Vũ Động Càn Khôn

Chương 1299: Hậu thủ



Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn trận pháp cổ xưa đó, trái tim nhảy lên đến tận cổ, bọn hắn bây giờ chỉ có thể ký thác vào phong ấn mà Phù Tổ lưu lại, nếu như phong ấn này thật sự bị phá hư, vậy mảnh thiên địa này chắc chắn sẽ gặp phải tràng diện sinh linh đồ thán.

Tất cả mọi người đều có thể thấy, theo đạo cột sáng hủy diệt kia trùng kích, một đạo năng lượng chấn động mấy chục vạn trượng giống như phong bạo quét đi tất cả mọi thứ bên trên phong ấn.

Mà bên trên phong ấn cũng bộc phát ra hào quang cổ xưa, hào quang ẩn hiện đó giống như hóa thành một đạo quang ảnh già nua không thấy điểm cuối, bàn tay khổng lồ của quang ảnh quét qua, đem chấn động hủy diệt kia lặng yên hóa giải.

- Sư phó…

Đám người Sinh Tử chi chủ nhìn đạo quang ảnh già nua kia, thần sắc ngưng trệ, lẩm bẩm.

Từng đạo chấn động hủy diệt không ngừng trùng kích, lại không ngừng bị quang ảnh ngăn cản, cả hai phảng phất như tạo thành một loại giằng co.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn loại giằng co này, bất tri bất giác trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Động cũng nhìn không nháy mắt cảnh tượng mà băng kính phản hồi về, đối với nơi đó, hắn cũng không xa lạ gì, lúc trước hắn luyện hóa Không Gian Tổ Phù đã từng đến đó, tự mình thể nghiệm sự đáng sợ của trận pháp phong ấn này.

Mặc dù Ma Hoàng chi tượng tự bạo cực kỳ khủng bố, nhưng muốn đột phá phong ấn cũng không phải là chuyện đơn giản a.

Loại giằng co này kéo dài không ngừng, sau đó mọi người liền nhìn thấy cột sáng hủy diệt bắt đầu dần yếu bớt, hiển nhiên là loại lực lượng này đã bắt đầu bị tiêu hao gần như không còn.

Trên đại sa mạc lập tức phát ra âm thanh hoan hô kinh thiên động địa, quả nhiên, mặc dù Thiên Vương Điện xuất đủ thủ đoạn, nhưng muốn phá phong ấn Tổ Phù há đơn giản vậy sao?

Bất luận thế nào,Thiên Vương Điện cũng không thể so được với Tổ Phù.

Lâm Động nghe thấy tiếng hoan hô rung trời, nhưng thần sắc lại không dám có chút buông lỏng, hắn nhìn chăm chú vào băng kính, nhìn quang ảnh cổ xưa bên trên phong ấn, trong lòng ngược lại dâng lên một cảm giác bất an.

Loại bất an này đến cùng là sao?

Lâm Động ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Hoan Hoan, chỉ thấy bàn tay ngọc của nàng cũng bóp chặt, trên gương mặt lạnh như băng tràn đầy ngưng trọng.

- Ầm…

Lúc nội tâm Lâm Động cực kỳ bấn an thi bên trong phong ấn vị diện kia đột nhiên thoáng run rẩy kịch liệt một cái, đằng sau phong ấn phảng phất như xuất hiện một hình bóng tà ác đến cực điểm.

- Viu…

Phong ấn run rẩy càng ngày càng kịch liệt, chợt một đạo tia sáng hắc sắc cực nhỏ, mãnh liệt từ phía sau phong ấn bắn ra, cuối cùng trực tiếp xuyên qua mi tâm của quang ảnh Tổ Phù.

Tiếng hoan hô đầy trời đột nhiên ngưng lại.

Vô số đạo ánh mắt ngơ ngác nhìn công kích không chút thu hút đó, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, đạo công kích đó là từ đâu đến? Như thế nào lại có thể xuyên qua phong ấn vị diện?

- Dị Ma Hoàng!

Ứng Hoan Hoan nghiến răng, hàn khí lạnh như băng từ trong thể nội cuồn cuộn tràn ra.

Vẻ mặt đám người Sinh Tử chi chủ cũng tái nhợt, trong đạo công kích lúc trước, bọn hắn đã nhận ra một loại chấn động cực kỳ quen thuộc, nó thuộc về Dị Ma Hoàng.

Ánh mắt Lâm Động cũng lộ ra vẻ chấn động nhìn một màn này, mượn khe hở mà đám người Thiên Vương Điện tạo thành, đột nhiên xuất thủ, trong ngoài giáp công, dùng để phá hư phong ấn vị diện sao?

