Vũ Khí Hình Người

Chương 259: Thôn Vàng Bạc (38)



Edit: Ry

Mặc dù không nhận được câu trả lời như trong dự đoán, nhưng Nguyên Dục Tuyết cũng không bác bỏ ý tưởng này, thậm chí từ một phương diện khác... Cậu càng thêm chắc chắn.

Cậu nhớ ở nhiệm vụ lần trước, Giới Chu Diễn đã để lộ khá nhiều bất thường.

Thành ra sự việc lần này cũng trở nên phù hợp, huống hồ những gì Giới Chu Diễn phải đối mặt có vẻ còn phức tạp hơn lần trước.

Nhìn cụm sương mù không thành hình trước mặt mình, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt. Cậu không lùi lại nữa mà tiến lên, tư thế giống như ôm khối sương ấy vào ngực.

Ngón tay tinh tế mềm mại, dịu dàng chạm vào khối sương mù ấy. Rõ ràng là hai sự tồn tại ở hai chiều không gian khác nhau, lúc này lại như trao nhau một cái ôm ngắn ngủi.

Thần vừa rồi còn đang phẫn nộ, nhận được sự an ủi bé nhỏ thì lập tức thỏa hiệp, còn hơi ấm ức im lặng.

"..."

Nguyên Dục Tuyết vẫn rất lo cho tình trạng của hắn, bèn tới gần hơn. Cậu không cố ý dịu giọng, nhưng nghe vẫn thật mê hoặc lòng nười.

[Giới Chu Diễn? Có phải cậu lại... Quên rồi không?]

Suy đoán này của Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn xuất phát từ phó bản trước.

Mà cũng rất chính xác.

Chỉ là vị Thần của chúng ta còn chưa biết, thấy Nguyên Dục Tuyết coi mình thành người khác, một sự tồn tại khác thì rất phẫn nộ, rất muốn lạnh lùng phản bác. Nhưng đây là lần đầu tiên Thần được Nguyên Dục Tuyết đối xử ôn hòa như vậy.

Ngữ điệu dịu dàng, chủ động quan tâm vuốt ve, Thần còn cảm nhận được cả ngón tay mềm mại. Mọi thứ đều khiến Thần quyến luyến sâu sắc.

Thậm chí so với sự quyến luyến ấy, tức giận sắp sôi trào dường như trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Tôn nghiêm không ngừng đấu tranh với ý nghĩ ti tiện trong lòng, cuối cùng Thần khuất phục, chọn cái mình vừa ý hơn.

Sau một hồi im lặng, Thần bình tĩnh tới bất ngờ đáp:

[... Ừm.]

Ậm ờ thừa nhận.

Quá sỉ nhục.

Thần thế mà lại thay thế cho một nhân loại, thật sự là quá sỉ nhục.

Thần vừa hổ thẹn nghĩ, vừa kiên quyết trả lời như muốn khẳng định cái tên trong miệng Nguyên Dục Tuyết, khối sương mù cũng lặng lẽ tiến tới gần hơn.

... Thần đã chịu nhục như vậy thì đương nhiên phải nhận được báo đáp tương ứng.

Chỉ là dùng một cái tên khác thôi, Thần nghĩ.

Cũng không phải là không thể.

Nguyên Dục Tuyết lại càng không hoài nghi gì.

Tuy rất khó giải thích, nhưng cậu chắc chắn Thần chính là người kia. Thiếu niên hơi nghiêng đầu, buồn rầu hỏi: [Giờ cậu không có thực thể à?] (Editor: Nhớ hơi chồng đó =]]]]]]]]]])

Thần lại nghĩ đến hôm trước Nguyên Dục Tuyết "ghét bỏ" mình không có thực thể nên bọn họ không thể trao đổi bình đẳng.

Thần rất sợ sẽ lại bị đẩy ra với cùng một lí do.

Thần đã luyện tập một chút, giờ có thể tụ lại thành thực thể rõ rệt hơn, cũng có thể duy trì trong một thời gian dài, thế nên không hề chột dạ phản bác: [Không.]

Đồng thời để chứng minh, hắn nhanh chóng hóa thành hình dạng con người trước mắt Nguyên Dục Tuyết, thậm chí quên mất nếu mình hiện thân thì có thể sẽ bại lộ việc đang đóng giả một người khác.

Sương mù trở nên đậm hơn.

Thời gian trôi dần, thai nghén ra những gì tăm tối nhất của thế gian, cấu tạo thành cơ thể.

