Vũ Động Càn Khôn

Chương 1298: Khe nứt vị diện



Loại không gian vặn vẹo này giằng co mất chừng mười phút, sau đó bụi đất ngập trời mới dần dần rút đi, vô số ánh mắt lập tức quăng về phía bên đó.

Không gian dần hồi phục, một đạo Ma ảnh khổng lồ không nhìn thấy điểm cuối chậm rãi xuất hiện, sau đó trở nên rõ ràng.

Ma Hoàng chi tượng đứng sừng sững trong thiên địa, giống như kẻ hủy diệt đến từ Dị Vực.

- Như thế nào lại không có chuyện gì?

Khi ánh mắt nhìn thấy rõ ràng, trong thiên địa chợt bộc phát ra vô số tiếng hô kinh hãi, những cường giả bên trong liên quân hoảng sợ nhìn Ma Hoàng chi tượng gần như lông tóc không hao tổn gì, vẻ mặt đều trắng bệch.

Công kích vừa rồi là ngưng tụ lực lượng tối cường của bọn họ, vậy mà lại không tạo thành tổn thương đối với Ma Hoàng chi tượng?

- Làm sao có thể?

Tiêu Viêm cũng hô lên, Ma Hoàng chi tượng mặc dù khủng bố, nhưng tuyệt đối không có khả năng không tổn thương trước công kích của bọn hắn a?

Lâm Động nheo mắt lại, chăm chú nhìn Ma Hoàng chi tượng, chợt khẽ lắc đầu:

- Những công kích đó, hoàn toàn bị nó mạnh mẽ hấp thu, nhưng như vậy cũng không có nghĩa không tạo thành tổn thương cho nó.

Răng rắc…

Ngay lúc thanh âm của Lâm Động vừa dứt, đột nhiên một tiếng nứt nhỏ vang vọng trong thiên địa, sau đó mọi người liền nhìn thấy thân thể cao lớn của Ma Hoàng chi tượng không ngờ lại xuất hiện một vết rạn nho nhỏ.

Rắc rắc rắc…

Đạo vết rạn này vừa xuất hiện liền dẫn đến phản ứng dây chuyền, vài vết rạn tương tự cũng xuất hiện trên thân Ma Hoàng chi tượng, cuối cùng trải rộng gần nửa người nó.

Vù…

Quang tuyến cuồng bạo tựa như hủy diệt từ bên trong vết rạn lóe ra, mọi người đều có thể cảm thấy năng lượng đáng sợ hội tụ bên trong thân hình của Ma Hoàng chi tượng.

Chỉ có điều, loại năng lượng này hiển nhiên là Ma Hoàng chi tượng đã không thể nào chịu nổi.

- Thắng rồi?

Vô số cường giả trong liên quân kinh ngạc nhìn một màn này, ánh mắt thoáng có chút mờ mịt, loại tình huống này, bọn hắn có thể được xem là thắng hay không? Ma Hoàng chi tượng lúc này giống như một viên tạc đạn, cuối cùng không cách nào triển khai thế công.

Lâm Động khẽ nhíu mày nhìn một màn này, Ma Hoàng chi tượng giống như cố ý cường hành đem tất cả công kích của bọn hắn hấp thu vào trong cơ thể, như vậy có thể khiến năng lượng trong cơ thể nó bành trướng đến một mức độ khủng bố nào đó, bởi vậy, cho dù là Thiên Vương Điện cũng không thể nào khống chế, loại hành vi này hiển nhiên không khác gì tự tìm đường chết.

Chỉ có điều, Thiên Vương Điện là loại ngu xuẩn vậy sao?

- Hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận?

Lăng Thanh Trúc đi đến bên cạnh Lâm Động, nói khẽ, loại năng lượng đạt đến mức này, một khi nổ tung, chỉ e là một nửa Tây Huyền Vực sẽ bị hủy diệt, mà bọn hắn chỉ e cũng không có mấy người thoát được.

