Tại phòng làm việc, Văn Lê Vy vẫn đang cắm đầu vào làm việc, tiếng giày cao gót nện xuống sàn đá hoa cương nghe ngày càng gần. Cô không ngẩng mặt lên, chỉ cất giọng:
" Vào sao không gõ cửa?"
" Ây zô, Văn tổng của tôi. Có cần mình ra ngoài gõ cửa rồi chờ cậu mời vào hay không đây?"
Nghe giọng cô biết ngay đó Bạch Quỳnh An. Nhưng cô vẫn cúi đầu làm việc.
" Chuyện hợp đồng đầu tư với công ty JOE bên pháp cậu giải quyết xong rồi à?"
" xong rồi mình mới về bên này chứ. mà đại tiểu thư của tôi ơi, cậu có thể đừng chỉ có suốt ngày biết cắm cúi vào công việc được hay không? mình đến để hộ tống cậu đi ăn này."
" mình không đói"
cô chỉ buông mỗi một câu ngắn gọn
" Cậu đây là có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân sao? Giờ là 8 giờ tối rồi đó cô nương ơi. xem như cậu đi đón gió tẩy trần với mình được không? mấy tháng rồi mình mới về mà"
Thấy Lê Vy không trả lời, Quỳnh An lại tiếp tục nói.
" Lê tổng, mình vì cậu mà hy sinh hết cả thanh xuân, nhan sắc và sức khỏe của mình. thế mà cậu vẫn không nể tình mình, chừa cho mình ít mặt mũi. đi ăn với mình được hay sao?"
Đã biết tính của bạn mình, cô cũng đành chịu thua. Nếu cô còn không đi thì Bạch Quỳnh An không biết còn kì kèo với cô đến bao giờ. tắt vội màn hình máy tính, cô đứng lên đi trước, Bạch Quỳnh An còn đang đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn cô.
" Cậu còn không đi mình sẽ đổi ý đó."
Thấy bạn của mình chịu nhượng bộ, Bạch Quỳnh An vui vẻ ra mặt, vội bước theo cô.
Hai cô gái rời khỏi công ty, vẫn Như thói quen cũ. Hai cô leo lên con xe Ferrari của Bạch Quỳnh An để đi. không thể phủ nhận Quỳnh An có một niềm đam mê với xe đua vô tận. Cô cứ bước lên xe là như bước vào thế giới cá nhân vậy. Với tốc độ đi xe của Quỳnh An, chỉ 10 phút sau họ đã dừng trước khách sạn Dragon vô cùng sang trọng.
khách sạn này có nguyên một nhà hàng chuyên phục vụ món tây trên tầng 76. Tuy nhiên không phải ai cũng có thể đủ điều kiện để đến nhà hàng này. Chi phí cho các món ăn ở đây khá đắt đỏ, công thêm việc chỉ phục vụ suất ăn có giới hạn trong ngày và khách vip nên càng khó khăn khăn hơn.
" tinh" thang máy mở ra. hai cô gái sải bước vào trong nhà hàng. Bước qua chỗ anh nhân viên đang cúi chào lịch sự, Bạch Quỳnh An nhanh chóng lấy từ trong túi xách một cái thẻ VIP đưa cho anh ta.
" Chào quý khách, mời quý khách vào trong ạ"
Bước vào trong, hai cô chọn cho mình vị trí sát ngay cửa kính. từ vị trí này, cô có thể quan sát toàn bộ thành phố về đêm từ trên cao. Thành phố về đêm thật đẹp, thật lung linh dưới những ánh đèn màu. đó là những mà cô cảm nhận được.
Gọi cho mình hai phần bít tết. rượu vang đỏ cùng một phần salat rau củ tươi đơn giản. hai cô gái tận hưởng bữa tối của mình một cách ngon miệng. Chưa được bao lâu đã có một đôi trai gái đi vào. Lê Vy ngồi quay lưng lại với cửa ra vào nên cô không hay biết. Chỉ thấy Bạch Quỳnh An nói với cô.
" Lê Vy. kia chẳng phải Lâm Ngạo Thiên, chủ tịch tập đoàn Lâm thị sao? Nhưng mà cô gái đi cùng anh ta là ai vậy? không phải anh ta không gần nữ à."
nghe cô bạn mình nói nhưng Lê Vy cũng không mấy quan tâm lắm, tính của cô không bát quái như Quỳnh An. Nhưng cũng thật tình cờ, Lâm Ngạo Thiên lại ngồi ngay bàn tiếp theo bàn cô. Hai người trong tình huống hai bàn nhưng lại đối mặt. Cô thốt lên cảm thán.
" Quỳnh An à. Người đàn ông bàn kế thật sự quá đẹp trai rồi. thật yệu nghiệt. trên đời này có người đàn ông đẹp đến vậy sao?"
Cô nhìn không chớp mắt vào người đàn ông đối diện mình. Cao, anh thật cao. sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng dài trông thật ma mị. làn da màu mật ong khỏe khoắn trông càng nam tính. Thật là bất công mà, người đàn ông đẹp đến từng nano mét thế này , đúng là muốn đoạt mạng chị em phụ nữ mà.
nhìn một lúc lâu, cô nhận ra anh cũng đang nhìn lại mình. cảm thấy hơi có chút mất mặt, cô cúi xuống thưởng thức nốt bữa ăn của mình. nhưng khoan đã. sao cô lại thấy người đàn ông đó nhìn quen mắt thế nhỉ. phải chăng mình gặp anh ta ở đâu rồi. Mà thôi không nghĩ nữa. chắc tại anh ta đẹp trai nên mình thấy quen vậy thôi, trên đời lắm người đẹp vậy mà. haizz
Ở bàn đối diện, Lâm Ngạo Thiên đang không vui lắm vì phải đi ăn tối cùng Hạ Lan Du. Thế mà sau khi nhìn thấy cô, tâm trạng anh tốt hơn hẳn.
