Hoàng Phượng muốn gọi điện thoại cho Thiên Long để xin phép anh cho cô sử dụng bản thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình làm đề án tốt nghiệp nhưng nghĩ tới buổi tối ngủ cùng anh tại penthouse của anh cô lại không thể nào gọi. Biết lỗi của mình Hoàng Phượng thanh minh:
“Tôi định gọi điện thoại cho anh để xin phép nhưng không nhớ số.”
Thiên Long điềm đạm đáp lại lời của Hoàng Phượng:
“Tôi nhớ không nhầm cô từng gọi điện cho tôi, cứ cho là cô không lưu số của tôi nhưng cô từng thực tập tại Thiên Long, hơn nữa còn ở ngay tại tòa nhà Thiên Long nơi đặt chi nhánh của tập đoàn tại Hà Nội.”
anh nhìn thẳng vào mắt cô đưa ra kết luận:
“Là cô không muốn gọi.”
Trước ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Long, Hoàng Phượng trở nên lúng túng.
“Tôi, tôi…”
Đứng ở vị trí của một lãnh đạo Thiên Long đưa ra quan điểm của mình:
“Bản thiết kế đã được đội ngũ thiết kế của Thiên Long chỉnh sửa lại để đi đăng ký bản quyền và xin cấp phép xây dựng. Nếu vi phạm bản quyền cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Lúc này Hoàng Phượng mới thành thực thú nhận:
“Đồ án này tôi đã làm được hai tuần, chỉ còn hai tuần nữa là bảo vệ đồ án rồi.”
Trước sự hoảng loạn của Hoàng Phượng, Thiên Long nâng môi cười nửa miệng:
“Nhưng vẫn còn một cách.”
Hoàng Phượng nghe Thiên Long mở đường vui mừng như bắt được vàng, cô sốt sắng hỏi:
“Cách gì?”
Thiên Long hờ hững đáp:
“Nếu ra trường cô làm trợ lý chuyên môn cho tôi trong vòng năm năm tôi sẽ không tính lãi mười hai tỷ đồng kia đồng thời cô được quyền sử dụng thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình cho đồ án tốt nghiệp của mình và tôi sẽ là người trực tiếp hướng dẫn cô hoàn thành đồ án.”
Thiên Long đánh giá rất cao tài năng của Hoàng Phượng. Hai dự án lớn gần đây của tập đoàn bất động sản Thiên Long đều lấy ý tưởng của cô và hứa hẹn sẽ thành siêu phẩm trên thị trường bất động sản trong thời gian tới mặc dù tình hình chung của ngành bất động sản trên cả nước ở thời điểm hiện tại đang vô cùng khó khăn.
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng lập tức xù lông lên:
“Cái gì? Làm trợ lý chuyên môn cho một tổng giám đốc mang tiếng là vô nhân tính anh trong năm năm? Thêm nữa mười hai tỷ tôi còn trả được cho anh lẻ nào vài đồng bạc lẻ tiền lãi tôi lại không thể trả được?”
Hoàng Phượng nghe nhân viên trong tập đoàn bất động sản Thiên Long bàn tán Thiên Long là một người nghiêm khắc tới vô nhân tính. Vừa nhận chức tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Thiên Long anh đã thay đổi toàn bộ lãnh đạo cấp cao là nữ thành nam bất kể họ làm việc có thâm niên cho tập đoàn. Trong quá trình làm việc nếu ai sai phạm anh sẵn sàng sa thải mà không cho họ cơ hội. Cô đã từng chứng kiến anh ráng chức giám đốc kinh doanh của Hồng Sơn, sa thải giám đốc khu đô thị Đông Anh và trưởng phòng truyền thông. Cô có bị điên mới tự chui đầu vào rọ.
Bị nói mình là người vô nhân tính Thiên Long lập tức xoay người áp sát Hoàng Phượng, nét mặt của anh lúc này viết lên ba chữ “không thỏa thuận”, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói:
“Nếu cô không đồng ý thì đề nghị cô đổi đề tài khác làm đồ án tốt nghiệp. Còn tiền lãi, cô nợ tôi mười hai tỷ đồng trong hơn hai tháng. Tính theo lãi suất hiện tại một tháng thì cô phải trả cho tôi hơn hai trăm triệu đồng tiền lãi. Lúc trước cô phục vụ tôi một ngày hai mươi tư tiếng cô được trả một tỷ đồng”,
Anh nhìn vào đồng hồ trên tay mình rồi nói tiếp:
“Hiện tại số tiền lãi đủ để cô phục vụ tôi trong sáu tiếng, vừa thời gian trời sáng.”