Sương mù màu đen tụ lại, trước hết phác họa một vóc người khôi ngô. Nửa người trên chậm rãi thành hình, dễ thấy nhất là khuôn mặt, cũng là gương mặt quen thuộc trong kí ức của Nguyên Dục Tuyết.

Ngũ quan rõ nét, tuấn tú điển trai vô cùng. Mắt và tóc đều màu đen, giống như dùng những gì tăm tối nhất của thế giới nhuộm thành.

Rõ ràng là nét đẹp khiến người ta phải thưởng thức đắm say, nhưng Thần lại thể hiện một sự khủng bố như tràn lan từ vực sâu.

Nếu trong vùng không gian này có người khác, chắc chắn sẽ sợ quá ngất tại chỗ vì áp lực khủng khiếp, nhưng dù không có ai thì vẫn có một ít sinh vật thể hiện sự bất thường này.

Ví dụ đống cá mà Nguyên Dục Tuyết xách theo. Chúng giống như chịu uy hiếp cực kì lớn, co rúm lại, kịch liệt giãy giụa trong nước sông, sau đó như là hết cách để chống trả, nằm im rơi xuống đáy lưới, không dám cựa quậy, không khác gì cá chết.

Nguyên Dục Tuyết lại không để ý tới phản ứng của chúng, sức nặng trên tay cũng không khiến cậu chú ý.

Ánh mắt cậu dán lên gương mặt thân quen kia, có một sự yên tâm lạ kì, đồng thời cũng nhận ra vài điểm không đúng.

Hình thức tồn tại kì lạ của Giới Chu Diễn lúc này có vẻ bị hạn chế bở nước, khiến cậu sản sinh chút cảm xúc.

Tuy bản thân Nguyên Dục Tuyết không hiểu lắm, nhưng cảm xúc này có thể gọi là... Lo lắng.

Thiếu niên không khỏi cau mày.

Bờ môi vốn kéo thành một đường thẳng của Giới Chu Diễn lại càng cứng ngắc.

Khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc ấy vì cảm xúc thay đổi mà khí thế ngưng tụ lại càng thêm đáng sợ, tựa ác thần sắp giáng lâm nhân gian, chỉ mang tới tai họa.

Không ai có thể nhìn ra được từ vẻ khủng bố của Thần rằng thật ra hắn chỉ đang hồi hộp, thậm chí là hơi... Chán nản.

Khi hiện ra trước mặt Nguyên Dục Tuyết, Thần rất căng thẳng.

Bị cảm xúc kì lạ quấy phá khiến hắn cứ nghĩ là Nguyên Dục Tuyết sẽ không thích hình người của mình.

Nhưng dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khi thật sự phải nhận phán quyết, hắn vẫn khó mà giữ được bình tĩnh.

Thực thể vốn không nên có dao động lại bừng lên cảm giác ngột ngạt, đánh trống reo hò, khiến khí thế của Thần lại càng thêm khủng bố rét lạnh.

Nguyên Dục Tuyết không thích mình trông như vậy.

Dạng người của Thần có điểm nào khiến cậu ấy không hài lòng ư?

Ý thức vang lên một giọng trầm, có hơi nặng nề.

[... Cậu không thích?] Dường như là sợ phải nghe câu trả lời, hay đúng hơn là Thần không muốn nghe Nguyên Dục Tuyết từ chối mình, lập tức bổ sung: [Tôi có thể đổi.]

[Cậu thích dáng vẻ như thế nào tôi cũng có thể sửa lại.]

Thần bình thản nói ra câu này, như thể không phải chuyện gì to tát.

Và đúng là Thần có thể thay đổi bề ngoài.

Hắn đã cam tâm tình nguyện làm thế thân thì việc chỉnh sửa dung mạo cũng chẳng đáng kể.

Nguyên Dục Tuyết vốn chưa bao giờ để ý khí thế làm người khác phải rùng mình của Giới Chu Diễn, nhưng cậu cũng nhận ra tâm trạng hắn không tốt.

Thế là ngẩn ra, vô thức giải thích:

[Cậu như thế rất tốt, không cần đổi.]

Thiếu niên còn chưa hiểu tại sao Giới Chu Diễn lại sinh ra ý nghĩ như vậy.

Thiên tính thiếu nhạy cảm với cảm xúc của con người khiến Nguyên Dục Tuyết không nhận ra vừa rồi là Giới Chu Diễn căng thẳng.

