắng cho mình. Cô chỉ muốn họ thật vui vẻ, thanh thản tận hưởng những năm tháng tuổi già của mình.
Sau khi dọn đến biệt, thím Ngô giúp cô xắp xếp lại đồ đạc. Cô cũng nhanh chóng lên phòng làm việc, xem qua lại một số tài liệu, chuẩn bị ngày mai quay lại công ty..
tại căn biệt thự rộng lớn này, ngoài thím ngô ra thì chỉ có thêm chú trương và chị tiểu Lan. Bốn năm trước khi cô mua lại căn biệt thự này từ một đối tác. Vào thời điểm đó cô cũng không thường xuyên ở đây, vì còn phải chạy đây chạy đó lo mấy vụ mua bán và sát nhập của công ty nên cô cũng không thuê nhiều người làm. Chỉ thấy ba người họ đã làm ở đây từ hồi chủ cũ, nên cứ thế cô giữ họ ở lại làm đến bây giờ.
Sáng hôm sau, như một thói quen cô thức dậy lúc 7h. sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô chọn cho mình một áo vest tay lỡ cách điệu thanh lịch, phối với quần tây. Mái tóc đen dài đến thắt lưng được cô buộc cao. Cô không có thói quen trang điểm tỉ mỉ. cô cũng chẳng thích dùng nước hoa. thế nhưng khi đi làm cô luôn chọn cho mình một màu son đỏ đậm.
Có lẽ vì khuôn mặt đẹp theo kiểu thanh thuần và trong trẻo của cô nên lúc nào đi làm cô cũng cố ý chọn cho mình màu son đậm để tạo cảm giác già dặn hơn khi người đối diện nhìn vào. Ngắm mình trong gương, cô hài lòng đi xuống thưởng thức bữa sáng mà thím Ngô đã chuẩn bị sẵn. Xong xuôi cô lái xe đến công ty.
Khi cô lái xe đến tập đoàn VA thì Linda, trợ lý của cô đã chờ sẵn để báo cáo tình hình.
" Văn tổng. toàn bộ hồ sơ mà cô cần đã chuẩn bị sẵn rồi. Có một số công ty muốn VA đầu tư nguồn vốn vào. Trong đó có vài công ty khá nổi bật, cô có muốn xem xét không?..."
Vân vân rồi mây mây. Vì tập đoàn VA của cô chuyên hoạt động trong lĩnh vực đầu tư vốn. Nói cách khác nó như một hình thức Ngân hàng vốn lưu động, đầu tư cổ phần. ngoài ra còn hoạt động trên lĩnh vực sát nhập và định giá các công ty đã được niêm yết giá trên thị trường. nên những gì trợ lí của cô báo cáo chỉ liên quan đến vấn đề đầu tư cho công ty nọ, rút vốn công ty kia. hay là công ty nọ sát nhập với công ty kia.
Đối với người bình thường mà nghe kiểu báo cáo này có lẽ như người qua đường nghe một bản nhạc ráp. nhưng đối với cô chỉ cần nghe một lần đã có thể nhớ như in.
Chả thế mà khi mới 16 tuổi cô đã làm đàm phán một vụ sát nhập hai công ty đầu tiên trong đời. Vụ đàm phán đó đã gây trấn động một thời trong giới kinh doanh. Một công ty có giá niêm yết trên thị trường lên đến 1500 triệu nhân dân tệ. qua quan sát và tìm hiểu của cô về tình hình công ty, cộng thêm lối ăn nói sắc bén trong đàm phán, cô đã khiến nó bị thu mua với giá chỉ 800 triệu. chỉ bằng một nửa định vốn ban đầu của nó.
Suốt thời gian dài sau vụ đàm phán, ai trong giới kinh doanh cũng đều tò mò muốn biết ai là nhân vật chính của cuộc đàm phán đó mà có thể lợi hại đến vậy. Nhưng vô ích. ngoài vài người trực tiếp tham gia đàm phán, không ai biết mặt cô. Họ chỉ biết đó là một cô gái mới 16 tuổi.
Sau khi lấy bằng tiến sĩ. Đủ 18 tuổi để xin thành lập công ty. nhờ khoản vốn lớn từ việc thu % từ những cuộc đàm phán trước đó mà cô đã thu được. Cô dứt khoát lập nghiệp theo hướng công ty phát triển và sát nhập. Chỉ hai năm công ty đã đi vào quỹ đạo và phát triển mạnh mẽ. Mới 4 năm giờ đây nó đã là cả một tập đoàn.