Dứt lời anh ép cô đứng sát vào cửa sổ để cô không còn đường lui sau đó anh cúi xuống áp môi mình lên môi cô hôn, một tay của anh ôm ngang eo của cô, tay còn lại luồn vào chiếc váy ngắn của cô tìm đúng điểm nhạy cảm giữa hai đùi cô bóp nhẹ.
Hoàng Phượng thiếu chút nữa thì hét lớn. Cũng may cô kiềm chế được nếu không ba mẹ của cô, rồi Nguyên Vũ không nghe được sẽ nghĩ cô là người thế nào khi ở chung phòng với Thiên Long.
Độ vô sỉ của anh cô đã được lĩnh. Cô nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang đặt nơi hạ thân của cô rồi hét vào mặt anh:
“Anh có quyền gì mà ra điều kiện vô lý đó với tôi?”
Trừ món nợ mười hai tỷ cô nợ anh, giữa hai người chẳng có liên quan gì. Đòi hỏi này của anh chẳng phải ngang ngược đến vô lý sao? Anh đang ở ngay biệt thự nhà cô, có bố mẹ, có anh trai và còn có cả người yêu của cô mà dám dở trò sàm sỡ với cô.
Lúc này Thiên Long như bị chạm vào sợi dây tự ái, lực tay của Hoàng Phượng không thể ngăn cản anh. Một tay anh ôm chặt khiến cô không thể phản kháng, một tay của anh di chuyển vào vào bên trong quần nhỏ của cô của cô khám phá. Lần đầu tiên trong đời tiếp xúc với nơi nhạy cảm của phụ nữ khiến máu nóng trong người Thiên Long bất chợt trỗi dậy càng hôn cô mạnh bạo hơn.
Hoàng Phượng tức giận quát vào mặt anh, nhưng sợ mọi người nghe thấy giọng của cô chỉ có thể rít qua kẽ răng:
“Anh lấy tay ra khỏi nơi đó ngay, anh đang ở trong nhà tôi đấy.”
Thiên Long không những không nghe lời Hoàng Phượng mà còn khom người ôm cô đi tới giường lớn đặt cô nằm xuống rồi anh nằm đè lên người cô, giọng nói của anh phát ra cũng khàn đặc:
“Trước đó tôi đã nói với cô tiền lãi tôi không lấy rồi. Còn đây là nhà của cô tôi biết rõ, vừa nãy anh trai của cô còn nói chúng ta cứ tự nhiên.”
Hoàng Phượng thất muốn nguyền rủa ông anh trai của mình ngàn lần vì đã rước sói về nhà, lại còn giao em gái mình trước miệng sói nữa. Dứt lời Thiên Long tiếp tục công việc đang giang dở của mình.
Hoàng Phượng bị hành động ngang ngược của Thiên Long làm cho run sợ, cô xoay đầu né tránh nụ hôn của anh:
“Khoan đã, tôi muốn thỏa thuận với anh một chút”.
Thiên Long buông lời dứt khoát:
“Không có thỏa thuận.”
Thiên Long dùng tay kéo nhẹ chiếc đầm ôm body cúp ngực của Hoàng Phượng, tòa thiên nhiên hoàn mỹ của cô lập tức phơi bày trước mặt anh. Một nụ hôn nữa lại rơi xuống bộ ngực trần đầy đặn đang phập phồng vì tức giận của cô.
“Tôi đồng ý.”
Hoàng Phượng bị dồn ép vào ngõ cụt, lúc này phương án đầu hàng là là phương án tối ưu nhất.
Nghe Hoàng Phượng nói Thiên Long lập tức rời khỏi người cô, anh kéo chiếc đầm của cô lại cho ngay ngắn rồi kéo cô đứng dậy làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
“Chết tiệt” Anh thầm chửi bản thân mình. Nếu kéo dài thêm một chút nữa anh sợ rằng mình sẽ không kiểm soát nổi mà làm chuyện xấu với cô. Anh đi xuống giường bước đi một cách khó khăn do người anh em mất nết của anh đã thức giấc to lớn cực đại cọ vào quần khiến anh rất khó chịu.
Anh đi tới phòng làm việc của Bình Minh thông với phòng ngủ ngồi xuống khởi động laptop. Anh hành động như thể mình là chủ nhân của căn phòng này vậy. Hoàng Phượng ngạc nhiên, laptop của Bình Minh đến cô còn chưa biết mật khẩu vậy mà người này?
Cô còn chưa hết ngạc nhiên đã thấy Thiên Long chìa ra hai tờ giấy A4 trước mặt kèm theo cây bút:
“Cô đọc kỹ bản hợp đồng đi rồi ký.”
