Mà dù có dùng "hút máu" để giải thích thì điểm ấy cũng nhanh chóng bị lật đổ. Bởi những vết thương trên tay, trong tình huống cậu không hề dùng năng lượng để chữa trị, đang lành lại với tốc độ khó tin.
Đến khi giọt máu cuối cùng được liếm sạch, sương mù cũng rời khỏi làn da của Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu đi xúc cảm ấm áp ấy, lòng bàn tay có vẻ hơi lạnh, khiến cậu ngơ ngác nhìn.
Nhiệt độ không khí không thay đổi, nên đây chắc hẳn là ảo giác.
Nhưng loại ảo giác này với người máy là rất hiếm thấy, cũng cực kì nguy hiểm, nên Nguyên Dục Tuyết lập tức rụt tay về theo bản năng.
Lần này sương mù không ngang ngược giữ đao, không cho cậu lấy về nữa.
Đầu ngón tay trắng tới gần như trong suốt được thứ gì không ngừng vuốt ve, dần ửng đỏ.
Nguyên Dục Tuyết gập ngón tay, cử động bình thường, không có cảm giác vướng víu... Tức là không bị động tay động chân.
Cậu lùi lại vài bước.
Tuy là sự cảnh giác vẫn rất cao, nhưng đối mặt với, chí ít là lúc này, sự tồn tại không uy hiếp tới nhiệm vụ của mình, còn không có thái độ công kích, Nguyên Dục Tuyết vẫn tạm dừng tấn công.
Cậu hơi ngoẹo đầu, nhìn khoảng không, vô thức mở miệng hỏi.
Vẫn không thể phát ra âm thanh, nên Nguyên Dục Tuyết đổi sang hỏi trong đầu.
[Cậu muốn làm gì?]
Đối phương hẳn là có thể giao tiếp với cậu bằng phương thức này.
Thực tế thì cậu không cần phải lo lắng vấn đề giao tiếp, vì sương mù dày đặc vừa rồi vẫn còn u ám âm khí đã lập tức đáp lại.
Âm thanh truyền thẳng vào đầu Nguyên Dục Tuyết, giao lưu bằng ý thức.
[Đừng để bị thương.]
Ánh mắt của Thần không ngừng đảo qua đầu ngón tay của thiếu niên.
Chỉ cần Thần muốn, hắn có thể nháy mắt sờ người này từ đầu tới chân, nhưng hắn không muốn làm hành vi xúc phạm như vậy.
Huống hồ lúc này sự chú ý của Thần đang tập trung vào vấn đề khác.
Bàn tay thiếu niên nõn nà tinh tế, không có dấu vết từng bị thương. Vết thương rướm máu trước đó đã khép miệng, chỉ để lại trên lòng bàn tay một đường màu trắng nhạt.
Là màu trắng hoàn toàn không phù hợp với thiếu niên có khí chất lạnh lẽo trước mặt, đôi tay giống như đóa hoa mềm mại được tỉ mỉ bảo dưỡng, nở rộ trên nền tuyết tan.
Ánh mắt tuần tra của Thần ngày một trắng trợn không che lấp, đến mức gần như hóa thành thực thể, tùy ý xoa nắn nơi đó.
Lần tiếp theo mở miệng giao lưu với Nguyên Dục Tuyết, giọng điệu trầm hơn, như có phần tức giận.
[... Chướng mắt.]
Thần đang chìm đắm trong thứ cảm xúc khó mà nói rõ kia, không ý thức được sự ngạc nhiên của Nguyên Dục Tuyết.
Đôi mắt đen láy hiện lên những bối rối.
Phương thức giao lưu của "Thần" và Nguyên Dục Tuyết là thông qua ý thức, nên chắc chắn vẫn có "sai lệch" về ngôn từ. Nhưng chính sự sai lệch này lại khiến Nguyên Dục Tuyết thấy... Quen thuộc tới kì lạ.
Một ít kí ức bị lãng quên hiện lên, giống như là ngắm hoa qua màn sương, mịt mờ như vậy khiến cậu khó mà nhớ thêm nhiều chi tiết.
Nhưng khi đối phương có những hành vi kì quái đó, giống như tự tay hủy đi hàng rào. Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không nhớ được ngọn nguồn của chuyện xảy ra dưới hồ hôm đó, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một suy luận rất không phù hợp với logic bình thường của cậu, thậm chí có thể nói là một ý nghĩ không có căn cứ ---
Không nhận được câu trả lời, hiển nhiên Thần rất bất mãn, thậm chí cường điệu lại.
[Tế phẩm của tôi, không được phép tổn hại... Lần thứ hai.]
Khi nói câu này, cảm xúc nôn nóng sốt ruột lại bùng lên.