Lâm Động nghe vậy, mục quang chợt lóe, trong lòng cũng ngưng trọng hơn một phần, nếu thật sự là vậy, bọn họ nhất định sẽ tử thương thảm trọng.

- Lâm Động, ta và ngươi tùy thời chuẩn bị vận chuyển không gian chi lực.

Ánh mắt Không Gian chi chủ quét đến, trầm giọng nói, hắn hiển nhiên cũng nghĩ đến tình huống đó, mọi người lúc này, muốn chạy trốn thì đã không kịp, chỉ có hai người bọn hắn khống chế không gian chi lực thì mới có thể bảo vệ một vài người thoát thân.

Chỉ có điều, như vậy dù sao cũng có hạn, cho dù là hai người bọn hắn liên thủ thì cũng không có khả năng đem tất cả mọi người thuấn di ra khỏi Tây Huyền vực, nếu là lúc trước thì sẽ xuất hiện tổn thất cực kỳ nặng nề, nhưng bây giờ dường như đã không còn phương pháp nào nữa rồi.

Lâm Động khẽ gật đầu, trong lòng than nhẹ một tiếng, hắn cũng chỉ có thể cố hết sức thôi.

Ứng Hoan Hoan đứng ở vị trí trước nhất, đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn chằm chằm vết rạn nứt phủ kín Ma Hoàng chi tượng, giống như một trái tạc đạn kinh khủng hủy diệt thế gian, lông mày loan nguyệt hơi nhíu lại, một loại cảm giác bất an trỗi dậy.

- Thiên Vương Điện, đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao? Ta lúc trước đã từng nói, chỉ cần có thể thanh trừ các ngươi khỏi thế gian này, khiến thiên địa trở nên thanh bình, cho dù chúng ta phải trả một cái giá đắt thì cũng đáng.

- Ngươi như vậy, cuối cùng vẫn là thua.

- Ha ha…

Lúc âm thanh của Ứng Hoan Hoan vừa dứt, bên trong Ma Hoàng chi tượng cũng phát ra một đạo tiếng cười trầm thấp, bên trong tiếng cười có chút điên cuồng, còn có chút cuồng nhiệt như chờ đợi đã lâu.

Tại vị trí mi tâm của Ma Tượng, hào quang lấp lánh, chỉ thấy thân thể Thiên Vương Điện chậm rãi chui ra, nửa thân thể chui ra ngoài của hắn tóc tai bù xù, nhìn đám người Ứng Hoan Hoan, trên mặt treo nụ cười cực kỳ quỷ dị:

- Băng Chủ, ngươi thật sự cho rằng các ngươi thắng rồi sao?

- Vậy ngươi còn có thể làm gì? Ngươi bây giờ, còn có thể làm gì đáng sợ hơn? Tự bạo sao?

Ứng Hoan Hoan thản nhiên nói.

- Ha ha, đúng vậy, ta quả thực không thể làm gì.

Thiên Vương Điện cười:

- Bởi vì năm xưa Phù Tổ phong ấn khe nứt vị diện cho nên những Dị Ma chúng ta bị lưu lại tại mảnh thiên địa này giống như trở thành kẻ tù tội, kể từ đó ta đã biết, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chúng ta cuối cùng sẽ thua, dù sao thì đây cũng là chủ chiến trường của các ngươi.

- Cho nên, muốn nghịch chuyển loại cục diện này, chỉ có một biện pháp.

Ứng Hoan Hoan, đồng tử đám người Lâm Động đều hơi co rút lại, sự bất an trong lòng càng dày đặc hơn.

- Biện pháp đó là…

Thần sắc trên mặt Thiên Vương Điện lúc này đã trở nên cuồng nhiệt đến cực hạn, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phảng phất như xuyên thấu thương khung:

- Phá hư phong ấn khe nứt vị diện, để tộc ta chính thức tiến vào mảnh thiên địa này!