Hoàng Phượng cầm tờ giấy đọc, một hồi sau đó cô ngước lên nhìn anh cười cười lấy lòng:
“Có thể giảm thời gian xuống…”
Hoàng Phượng còn chưa nói hết câu Thiên Long đã cắt ngang lời cô:
“Hoặc là ký, hoặc là xé.”
Nhìn ánh mắt mà nét mặt không có nhiệt độ của Thiên Long lúc này Hoàng Phượng không còn lựa chọn nào khác đành phải ký vào bản hợp đồng làm trợ lý chuyên môn cho Thiên Long trong năm năm. Ngoài vấn đề về thời gian thì vấn đề đãi ngộ và mức lương cô nhận được hàng tháng cô rất hài lòng.
Sau khi hai người cùng ký vào bản hợp đồng, Thiên Long đưa cho Hoàng Phượng một bản và anh cầm một bản. Anh nhìn cô nghiêm túc nói:
“Từ ngày mai cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu cần hỗ trợ vấn đề làm đồ án tốt nghiệp.”
Không cần đợi Hoàng Phượng lên tiếng Thiên Long đi về phía cửa để ra về nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Anh lấy điện thoại bấm gọi cho Bình Minh, bạn thân của anh đã khóa máy. Anh không muốn bị mang tiếng xấu khi lần đầu tiên tới nhà bạn thân của mình mà đã ngủ với em gái của bạn, hơn nữa hiện tại anh cũng biết cô chính là người yêu của Nguyên Vũ mặc dù anh chỉ có thể thân mật mới một mình cô là phụ nữ anh cũng không bỡ. Vì vậy anh nhìn Hoàng Phượng vẫn đang còn thất thần với bản hợp đồng trên tay nói:
“Gọi người tới mở cửa đi.”
Hoàng Phượng giật mình rời mắt khỏi bản hợp đồng nhìn Thiên Long hỏi ngược lại anh:
“Ông Tom khóa cửa từ bên ngoài sao?”
Cô đi lại cố gắng mở cửa nhưng không được.
“Tôi không cầm theo điện thoại.”
Thiên Long đưa điện thoại của mình cho Hoàng Phượng sau đó đi vào phòng đồ của Bình Minh. Anh lấy một bộ đồ mặc ở nhà vào phòng tắm. Một lúc sau anh quay trở lại với bộ đồ thể thao thoải mái của bạn thân rồi leo lên giường nằm ngủ như thể anh mới là chủ nhân của căn phòng này.
Hoàng Phượng bất lực nhìn Thiên Long đang nằm trên giường gào thét:
“Còn tôi thì sao?”
Thiên Long bật cười thành tiếng với câu hỏi của Hoàng Phượng, anh xích sang một bên rồi vỗ vào khoảng trống bên cạnh nói:
“Nếu cô không muốn về phòng của mình ngủ thì tôi rất hoan nghênh. Dù sao tôi cũng rất thích ngủ chung với cô.”
Thiên Long không hề che dấu cảm xúc của mình.
Hoàng Phượng trần tình:
“Không phải tôi không muốn về phòng của mình mà tôi không thể gọi ba mẹ của tôi tới đây giúp tôi đi tìm anh trai tôi được. Lúc đó họ biết được tôi đang ở chung một chỗ với anh thì sao?”
Thiên Long vào phòng để đồ lấy ra một áo thun của Bình Minh còn nguyên nhãn mác ném lên người Hoàng Phượng:
“Muộn rồi, tắm thay đồ nhanh rồi đi ngủ.”
Hoàng Phượng đang suy nghĩ ngày mai sẽ xử lý ông anh trai của như thế nào khi thấy em gái của mình bị một tên lưu manh bắt nạt mà không giúp còn khóa cửa cổ vũ anh ta thì nghe giọng của Thiên Long vang lên lần nữa:
“Hay đợi tôi thay đồ giúp?”
Hoàng Phượng ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào phòng tắm rồi khóa chặt cửa lại.
Số cô đúng là đen đủi, hai lần cô tránh mặt Nguyên Vũ đều gặp phải Hoàng Long, còn bị anh ngang ngược ức hiếp đến bực mình.
Từ trong phòng tắm đi ra thấy Thiên Long nằm im Hoàng Phượng còn tưởng anh ngủ rồi vì vậy cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Nhưng vừa đặt lưng xuống đã bị Thiên Long nghiêng người ôm chặt. Hoàng Phượng vùng vằng phản kháng:
“Buông tôi ra, tôi hét lên bây giờ.”
