Ngồi bên quầy bar tại penthouse của mình trên tầng 68 của tòa nhà Thiên Long, Thiên Long cầm ly rượu trong tay. Anh trầm mặc ngắm cảnh thủ đô về đêm.
Chuyện hôm nay xảy ra với Băng Di tại phòng làm việc khiến anh cảm thấy vô cùng lo lắng. Hơn hai tháng trước anh phát hiện ra mình có thể gần gũi phụ nữ nhưng hôm nay bệnh cũ của anh lại tái phát. Cũng như trước đây, khi tiếp xúc cơ thể thân mật với phụ nữ đầu tiên sẽ khiến cho anh cảm giác bồn chồn lo lắng, sau đó là cảm giác buồn nôn, rồi nôn ói. Như ngày hôm nay anh thiếu chút nữa đã ói lên người Băng Di. Bây giờ nghĩ lại anh vẫn có cảm giác gai gai trong người. Căn bệnh khó nói này không lẽ sẽ khiến anh cả đời này phải chịu thiệt thòi?
Đang trầm tư suy nghĩ điện thoại của Thiên Long bỗng đổ chuông. Là số điện thoại lạ gọi tới, anh gạt màn hình bắt máy:
“Alo.”
Đầu bên kia vang lên giọng nói của đàn ông:
“Nhận ra giọng của ai không?”
“Minh, là mày phải không?”
Đầu bên kia vang lên một chàng cười sảng khoái:
“Không ngờ mày vẫn còn nhớ giọng của tao đó.”
Người đang nói chuyện với Thiên Long là Bình Minh, hai người gặp nhau tại Anh. Bình Minh học tiến sĩ quản trị kinh doanh nên vẫn còn ở lại học. Lúc còn ở Anh, hai người là bạn rất thân với nhau. Căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Thiên Long chỉ duy nhất một mình Bình Minh biết.
Bình Minh cũng là người khuyên Thiên Long ở lại Anh để chữa trị căn bệnh này nhưng anh đang trong quá trình theo dõi chữa trị thì ba của anh gọi anh về để điều hành tập đoàn bất động sản Thiên Long. Thiên Long tiếp tục lên tiếng:
“Mày về chơi hay về luôn đấy?”
Nghe Thiên Long nói Bình Minh tiếp tục cười lớn:
“Tao cũng muốn ở lại học thêm thời gian nữa xem tóc có bạc không nhưng ông già lôi cổ tao về rồi.”
Thiên Long tỏ vẻ hờn giận nói:
“Vậy là mày về rồi mới gọi điện cho tao chứ gì?”
Bình Minh cũng không phủ nhận, anh nói:
“Tao vừa rớt xuống máy hay hồi sáng, ngủ nguyên một ngày khi tỉnh dậy thì tao lập tức gọi cho mày đây. Tối mai ông già tao có tổ chức một bữa tiệc coi như rửa bằng cho tao, mày nhớ sắp xếp thời gian để tới chung vui với tao đó nhé.”
Buổi tối hôm sau, vì là cuối tuần nên Thiên Long cho thư ký Bình nghỉ. Tự tay anh lái xe tới nhà Bình Minh dự tiệc.
Hôm nay anh cũng không mặc đồ vest chỉn chu, khó gần như mọi ngày mà anh mặc quần jean, kết hợp với áo thun và giày thể thao màu trắng trông vô cùng khỏe khoắn và năng động.
Từ tòa nhà Thiên Long Hoàn Kiếm tới địa chỉ nhà Bình Minh mất chưa tới mười phút chạy xe. Tới nơi Thiên Long vô cùng bất ngờ vì nhà của Bình Minh là căn biệt thự rộng lớn nằm ở vị trí đất kim cương của thủ đô.
Thiên Long vừa chạy xe tới cổng Bình Minh ra hiệu cho bảo vệ đậu xe cho anh. Trùng hợp là Bình Minh cũng mặc bộ đồ tương tự Thiên Long, dáng hai người cũng hao hao giống nhau. Chỉ có điều Thiên Long cao hơn Bình Minh một chút, chiều cao 1m85 của Thiên Long rất hiếm ai có thể theo kịp.
Bình Minh đưa hai tay ra trước muốn ôm chào đón Thiên Long theo kiểu châu âu nhưng bị anh đấm mạnh vào ngực lảng tránh:
“Mày nói với tao mày là con nhà nghèo đi đu học vì nhận được gói học bổng toàn phần, mày còn ăn trực của tao suốt mấy năm. Đồ tao mua cho mày tính ra cũng sắm được con siêu xe rồi đấy.”