- Khe nứt vị diện chính là do sư phó thiêu đốt Luân Hồi biến thành, đừng nói là ngươi, cho dù là Dị Ma Hoàng cũng không thể phá hư, ngươi muốn phá hư nó, thật đúng là chuyện hoang đường viễn vông.

Sinh Tử chi chủ cười lạnh nói.

- Nói không sai, chỉ dựa vào chúng ta mà muốn làm rung chuyển phong ấn vị diện thì quả thật không có khả năng, cho nên… ta mới muốn mượn lực lượng của các ngươi a.

Thiên Vương Điện cười khùng khục một cách quái dị, chỉ vào vết nứt phủ kín Ma Hoàng chi tượng, lực lượng hủy diệt trong đó khiến da đầu mọi người đều run rẩy.

- Hiện nay Ma Hoàng chi tượng không chỉ ngưng tụ tất cả lực lượng của Ma Ngục chúng ta, mà còn có tất cả lực lượng của các ngươi.

- Ta nghĩ, như vậy hẳn là đủ rồi.

Tiếng cười của Thiên Vương Điện trở nên điên cuồng, nói:

- Ha ha, hết thảy phải cảm tạ các ngươi, nếu như không có các ngươi thì kế hoạch này cũng không thể nào thi triển!

Sắc mặt vô số người lúc này đều trở nên trắng bệch, bọn hắn cuối cùng đã hiểu, thì ra Thiên Vương Điện ngay từ lúc bắt đầu đã không muốn quyết chiến với bọn họ, bọn hắn vẫn luôn ôm thái độ muốn chết là vì muốn mượn lực lượng của bọn họ, đem phong ấn vị diện phá hỏng.

Mà một khi phong ấn bị phá, Dị Ma tộc sẽ chân chính ập đến, đến lúc đó, trận Thiên Địa đại chiến Viễn Cổ sẽ lại lần nữa hàng lâm, trước kia, bọn hắn có Phù Tổ cản cơn sóng dữ, bây giờ đã không còn Phù Tổ, bọn họ căn bản không thể bảo vệ được thiên địa này dưới sự tiến công của Dị Ma.

 

Nghĩ đến một màn đó, cho dù là Lâm Động, Sinh Tử chi chủ cũng không khỏi giật mình, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ.

- Bây giờ, chúng ta hãy xem một màn hoành tráng nhất mấy ngàn năm qua.

Thiên Vương Điện cuồng tiếu, tất cả mọi người có thể nhìn thấy ánh sáng bên trên thân hình khổng lồ của Ma Hoàng chi tượng càng trở nên cuồng bạo, hiển nhiên Ma Hoàng chi tượng đã không thể nào chịu nổi nữa.

Ứng Hoan Hoan thấy vậy, bàn tay ngọc siết chặt, hàn khí kinh người từ trong thể nội nàng tràn ra, thân thể mềm mại phóng ra, trong đôi mắt nàng bùng lên một tia xích hồng, sau đó, huyết vụ đột nhiên từ trong thể nội tràn ngập khắp thiên địa.

- Băng chi đại thế giới!

Hàn khí tràn ngập huyết vụ nhanh chóng tràn ra, cuối cùng đem Ma Hoàng chi tượng bao phủ, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên không ngừng, một đạo hàn băng tù lao huyết hồng hơn mười vạn trượng lăng không ngưng kết thành, đem Ma Hoàng chi tượng bao phủ.

Lao tù thành hình, từng đạo phù văn cổ xưa hiện lên, đem phong ấn chi lực mở ra đến mức tận cùng, lúc này chỉ cần đem Ma Hoàng chi tượng vây khốn, như vậy thì loại lực lượng hủy diệt này sẽ bộc phát, cho dù phải trả cái giá là Tây Huyền Vực bị hủy diệt, nhưng so với kết quả phong ấn vị diện bị hủy thì còn tốt hơn vô số lần.