Thiên Long dụi dụi mặt vào cổ của Hoàng Phượng, mắt vẫn nhắm nghiền nói giọng buồn ngủ:
“Tôi chỉ muốn ôm cô ngủ, cũng đâu phải lần đầu chúng ta ngủ chung.”
“Tôi không muốn.”
Thiên Long mở mắt nhìn Hoàng Phượng:
“Nếu không muốn ngủ chúng ta làm chuyện khác nhé?”
Sợ con người ngang ngược này nói được làm được Hoàng Phượng lập tức nhắm mắt, nằm im không dám ngọ nguậy.
Ngày hôm sau đến giờ ăn sáng Bình Minh mới mở cửa phòng cho Thiên Long và Hoàng Phượng. Lúc mở cửa phòng Bình Minh còn nhẹ nhàng ló đầu vào bên trong phòng xem xét tình hình em gái và bạn thân của mình thế nào nhưng chưa kịp nhìn thấy gì đã có một chiếc giày cao gót phi thẳng vào phía anh. Cũng may anh cảnh giác lập tức lui ra đóng cửa lại, chiếc giày va vào cửa vang lên tiếng động lớn.
Ngay sau đó anh mở cửa đi vào phòng bất bình chỉ vào mặt Thiên Long và Hoàng Phượng lên án:
“Hai người này, hai chiếc áo Gucci này tôi mới mua hơn một trăm triệu còn chưa kịp bóc tem hai người đã lấy mặc rồi.”
Thiên Long ném cho Bình Minh một ánh mắt cảnh cáo:
“Tao nuôi mày ăn học trong mấy năm, giờ ra trường rồi đến lượt mày nuôi tao.”
Hoàng Phượng ném mạnh chiếc gối đang cầm trên tay vào người Bình Minh:
“Anh còn dám ở đây than vãn, hôm nay em phải đánh chết anh.”
Dứt lời một chiếc gối khác lại bay vèo về phía anh.
Bình Minh chạy quanh người Thiên Long cầu cứu:
“Gác chuyện tao lừa mày sang một bên. Tối qua tao giúp mày giờ mày không giúp tao còn đứng đó cười nhìn tao bị đánh?”
Hồi Bình Minh còn du học ở bên Anh, Hoàng Phượng đã từng gọi điện báo cho anh biết cô yêu cấp dưới của bố mình. Anh không biết người yêu của em gái mình có tính cách thế nào nhưng khi thấy người bạn thân của mình từ trước tới nay không thể gần gũi phụ nữ lại có thể ôm hôn em gái của mình. Một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, giàu có và hơn hết là sạch hơn tờ giấy trắng không có lý do gì để anh không tác hợp em gái mình cùng Thiên Long.
Trước tình hình nguy nan của bạn thân, Thiên Long chỉ còn cách nhún vai tỏ vẻ bất lực. Hiện tại anh đã hiểu một phần vì sao cái tên ở nhà của hai người này lại Tom và Jerry.
“Ông bà chủ cho gọi các cháu xuống ăn sáng.”
Nghe tiếng của người giúp việc gọi Hoàng Phượng mới dừng lại, cô vừa thở hổn hển vừa nhìn Bình Minh nói:
“Nói cho anh biết em không tha tội cho anh đâu.”
Nói rồi cô về phòng thay đồ tạm thời tha cho Bình Minh.
Thiên Long cùng Bình Minh xuống phòng ăn trước, lúc này ông Hoàng Hải và bà Diễm My đã có mặt tại phòng ăn. Thiên Long nhanh miệng nói:
“Con chào hai bác, sáng nay con lại làm phiền hai bác rồi.”
Nhìn thấy Thiên Long bà Diễm My cười nói:
“Hai bác vui không hết chứ phiền gì? Từ nhỏ tới lớn không thấy thằng Minh đưa bạn về nhà bác còn nghĩ nó không có bạn thân. Hai đứa nhanh ngồi vào ăn sáng đi.”
Vẫn là Thiên Long nhanh miệng đáp.
“Dạ vâng ạ.”
Ông Hoàng Hải nói thêm vào:
“Con có bạn thân xuất sắc như vậy cần phải học hỏi ở bạn”.
Thiên Long vội phản bác:
“Thực sự con không giỏi như bác nghĩ đâu ạ, nếu bác không phiền con rất mong được bác chỉ bảo ạ.”
Ông Hoàng Hải cười xởi lởi:
“Không phiền gì cả, cuối tuần bác thường dành thời gian cho gia đình. Nếu con có khúc mắc gì về vấn đề kinh doanh cần bác tư vấn thì con đến gặp bác. Bác luôn sẵn sàng.”
Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên Thiên Long tới nhà Hoàng Phượng chơi nhưng anh có cảm giác rất gần gũi với mọi người, có lẽ là do anh là bạn thân với Bình Minh cũng có thể là do anh và Hoàng Phượng có mối quan hệ không bình thường từ trước.
Hoàng Phượng thay một chiếc váy đơn giản xong cũng xuống dưới cùng mọi người ăn sáng, chưa đi vào tới phòng ăn cô đã lên tiếng, giọng của cô nũng nịu như một đứa trẻ:
“Chào buổi sáng bố mẹ.”
Cô cúi đầu chen vào giữa ông Hoàng Hải và bà Diễm My, hai tay của cô bá cổ hai người. Hai người đồng thời hôn hai bên má của Hoàng Phượng rồi cô mới chịu rời đi.
Bà Diễm My cười khó xử:
“Con gái lớn rồi mà không biết giữ ý giữ tứ gì cả. Hôm nay nhà mình có khách đấy. Con chào anh đi.”
Mặc dù không muốn chào hỏi hai anh chàng một có lỗi với mình, một luôn ăn hiếp mình nhưng trước mặt bố mẹ cô không dám thể hiện ra mặt. Cô chào lấy lệ:
“Chào buổi sáng anh Tom, chào buổi sáng anh.”
Thiên Long ngay lập tức bổ xung:
“Long.”
Hoàng Phượng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chào buổi sáng anh Long.”
Bình Minh cố ý để trống ghế gần Thiên Long cho Hoàng Phượng nhưng bị cô nháy mắt ra hiệu để anh di chuyển sang ghế bên cạnh.Trước ánh mắt giận giữ của em gái, Bình Minh đành ngồi vào ghế gần Thiên Long.
Lúc ăn sáng bà Diễm My nhìn Thiên Long cười nói:
“Hồi tối lạ nhà cháu ngủ có ngon không?”
Bình Minh định lên tiếng nói gì đó thì lập tức hai bàn chân của anh bị hai chiếc giày thể thao hai bên dặm lên, lại còn dặm rất mạnh khiến anh hít phải một ngụm khí rồi hét lên:
“Dì Hải ơi lấy cho con xin thêm trái ớt.”
Ông Hoàng Hải nhìn Bình Minh quát:
“Con lớn rồi ăn nói với người lớn tuổi cho đàng hoàng, việc gì phải la hét lên như thế?”
Thật sự anh không cố ý nói lớn, do bị hai người hai bên làm anh đau quá nên anh đành mượn cơ hội này hét lên nhằm giảm bớt cơn đau. Lúc nhận ớt từ người giúp việc, anh cúi đầu với dì:
“Con cảm ơn gì Hải, xin lỗi con nói hơi lớn tiếng ạ!”
Gì Hải cười tươi:
“Không có gì!”
Thiên Long và Hoàng Phượng không ai bảo ai đồng thời nhấc chân khỏi bàn chân của Bình Minh.
Lúc này Thiên Long mới có cơ hội đáp lại câu hỏi của bà Diễm My:
“Dạ con quen đi công tác nhiều rồi nên ở đâu cũng là nhà, ngã đâu cũng là giường nên đặt lưng xuống là ngủ thôi ạ!”
Thực tế hồi tối sau khi Hoàng Phượng tắm xong, anh ôm cô ngủ tới sáng. Hai người vừa dậy được một lúc đang tìm cách mở cửa phòng thì nghe tiếng Bình Minh mở cửa, vì vậy Hoàng Phượng mới cầm giày ném Bình Minh. Cũng may anh trai của cô tránh đươc, nếu không làm Bình Minh bị thương cô không biết giải thích với bố mẹ của mình thế nào.
Nghe Thiên Long nói ông Hoàng Hải cảm thấy thương xót:
“Con thanh niên còn khỏe cũng bên chú ý tới sức khỏe một chút.”
“Dạ con cảm ơn bác đã nhắc nhở ạ!”
Câu nói này lúc mẹ của anh chưa bị tai biến vẫn thường nói với anh, hai năm trước mẹ anh bị tai biến ảnh hưởng tới dây thần kinh số bảy nên nói hơi khó khăn. Gần đây bà châm cứu mới nói lại được nhưng bà lại ít nói hẳn. Mỗi lần nói chuyện với bà anh thường nói rào trước anh sẽ chú ý tới sức khỏe của bản thân vì vậy bà cũng yên tâm.
“Cháu chào cả nhà!”
Giọng nói của Nguyên Vũ vang lên ở cửa phòng ăn khiến tất cả mọi người chú ý.