Căn biệt thự có thiết kế theo phong cách châu âu nằm trên mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông ngay giữa trung tâm thủ đô Hà Nội đủ để nói lên chủ nhân của nó giàu có tới mức nào.
Bình Minh ôm ngực làm bộ đau đớn nói:
“Cho tới hiện tại tao cũng chỉ là một người vô sản, tài sản này là của ông già tao hết mày hiểu không?”
Anh chỉ tay về khoảng sân vườn rộng đang diễn ra bữa tiệc buffet với hàng trăm khách mời nói:
“Toàn bộ là khách của ông già tao đó, khách của tao chỉ có một một mình mày thôi.”
Trái ngược với Thiên Long, Bình Minh lại là một người có tính cách vô cùng phóng khoáng, thay người yêu như thay quần áo thậm chí có thời điểm anh còn yêu một lúc hai cô. Về điểm này của bạn mình Thiên Long rất hiểu. Nhưng có một điều đặc biệt Bình Minh chơi bời bên ngoài nhưng không bao giờ dẫn gái về phòng trọ của hai người.
Bình Minh vừa dứt lời thì có một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm chạy tới ôm eo của anh nũng nịu:
“Anh yêu đi đâu để em với đám bạn chờ nãy giờ?”
Bình Minh nhìn Thiên Long gãi gãi đầu, anh hôn lên môi cô gái một cái thật kêu rồi nói:
“Cục cưng của anh tới chơi với mấy bạn đi. Anh nói chuyện với bạn anh một lúc rồi tới.”
Cô gái chào Thiên Long một tiếng rồi ngoan ngoãn trở lại bữa tiệc.
“Mày vẫn đào hoa như xưa nhỉ.”
Bình Minh nhún vai tỏ vẻ vô tội:
“Tại mấy cô ả đó cứ bám theo tao, mà tao lại có tính thương người. Tao sợ từ chối họ sẽ buồn vì vậy nên tao chẳng từ chối tình cảm của ai bao giờ, cứ để mặc họ tự đến rồi tự đi.”
Thiên Long làm động tác bó tay với Bình Minh.
Bình Minh tỏ vẻ nghiêm túc:
“Còn mày hiện tại thế nào?”
Thiên Long thở dài:
“Vẫn thế, trưa nay còn xém nữa ói lên người của một cô em cấp dưới.”
Bình Minh thật thà nói:
“Bởi vậy tao có em gái xinh đẹp đến hoa hậu cũng phải xách váy cho em ấy nhưng tao cũng đâu dám giới thiệu cho mày.”
Anh kéo Thiên Long tới chỗ cặp vợ chồng trung niên đứng gần đó:
“Mày lại đây tao giới thiệu mày với ông bà già của tao.”
Đi tới gần cặp vợ chồng trung niên Thiên Long lại bất ngờ tập hai, người đàn ông mà Bình Minh gọi là bố không ai khác chính là tỷ phú đô la Hoàng Hải, chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc tập đoàn sắt thép lớn nhất Việt Nam Hoàng Phượng.
Thiên Long cúi đầu lễ phép:
“Con chào hai bác ạ!”
Bình Minh đứng bên cạnh nói thêm vào:
“Giới thiệu với bố mẹ đây là bạn thân nhất của con khi học tại Anh, tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Thiên Long tên Huỳnh Thiên Long.”
Ông Hoàng Hải và vợ của mình bà Diễm My đưa tay ra bắt tay với Thiên Long. Ông nhìn Thiên Long đầy mến mộ:
“Nghe danh cháu đã lâu hôm nay mới biết mặt.”
Nhìn Thiên Long và ông Hoàng Hải đứng gần nhau Bình Minh bất ngờ lên tiếng:
“Mày có phải con rơi của bố tao không mà nhìn mày giống bố tao như khuôn đúc vậy nhỉ?”
Nghe Bình Minh nói Thiên Long và ông Hoàng Hải bất giác nhìn nhau sau đó hai người thoáng giật mình. Đúng như lời Bình Minh vừa nói, Thiên Long giống ông Hoàng Hải đến khó tin, từ hình dáng đến phong thái đỉnh đạc của một nhà lãnh đạo.
Bà Diễm My nhìn ông Hoàng Hải nở nụ cười khó xử sau đó bà nhìn Bình Minh buông lời trách móc:
“Con lớn rồi ăn nói cho cẩn thận.”