- Ha ha, bây giờ ngươi còn muốn ngăn ta sao? Băng Chủ, ngươi thật quá ngây thơ rồi!

Đối mặt với ngăn trở cuối cùng của Ứng Hoan Hoan, Thiên Vương Điện phát ra tiếng cuồng tiếu, tiếng cười từ bên trong xuyên ra ngoài, sau đó băng lao chấn động, vô số đạo ma quyền nện mạnh lên, trực tiếp đem băng lao biến thành băng vụn đầy trời.

Phụt phut…

Vẻ mặt Ứng Hoan Hoan trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo thối lui vài chục bước, thân thể mềm mại lộ ra vẻ yếu nhược cực kỳ.

- Ha ha…

Thiên Vương Điện cười lớn, sau đó thủ ấn của hắn biến đổi, mọi người liền cảm thấy một cỗ lực lượng hủy diệt dâng lên, vết nứt bên trên Ma Hoàng chi tượng càng thêm rõ ràng, cuối cùng, dưới vô số đạo ánh mắt hoảng sợ, bộc phát triệt để.

Ầm…

Một màn này phảng phất như thiên địa vỡ nát, ánh sáng mãnh liệt bao trùm toàn bộ Tây Huyền Vực, thậm chí ba đại huyền vực khác cũng có thể trông thấy ánh sáng cường liệt bay lên không trung Tây Huyền Vực.

- Viu…

Chỉ có điều ngoài ý muốn chính là lực lượng hủy diệt như vậy lại không phóng thích vào Tây Huyền Vực, mà trực tiếp hóa thành một đạo cột sáng khổng lồ không nhìn thấy điểm cuối, xuyên thẳng mây xanh, xuyên qua thương khung, thẳng đến vị trí phong ấn vị diện xa xôi.

- Ha ha, đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết một chuyện cuối cùng, Ngô Hoàng đã thoát khỏi phong ấn của Phù Tổ, chỉ cần phong ấn vị diện bị phá vỡ, Ngô Hoàng sẽ lại lần nữa hàng lâm đến mảnh thế gian này!

- Đến lúc đó, sinh linh của mảnh thế giới này sẽ làm nô cho tộc ta!

- Ha ha ha ha ha!

Cột sáng hủy diệt xuyên qua thương khung, nhưng tiếng cuồng tiếu của Thiên Vương Điện lại vang vọng khắp bốn huyền vực, Loạn Ma Hải và Yêu Vực…

Vô số người ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn cột sáng hủy diệt kia, một loại tuyệt vọng lan khắp trái tim.

Dị Ma Hoàng lại lần nữa hiện thế sao?

Thời kỳ viễn cổ còn có Phù Tổ cùng hắn tranh phong, nhưng bây giờ đã không còn Phù Tổ, mảnh thiên địa này làm sao có thể ngăn cản tồn tại khủng bố như vậy?

Cột sáng hủy diệt phá vỡ thương khung, toàn bộ thiên địa vang vọng tiếng ầm ầm, phảng phất như là âm thanh của Thiên Vương Điện trước khi chết, tràn đầy cuồng nhiệt và tàn nhẫn.

Thời Viễn Cổ, để thành được trận Thiên Địa đại chiến đó, mảnh Thiên Địa này đã bỏ ra một cái giá cực lớn, vô số cường giả vẫn lạc, thậm chí ngay cả Phù Tổ đại nhân cũng phải thiêu đốt Luân Hồi mới có thể tạo thành một dấu chấm hết cho trận Thiên Địa đại chiến đó, chỉ có điều bây giờ, một màn lúc trước sẽ diễn ra sao?