" Văn Lê Vy, thì ra em lại ở gần tôi đến vậy. thế mà hai năm qua tôi lại không tìm ra em. Em trốn cũng kĩ quá đi. Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mặt. Có nghĩ cũng không ra."
Anh nói nhỏ, miệng còn nhếch cười nhạt. thấy anh như đang nói gì, còn có ý cười trên môi. Hạ Lan Du cất giọng hỏi.
" Ngạo Thiên, anh đang nói gì vậy?"
" à. không có gì. em ăn gì gọi đi. Ăn nhanh anh đưa em về. Em ra nước ngoài lâu như vậy chắc Bác Hạ cũng nhớ em lắm đấy".
Hạ Lan Du không phải người ngốc. Cô ta thừa thông minh để hiểu rằng anh đang muốn đưa cô ta về càng nhanh càng tốt, vì thái độ của anh khi đi cùng cô ta vô cùng miễn cưỡng.
Về phần Lâm Ngạo Thiên khi đi dùng bữa cơm này anh cũng chẳng vui vẻ gì. Chẳng qua vì giao tình giữa hai nhà Lâm _ hạ anh không thể không chừa lại cho cô ta chút mặt mũi.
Anh vẫn rõ mười mươi là Hạ Lan ý thích mình, anh luôn cố gắng giữ khoảng cách với cô ta đến mức có thể. Trước đây vì hai gia đình qua lại thân thiết, và Hạ Lan Du cũng chỉ thua anh có 2 tuổi nên hai người chơi chung với nhau rất hợp.
khi đó vì trong nhà anh là con một, nên anh xem cô ta như em gái. sự quan tâm của anh với cô ta chỉ dừng lại ở mức anh trai. Nhưng không biết tuy bao giờ trong suy nghĩ của cô ta đã thành tình yêu nam nữ.
Lâm Ngạo Thiên trước nay lại không gần nữ sắc. xung quanh anh, ngoài Hạ Lan Du ra thì cũng chẳng có một nữ nhân nào. vì lẽ đó, trong mắt mọi người luôn cho rằng hai người là một cặp. Điều này càng khiến Hạ Lan Du ảo tưởng về tình cảm của họ hơn.
5 năm trước, Hạ Lan Du tỏ tình với anh. Lúc đó anh chưa biết Văn Lê Vy, nhưng anh cũng không yêu Hạ Lan Du. Con người anh vốn thích rõ ràng. Anh từ chối cô ta một cách thẳng thừng. Sau sự việc ngày hôm đó, Hạ Lan Du cũng quyết định đi du học.
" Đi một mạch 5 năm, sau khi trở về, người đầu tiên tìm lại không phải ba mẹ mà là mình. không phải cô ta vẫn còn thích mình đấy chứ."
Nhưng tất nhiên đó là suy nghĩ của anh thôi. Anh chẳng đời nào nói ra để rước thêm một mối phiền phức mang tên Hạ Lan Du làm gì. Giờ đây, anh chỉ mong tránh cô ta càng ra càng tốt. hận không thể đóng gói mà đá cô ta đi xa cuộc sống của anh ấy chứ.
Mình việc về Văn Lê Vy thôi cũng đã tốn không ít tâm tư của anh rồi. anh còn hơi sức đâu mà nghĩ tới ai. Hai năm qua anh tìm cô hoài mà không thấy. Giờ thấy cô rồi anh đang còn bận suy nghĩ xem, làm thế nào tiếp cận cô, làm thế nào theo đuổi cô, làm thế nào để cô cũng thích, à mà không, phải là cũng yêu mình.
Mãi chìm vào suy nghĩ của mình, anh chưa hề đụng vào thức ăn trước mặt mình. thấy vậy Hạ Lan Du lên tiếng:
"Ngạo Thiên. thức ăn không ngon, hay anh không muốn đi ăn với em vậy? em thấy anh còn chưa ăn thử nữa."
" À. không có gì đâu. em ăn đi. em suy nghĩ nhiều rồi'.
Mà kể ra cũng lạ. Lần này Hạ Lan Du về, anh thấy cô ta thật sự rất khác. Không còn cái tính đại tiểu thư như trước đây, không ồn ào khóc nháo với anh. Cô ta từ lúc gặp anh đến giờ rất ôn nhu, nói năng rất nhẹ nhàng từ tốn.
Mà thây kệ cô ta đi. Cô ta thay đổi cũng chẳng liên quan gì tới anh. giờ anh phải mau mau tiễn vị đại phật sống này đi đã. Anh còn nhiều chuyện cần phải làm. không có thời gian rảnh rỗi, đàm đạo cắn hạt dưa nói chuyện phím với cô ta đâu.
Anh nhanh chóng dùng nốt bữa ăn của mình và đưa cô ta về. Vì ở bàn đối diện, hai cô gái cũng đã thanh toán và rời đi. khuôn mặt anh lúc này mới hiện lên ý cười.
" Bắt đầu từ ngày mai sẽ vui lắm đây. Văn Lê Vy, anh xin chính thức thông báo với em một tin vui. Duyên phận của em đến rồi".