Thiên Long bỏ qua lời nói trêu ghẹo của bạn mình gượng cười:
“Còn cháu lại không hề biết hai bác chính là bố mẹ của bạn thân của cháu ạ!”
Ông Hoàng Hải cười lớn:
“Bác bảo thằng con rể tương lai của bác đấu thầu mảnh đất tại Nha Trang là để tặng con gái học kỹ thuật xây dựng sắp ra trường để nó có chỗ thực tập. Không ngờ lại thua dưới tay cháu.”
Tỷ phú đô la nói chuyện có khác, mảnh đất trị giá hàng ngàn tỷ chỉ để tặng con gái thực tập.
“Cháu xin lỗi!”
Ông Hoàng Hải giang tay ôm lấy Thiên Long rồi vỗ vỗ vào vai anh:
“Thương trường là chiến trường cháu đã làm rất tốt, không cần phải xin lỗi.”
Bình Minh thấy thế nói chen vào:
“Cũng may nó kinh doanh bên mảng bất động sản, nếu nó kinh doanh sắt thép thì chúng ta nguy to bố nhỉ!”
Bà Diễm My một lần nữa lên tiếng, giọng của bà nhỏ nhẹ:
“Con cũng nên học tập bạn của con đó.”
Bình Minh chưa kịp đáp lại lời của mẹ mình lại nghe giọng của Nguyên Vũ:
“Con chào hai bác, em chào anh”,
Lúc này ông Hoàng Hải mới buông Thiên Long ra. Nguyên Vũ đưa tay ra bắt tay với Thiên Long:
“Chào cậu.”
Ông Hoàng Hải nhìn Nguyên Vũ cười lớn:
“Bác vừa nhắc tới con với Long thì con tới.”
Nguyên Vũ đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm gì đó rồi anh mới đáp lại ông Hoàng Hải:
“Con xin lỗi con có việc bận nên tới muộn ạ”.
Bình Minh kéo Thiên Long tới chỗ đám đông:
“Lại đây tao giới thiệu em gái tao cho mày biết.”
Thiên Long bị kéo đi thì chào ba mẹ của Bình Minh và Nguyên Vũ một tiếng rồi bất đắc dĩ đi theo Bình Minh hòa nhập vào bữa tiệc. Anh nhận ly rượu từ tay của Bình Minh cụng ly với anh rồi nói:
“Mày bảo không dám giới thiệu em gái mày với tao cơ mà?”
Hai người cùng uống cạn ly rượu sau đó Bình Minh ném cho Thiên Long một ánh mắt chán ghét:
“Tao nói tao giới thiệu cho mày biết chứ đâu giới thiệu cho mày yêu. Người yêu của con bé là thằng Vũ đó.”
Bình Minh còn hất cằm về phía Nguyên Vũ đang nói chuyện rất thân thiết với bố mẹ mình.
Bình Minh đang đảo mắt tìm kiếm trong đám đông tìm kiếm em gái mình thì cô gái trẻ hồi nãy đi đến nắm tay anh nhõng nhẽo:
“Anh mấy đứa bạn nãy giờ bắt nạt em, anh mau tới cứu em đi.”
Bình Minh kéo theo Thiên Long:
“Mày cũng tới uống cùng đám bạn của tao đi.”
Thiên Long chưa kịp phản ứng Bình Minh lại lên tiếng:
“Mà thôi mày tới đó không chịu nổi nhiệt của mấy nhỏ đâu, đứng đây chờ tao một lát.”
Thiên Long chỉ về phía biệt thự:
“Mày đưa tao lên phòng của mày nằm một lát đi, tao đau đầu chết đi được, tao muốn nghỉ ngơi.”
Đương nhiên Bình Minh biết bạn của mình chỉ kiếm cớ để lẩn tránh những cô gái trong bữa tiệc. Bình Minh không trực tiếp đưa Thiên Long lên phòng mà ra lệnh cho người làm đưa anh lên.
Phòng của Bình Minh nằm trên tầng hai của căn biệt thự. Một mình Thiên Long đứng ở cửa sổ nhàm chán nhìn quang cảnh yên tĩnh ở khu vườn sau nhà. Khi bữa tiệc thưa dần vẫn chưa thấy bạn thân của mình quay lại, anh đang tính lấy điện thoại ra gọi cho Bình Minh để chào ra về thì có người xông vào phòng vừa chạy vừa nói:
“Anh Tôm, cứu jerry với.”