Cậu im lặng một lát, hỏi tiếp: [Giờ cậu không thể rời khỏi nước à?]

"..."

Giới Chu Diễn vừa rồi còn nhảy cẫng vì lời khẳng định của Nguyên Dục Tuyết, chưa vui được mấy giây đã bị đâm thẳng vào tim.

Thần nghĩ, tại sao những "thiếu hụt" không nhiều lắm của mình lại luôn bị Nguyên Dục Tuyết phát hiện vậy, thành ra mặt lại như đưa đám, rất là chật vật.

Nhưng sợ Nguyên Dục Tuyết ghét bỏ, đành âm u giải thích:

[Sắp rồi. Tôi sẽ có thể rời khỏi đây.]

Tuy là càng che càng lộ, nhưng cậu không được vì thế mà rời khỏi Thần.

Nguyên Dục Tuyết thì nhận được câu trả lời lại suy nghĩ vấn đề hoàn toàn khác.

Cậu biết rõ mỗi lần Giới Chu Diễn xuất hiện trong phó bản, "nhiệm vụ", hay nói đúng hơn là thân phận hắn đảm nhiệm luôn khác với người chơi bọn họ.

Họ bị các quy tắc của thôn Vàng Bạc hạn chế, chắc Giới Chu Diễn cũng phải chịu những hạn chế tương tự... Chẳng hạn như hạn chế khu vực di chuyển. Công bằng cả thôi.

Nhưng thiếu niên lại càng thêm lo lắng vì nghĩ đến những chuyện Giới Chu Diễn có thể gặp phải, đối đãi mà hắn phải nhận.

Nguyên Dục Tuyết giương mắt, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh trăng, cũng phản chiếu hình dạng Giới Chu Diễn lúc này.

Khi ánh mắt chạm tới khuôn mặt Thần, Nguyên Dục Tuyết dường như phát hiện sự lo lắng mà đối phương đã cố che giấu, ngẩn ra, sau đó bình thản nói tiếp:

[Tôi không thể ở lại đây.]

Những lời này Giới Chu Diễn đã nghe Nguyên Dục Tuyết nói không chỉ một lần.

Hôm đó dưới đáy hồ.

Nhưng một lần nữa nghe cậu nói vậy, Thần vẫn không khỏi thất vọng, còn có lửa giận bùng lên.

Môi mím chặt, Giới Chu Diễn không để lộ quá nhiều cảm xúc, cũng không muốn để Nguyên Dục Tuyết biết mình đang giận, rất tự nhiên đáp:

[Ừm.]

Hắn vừa nói xong, Nguyên Dục Tuyết đã bổ sung.

[Tôi sẽ cố gắng tranh thủ những lúc không có nhiệm vụ...] Thiếu niên rủ mắt, bình tĩnh nói tiếp: [Tới đây.]

Nguyên Dục Tuyết không nói cậu tới đây để làm gì, nhưng ý cậu muốn thể hiện quá rõ.

Tôi sẽ tới đây với cậu.

Không phải hẹn ước gì, chỉ là một chuyện rất bình thường được Nguyên Dục Tuyết cân nhắc.

Nếu cậu không thể rời khỏi con sông này, vậy tôi sẽ tranh thủ tới đây ở bên cậu.

Nghe vậy, lồng ngực của Thần, nơi rõ ràng không có cơ quan nào, lại chấn động.

Thực thể dường như cũng run rẩy, lồng ngực vỡ ra một cái khe, vui sướng từ đó chậm chạp lan tràn khắp toàn thân.

Trong nháy mắt, thất vọng, ghen tuông và tức giận vì bị Nguyên Dục Tuyết coi thành người khác đã biến mất, trong đầu Giới Chu Diễn chỉ còn một câu nói.

... Cậu ấy muốn tới đây với mình.

Cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở bên mình.

Giới Chu Diễn quy đổi rất nhanh, chớp chớp mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết. Khuôn mặt của Thần vẫn là biểu cảm thản nhiên không gợn sóng, nhưng khóe môi căng cứng đã thả lỏng đôi chút, biến hóa rất rất nhỏ.

[Ừ.]

Giới Chu Diễn bình tĩnh đáp.



Tác giả có lời muốn nói:

(before) Viêm Khớp Vai: Thế thân? (tức giận)

(after) Viêm Khớp Vai: Thế thân? (cũng không phải là không được)