Trong sa mạc rộng lớn, vô số người vẻ mặt trắng bệch nhìn bầu trời, mặc dù bọn hắn không nhìn thấy bên ngoài thương khung, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy loại mùi vị tuyệt vọng này, bọn hắn lúc này mới biết được, nếu như thật sự khiến Dị Ma Hoàng hàng lâm thế gian, mảnh thiên địa này, chỉ e không có ai có thể cản được hắn.

Chẳng lẽ, vô số sinh linh trên mảnh thiên địa này sẽ rơi vào thảm cảnh trở thành nô bộc của Dị Ma Tộc sao?

- Dị Ma Hoàng… không ngờ đã thoát khỏi phong ấn…

Ánh mắt đám người Sinh Tử chi chủ cũng mờ mịt nhìn thương khung, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, nếu như đối mặt với đám Ma Ngục lúc trước, bọn họ còn có lòng tin diệt sạch bọn chúng, nhưng bây giờ, tất cả chiến ý của bọn họ đã bị dập tắt rồi.

Đây tất cả đều chỉ vì ba chữ Dị Ma Hoàng đó, bọn họ sau khi trải qua trận Thiên Địa đại chiến Viễn Cổ, hiển nhiên vô cùng hiểu rõ sự khủng bố của ma trung hoàng giả.

Lâm Động nhìn vô số người bên dưới, song chưởng cũng không nhịn được mà bóp chặt, đáng cười là bọn hắn vẫn một mực làm đối thủ của đám người Thiên Vương Điện, cũng không ngờ được kế hoạch của bọn chúng, chỉ e kế hoạch đó một khi thành công, bọn chúng sẽ tất thắng không thể nghi ngờ.

Bởi vì trong thiên địa này, không còn ai có thể ngăn được bước chân của Dị Ma Hoàng.

- Mọi người không cần quá mức lo lắng, dù bọn chúng có liều mạng, nhưng phong ấn vị diện chính là do sư phó dốc sức tạo ra, bọn chúng muốn phá hư cũng không dễ vậy đâu.

Lúc mọi người đang sa sút, một đạo âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, sau đó mọi người liền nhìn thấy Ứng Hoan Hoan xóa đi vết máu trên khóe miệng, đôi mắt đẹp nhìn về phía thương khung.

Bàn tay ngọc của Ứng Hoan Hoan kết ấn hàn khí, đột nhiên ngưng tụ thành một băng kính cực lớn trên không trung, bên trong mặt kính phảng phất như hiện lên điểm hắc ám tận cùng, phảng phất như một mảnh hư vô hắc ám.

Mà bên trong mảnh hư vô hắc ám đó, mọi người dần trông thấy một trận pháp cổ xưa không thấy điểm cuối hiển hiện, trận pháp tối nghĩa này khiến cho người nhìn cảm thấy nguyên lực sôi trào, có dấu hiệu không thể khống chế.

Từng đạo ánh sáng đem mọi thứ phía sau trận pháp che lấp, chỉ có điều mọi người vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau trận pháp đó chính là một đạo khe nứt khổng lồ, khe nứt giống như miệng ác ma, bên trong tràn ra vô tận tà ác, nhưng bị trận pháp cổ xưa kia một mực ngăn cản, căn bản không thể xâm nhập chút nào.

- Đó chính là… phong ấn vị diện mà Phù Tổ đại nhân lưu lại sao?

Mọi người nhìn trận pháp mênh mông bên trong hắc ám hư vô, thì thào tự nói.

Ầm…

Hình ảnh quang kính phản hồi về hiển nhiên là một màn vừa rồi, bởi vậy mọi người cũng có thể nhìn thấy một đạo cột sáng hủy diệt xẹt qua hắc ám hư vô, cuối cùng giống như vạn khối thiên thạch hung hăng nện lên trận pháp cổ xưa.

Ùng…

Mặc dù khoảng cách cực xa, nhưng trong khoảnh khắc va chạm đó, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được mảnh thiên địa này phảng phất như có chút run rẩy, thiên địa nguyên lực đều nhao nhao tán loạn.