Hoàng Phượng không quản mình đang mặc trên mình chiếc váy ôm body khá ngắn lại thêm cô đang mang giày cao gót mà trèo lên cửa sổ. Cô vội kéo rèm che lấp mình lại:
“Anh Tôm nói với anh ta rerry không có có có…”
Miệng của Hoàng Phượng cứng đờ khi thấy người đang đứng gần mình không phải là anh trai Bình Minh của cô mà là Thiên Long. Lúc đi vào phòng cô gấp quá không nhìn kỹ còn nghĩ anh là anh trai của mình.
Trong một buổi tối Thiên Long bất ngờ tới ba lần, lần này là nhìn thấy Hoàng Phượng. Anh đã từng nghe Bình Minh kể ở nhà mọi người thường gọi anh bằng cái tên thân mật là Tom, còn em gái gọi là jerry. Chỉ có điều anh không ngờ tới người em gái của bạn mình lại là Hoàng Phượng. Bất ngờ hơn nữa Hoàng Phượng lại chính là cô gái làng chơi giúp anh thắng người yêu của mình Nguyên Vũ giúp mang về cho anh mảnh đất đẹp tại Nha Trang.
Tới lúc này thì Thiên Long đã có câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi. Vì sao cô có thể trả cho anh năm tỷ đồng một đêm nhằm mục đích anh không quan hệ với cô? Vì sao cô có thể là chủ nhân của căn penthouse chỗ anh? Bởi số tiền đó so với bố của cô chỉ là tiền tiêu vặt. Ông Hoàng Hải cũng vừa nói với anh muốn có được mảnh đất đẹp mấy ngàn tỷ tại Nha Trang đó chỉ để tặng cho cô ra trường thực tập.
Thiên Long và Hoàng Phượng đang bất ngờ về đối phương không nói nên lời thì ngoài cửa lại vang lên giọng của Nguyên Vũ:
“Sao cậu không vui cùng mọi người mà đứng đó một mình?”
Thiên Long liếc mắt nhìn Hoàng Phượng đứng trên cửa sổ. Còn Hoàng Phượng nhìn Thiên Long lắc đầu, ánh mắt của cô nhìn anh như đang cầu xin. Lúc này Thiên Long mới cất điện thoại vào túi quần, anh nhìn Nguyên Vũ cười nói:
“Tôi hơi mệt nên lên đây nghỉ một lát.”
Nguyên Vũ cười gượng:
“Vậy không phiền cậu nữa, tôi đi trước.”
Từ lúc Nguyên Vũ rời đi ánh mắt của Thiên Long không hề rời khỏi người Hoàng Phượng. Trong đầu của anh lúc này đặt ra hàng loạt câu hỏi: Tại sao cô lại trở thành gái gọi? Tại sao Nguyên Vũ và cô yêu nhau mà hai người lại tỏ ra không quen biết tại đảo Phượng? Tại sao Hoàng Phượng ại giúp anh đánh thắng người yêu của mình để dành mảnh đất mà bố của cô muốn tặng cô? Tại sao cô lại chạy trốn Nguyên Vũ trong khi cô là người yêu của anh ta?
“Anh ấy đi chưa?”
Giọng của Hoàng Phượng nhỏ như muỗi kêu đã kéo Thiên Long về thực tại.
Anh khẽ gật đầu.
Tư thế ngồi không thoải mái khiến Hoàng Phượng bị tê chân, dù đã rất cố gắng nhưng cô không thể tự bước xuống. Cô vươn hai tay về phía Thiên Long nói:
“Giúp tôi xuống với.”
Thiên Long nhìn Hoàng Phượng cười gian xảo:
“Giúp cô thì tôi được gì?”
Trước sự bỡn cợt của Thiên Long, Hoàng Phượng cố gắng tự thân vận động nhưng vì tê chân khiến cô loạng choạng suýt ngã, cũng may cô vịn được vào rèm cửa. Thiên Long vội di chuyển tới gần để Hoàng Phượng bám vào người mình.
Hoàng Phượng ôm cổ Thiên Long nhưng anh không lùi ra sau để cô đứng xuống đất mà anh ôm cô ngồi lên bệ cửa sổ. Tư thế của hai người lúc này vô cùng nhạy cảm, hai tay của Hoàng Phượng ôm chặt cổ của Thiên Long, hai chân của cô cũng quắp chặt lấy eo của anh.