Ai cũng tò mò muốn biết vị nữ chủ tịch trong truyền thuyết của tập đoàn VA là ai nhưng rất ít người biết được. bản thân cô đã không lộ diện trước truyền thông. Những tiệc tùng nếu có thể từ chối thì đều là do trợ lý Linda gửi quà Chúc mừng. Còn cái nào quan trọng hơn sẽ do Bạch Quỳnh An tham dự. Vì dù sao với thân phận tiểu thư Bạch gia như cô ấy cũng sẽ chẳng ngại mấy hoạt động này.
Buổi tối. Tại phòng Vip của bar Monster. Lâm Ngạo Thiên đang cùng Lê Thừa Chấn( thái tử tập đoàn Lê gia và là bạn thân của Lâm Ngạo Thiên). đang ngồi uống rượu. Mặc cho cậu bạn thân của của mình đang được bao lấy bởi hai mỹ nữ chân dài, Lâm Ngạo Thiên vẫn ngồi một mình uống rượu.
" Thiên à. Cậu thật chẳng biết hưởng thụ chút nào. hay để tôi gọi thêm vài mỹ nữ bồi rượu cậu đêm nay nhé"
Bỏ qua lời trêu chọc của bạn mình, tự rót cho bản thân một ly whisky, ngửa cổ anh uống cạn. Cái nóng và rạo rực khi rượu chảy vào cổ họng như đánh thức thần kinh người ta càng thêm tỉnh táo. anh cất giọng đều đều.
" Cậu biết trước giờ tôi đều không có thói quen đó mà. cậu cứ tận hưởng niềm vui của mình đi ."
" không có thói quen, thế mà tôi lại được biết gần đây cậu đang tìm kiếm một cô gái cơ mà. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô gái đó là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Lâm tổng không bao giờ gần nữ sắc của chúng ta phải tốn nhiều tâm tư vậy?"
Nghe Lê Thừa Chấn hỏi anh chỉ cười trả lời.
" Tôi cũng không biết cô ấy có gì đặc biệt, chỉ là ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã muốn gặp lại cô ấy. đó là cô gái đầu tiên khiến tôi cảm giác như thế"
Chưa chờ anh trả lời xong Lê Thừa Chấn đã bật cười to thành tiếng.
" Lâm đại thiếu gia của tôi ơi. đừng nói là cậu trúng tiếng sét ái tình nhé. tảng băng nghìn năm như cậu cũng có ngày tan chảy rồi."
Càng nói hắn càng cười to. Anh chẳng thèm đôi co với hắn vì đã quá hiểu tính bạn mình. Một mạch anh bước đi ra khỏi bar hướng về bãi đỗ xe. trên đường về nhà, dù đang lái xe nhưng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời Thừa Chấn nói. Cô có gì đặc biệt mà hắn phải nhung nhớ đến vậy .
Vì cô đẹp ư. không. xung quanh anh không thiếu nhất chính là người đẹp. biết bao nhiêu người đẹp sẵn sàng bò lên giường anh nhưng anh nào để họ vào mắt. Nhưng hắn lại cảm nhận được từ cô một điều gì đó rất khác những người con gái mà hắn đã từng biết. Cô đẹp, nhưng nét đẹp tự nhiên trong sáng. không phải vẻ đẹp mất tiền mua từ son phấn tạo thành
hơn cả cô có một đôi mắt biết nói. Chỉ nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như trời đêm của cô, anh đã muốn muôn đời trầm luân vào đôi mắt đó. Nụ cười như tắm gió xuân của cô có thể làm dịu đi mọi muộn phiền trong cuộc sống của anh.
Không biết cụ thể vì nguyên nhân gì, nhưng anh đã nhận định là cô thì chắc chắn sẽ không là ai khác. Và chừng nào anh chưa tìm ra cô anh vẫn không bỏ cuộc. Cuộc đời anh từ khi sinh ra chưa bao giờ biết viết hai từ " không thể". nên nhất định anh phải tìm được cô. phải làm cho cô cam tâm tình nguyện bước vào thế giới của anh.