Thiên Vương Điện kia chỉ e là từ lúc bắt đầu đã biết đám người bọn hắn không thể nào phá hư phong ấn vị diện, muốn làm được điều đó, bọn hắn phải có lực lượng của Dị Ma Hoàng.

Tác dụng của bọn hắn kỳ thực ra là tạo thành một khe hở, khiến cho phong ấn xuất hiện rung động, sau đó Dị Ma Hoàng kiếm được sơ hở mà ra tay.

Nhưng loại thời cơ này làm thế nào nắm bắt được hoàn mỹ như vậy?

Lâm Động nghĩ đến đây, thân thể run lên mãnh liệt, là cảm ứng của Ma Hoàng chi thủ? Chẳng lẽ, Dị Ma Hoàng, lúc bị phong ấn ngàn năm trước đã nghĩ đến tình huống ngày hôm nay? Cho nên lúc đó mới tự đoạn cánh tay, dùng nó làm nội ứng, đợi đến lúc này thì tiến hành phản công?

Tâm cơ như vậy đúng là cực sâu. Ngay cả tình huống cả ngàn năm sau cũng đoán được.

Thân thể Lâm Động khẽ run, địch nhân cuối cùng là kinh khủng đến mức nào?

- Dị Ma… Hoàng?

Vô số cường giả của liên quân vẻ mặt trắng bệch nhìn bên trong băng kính, trong đó, đạo quang ảnh cổ xưa bắt đầu nhạt dần, hiển nhiên vừa rồi bị tia hắc quang nhỏ nhoi đó xuyên thủng, phong ấn cũng đã bị đánh nát sự cân đối hoàn mỹ.

- Phù Tổ đại nhân!

Vô số cường giả nhìn đạo quang ảnh cổ xưa dần mờ nhạt, nhìn không được mà quỳ xuống, tiếng gào thét vang vọng đại địa, nếu như đạo phòng hộ cuối cùng này bị phá hủy, mảnh thiên địa này sẽ triệt để lộ ra trước sự ngấp nghé của Dị Ma.

Lâm Động nghe thấy tiếng gào thét đầy trời, trong đó tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, đó chính là một loại cảm giác Thiên Địa tương vong.

Trên không trung, bàn tay ngọc của Ứng Hoan Hoan cũng bóp chặt, hàm răng ngà cắn lên cặp môi đỏ mọng, thậm chí còn chảy ra một tia máu tươi.

Vẻ mặt đám người Sinh Tử chi chủ cũng trở nên tái nhợt.

Quang ảnh cổ xưa càng ngày càng yếu, mà lúc nó sắp tiêu tán, trong đôi mắt trống rỗng của quang ảnh phảng phất như xuất hiện một tia tình cảm, hắn nhìn về phía băng kính, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ tươi cười.

- Không cần tuyệt vọng.

Thanh âm già nua đó giống như thiên ngoại truyền đến, vang vọng khắp thiên địa, lập tức khiến thân thể vô số người chấn động, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía băng kính.

- Sư phó!

Đám người Sinh Tử chi chủ cũng lộ vẻ khiếp sợ, bọn hắn nhìn đạo thân ảnh cổ xưa sắp bị tiêu tán trong băng kính, mãnh liệt quỳ xuống.

Ứng Hoan Hoan cũng ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn đạo quang ảnh kia.

- Các đệ tử của ta, Dị Ma Hoàng có lưu hậu thủ, ta cũng có chuẩn bị hậu thủ, đó chính là các ngươi… Trận Thiên Địa đại chiến lần này, ta tin các ngươi có thể bảo hộ thứ mình muốn bảo hộ.

Ánh mắt quang ảnh phảng phất như xuyên thấu thời không, ngưng tụ trên người Ứng Hoan Hoan.

- Băng nhi, lúc ngươi thực sự muốn thủ hộ, ngươi sẽ có được lực lượng chân chính, năm đó lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta liền biết ngươi có lực lượng đó.

- Ha ha, lần này, đành nhờ vào các ngươi thôi, đừng trách vi sư để lại trọng trách nặng nề này.

Quang ảnh cổ xưa cười hiền hòa, quang ảnh cuối cùng cũng tiêu tán hoàn toàn, chỉ có phong ấn vị diện không hoàn chỉnh vẫn ngoan cố tồn tại.

Ứng Hoan Hoan nhìn quang ảnh từ từ tiêu tán, trên gương mặt đẹp chảy xuống hàng nước mắt trong suốt, nàng nhẹ nhàng lau đi, sau đó giống như tự mỉm cười đối với bản thân.

- Sư phó, ngài yên tâm, đệ tử biết phải làm thế nào rồi.

Nàng lăng không mà đứng, mái tóc dài óng ánh theo gió tung bay, trong khoảnh khắc đó, vẻ nhu nhược của nàng không khỏi khiến người khác đau lòng.