Đây là lần thứ hai Nguyên Dục Tuyết tiến vào lĩnh vực của Thần.
Đây cũng là lần thứ hai cậu trở thành "tế phẩm", nên cậu đã chính thức thuộc sở hữu của "thần".
Đây là chuyện đương nhiên, là quy tắc không thể thay đổi.
Có điều cái đạo lý ngang ngược này, Thần cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không nói ra.
Một mặt vì nó là quy tắc được Thần nhận định, không cần hắn phải lặp lại. Hai là... Thần vẫn còn canh cánh trong lòng việc bị Nguyên Dục Tuyết từ chối lúc ở đáy hồ, nên rất mưu mô giữ im lặng chuyện này.
Không phản bác tức là đồng ý.
Không cho Nguyên Dục Tuyết có cơ hội phản bác mình, Thần giấu những lời đó đi, nuốt xuống bụng.
Nhưng Thần cũng nhớ, Nguyên Dục Tuyết đã từng có ước hẹn (?) với mình.
Muốn cậu trở thành tế phẩm của hắn, Thần cũng phải giao mình cho Nguyên Dục Tuyết, đây là trao đổi đồng giá.
Nhưng Thần hiện giờ không thể rời khỏi khu vực có nước quá lâu.
Nguyên Dục Tuyết cũng không chịu ở lại.
Để có được Nguyên Dục Tuyết, Thần cho ra kết luận chỉ có cách là rời khỏi vùng sông nước này, khiến cho ham muốn ra khỏi lĩnh vực của hắn cũng trở nên mãnh liệt chưa từng thấy.
Thời gian họ có quá ngắn.
Thần sẽ phải lần thứ hai trơ mắt nhìn tế phẩm của mình rời đi.
Tâm trạng bình lặng không gợn sóng vì chuyện này mà cuồn cuộn lên những dục vọng vốn không thuộc về Thần.
Không muốn để cậu đi.
Thế nhưng giây phút ý nghĩ ấy sinh ra, lại có một giọng khác lí nhí phản bác: Nhưng cậu ấy sẽ tức giận.
Nguyên Dục Tuyết không muốn ở lại đây.
Nhưng cậu đã là tế phẩm của Thần, lại không biết chăm sóc bản thân.
Đè xuống cảm giác chua xót bực bội, Thần quy hết tội cho việc tế phẩm bị hư hại, rất đương nhiên mà nghĩ: Nếu không vì thế thì Thần đã không xuất hiện ở đây.
Cho nên để Thần tiếp quản cũng vậy...
Trong bụng Thần nổi trôi đủ loại lí do, cuối cùng cũng ý thức được Nguyên Dục Tuyết hơi quá im lặng, bắt đầu cảnh giác.
Còn hơi luống cuống.
Thần nghĩ, suy nghĩ của mình không thể bị đọc được, nên Nguyên Dục Tuyết sẽ không giận.
Chí ít là sẽ không giận lúc này.
Tuy là Thần đã kịp thời tỉnh táo lại, cảm thấy việc mình làm không hề quá đáng, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết im lặng, hắn thật sự không giữ được bình tĩnh.
Sương mù dường như càng thêm hỗn loạn, hợp thành các loại hình thù dị dạng, sau đó dè dặt tiếp cận Nguyên Dục Tuyết, bất an chạm nhẹ vào cậu.
Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vươn tay ra, hàng mi rủ xuống, ngón tay chìm trong sương, động tác rất nhẹ nhàng.
"..."
Nguyên Dục Tuyết há miệng, im lặng nói một câu, lại nhanh chóng đổi sang giao lưu bằng ý thức, rất dịu dàng hỏi:
[... Giới Chu Diễn?]
[...]
Thần đã hiểu, đó là tên nhân loại!
Còn Thần thì không có tên.
Thần phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.
Tế phẩm của Thần, thế mà lại gọi Thần bằng tên của một người khác!
___________________________________
Ở chương 237 Giới Chu Diễn đã xuất hiện dưới vai trò Thần linh rồi, bà Tật đã để ổng tự xưng là Thần từ đoạn đó, nhưng kiểu lúc đó chưa được confirm ấy, ổng giống ma quỷ hơn =)))))))) Với tui cũng sợ spoil tình tiết nên mới chuyển thành hắn. Tới chương này thì Giới Chu Diễn coi như là "thần" mà đám dân làng "thờ phụng" nên mới đổi xưng hô sang Thần nhé.
Spoil cái nữa thì Giới Chu Diễn không phải "tà thần" nhé =))))))))))))) Ổng không phải boss cuối trong phó bản này đâu nên anh em đừng suy diễn máu chó ngược thân ngược tâm =))))))))))))))))) Không Viêm Khớp Vai xuyên ra ngược mình trước đó =)))))))))))))