Thiên Long bỗng nhớ tới chuyện anh phát bệnh thiếu chút nữa thì ói vào người Băng Di buổi trưa hôm trước, anh lo sợ điều tương tự cũng xảy ra với Hoàng Phượng. Tuy nhiên khi gần gũi với cô điều đó hoàn toàn không xảy ra. Chỉ trong chốc lát anh đã bị vẻ đẹp của Hoàng Phượng gây mê. Hôm nay Hoàng Phượng mặc chiếc váy body cúp ngực màu đỏ càng tôn thêm làn da trắng hồng của cô. Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng nét đẹp từ cô phát ra đủ để làm người đối diện chói mắt. Hơn nữa hương thơm từ cơ thể của cô như đang thôi miên anh. Anh bất giác ghé sát mặt của mình vào mặt của cô nói:
“Tới lượt cô trả công cho tôi rồi.”
Hoàng Phượng né tránh nụ hôn của Thiên Long liền ngã đầu ra sau nhưng ý thức được cô đang ngồi trên bệ cửa sổ, nếu không cẩn thận sẽ rớt xuống dưới vì vậy cô càng ôm anh chặt hơn.
Thiên Long tận dụng cơ hội áp môi mình lên môi của cô hôn xuống. Một tay của anh giữ chặt sau, gáy, một tay của anh nắm chặt cằm khiến cho cô không thể phản kháng. Vừa sợ bị ngã xuống dưới, lại vừa sợ có người nhìn thấy nên Hoàng Phượng chỉ còn cách để mặc Thiên Long làm càn thám hiểm mọi ngóc ngách trong khoang miệng mình.
“Ê Long, mày mày..”
Bình Minh rặn nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh khi thấy bạn thân đang hôn em gái của mình. Ngay sau đó anh nở nụ cười khó xử nói:
“Hai đứa tụi mày cũng liều thật đấy, lần sau nhớ đóng cửa lại nhé!”
Anh nhanh chóng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Đi được vài bước anh lại ló đầu vào phòng nói tiếp:
“jery, tối nay anh ngủ ở phòng em. Hai đứa cứ tự nhiên nhé.”
Bị anh trai bắt tại trận thân mật với người đàn ông không phải người yêu của mình khiến Hoàng Phượng vô cùng xấu hổ. Đã vậy Thiên Long còn mặt dày không chịu buông cô ra mà vẫn hôn cô như hổ đói vồ mồi.
Cái gì mà anh ngủ ở phòng em. Cái gì mà hai đứa cứ tự nhiên. Nghe tiếng đóng cửa thật mạnh Hoàng Phượng không thể nhân nhượng được nữa, cô lấy hết sức cắn vào môi của Thiên Long.
Bị cắn đau anh mới rời khỏi môi Hoàng Phượng. Lúc này cô vẫn ôm chặt cổ anh không buông vì sợ bị ngã ra sau:
“Bỏ tôi xuống, đồ cơ hội.”
Thiên Long lấy tay lau máu trên khóe môi của mình rồi nhìn Hoàng Phượng cười cười:
“Cô là người cơ hội mới phải, lợi dụng xong lại muốn phủi bỏ công sức của người ta. Tôi chỉ lấy chút công mà thôi.”
Hoàng Phượng tức giận đến đỏ bừng mặt hét lớn:
“Anh bỏ ra công sức gì chứ?”
Nghe Hoàng Phượng nói Thiên Long lập tức rướn người ra trước khiến Hoàng Phượng vội ôm anh thật chặt. Sau đó Anh nở nụ cười tà:
“Cô thấy công sức của tôi bỏ ra rồi chứ?”
Không thể nói lý lẽ với người đàn ông vô sỉ này vì vậy Hoàng Phượng xuống nước:
“Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một vấn đề.”
“Tôi nói rồi số tiền mười hai tỷ thì tôi lấy còn tiền lãi tôi sẽ quy đổi vào việc khác.”
Thiên Long cố tình nhắc tới món tiền cô nợ anh.
“Không phải chuyện này, anh để tôi xuống đã.”
Lúc này Thiên Long mới ôm Hoàng Phượng đặt cô đứng xuống ngay ngắn.
Hoàng Phượng và Thiên Long cùng đứng bên cửa sổ. Cô nhìn anh nghiêm túc nói:
“Tôi đã chọn bản thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình mà tôi đạt giải làm đồ án tốt nghiệp.”
Liên quan tới công việc, Thiên Long như biến thành người khác. Anh nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói:
“Tôi nên hiểu cô đang thông báo hay đang xin phép? Theo luật mà nói tác giả của bản thiết kế chỉ được nhận thưởng một lần duy nhất sau đó bản quyền hoàn toàn thuộc về tập đoàn bất động sản Thiên Long.”