Sắc mặt họ đột nhiên trắng bệch khiến Tiểu Tề sững sờ, quên mất mình định nói gì.
Đám Âu Phục tưởng là Tiểu Tề muốn hỏi "sao Nguyên Dục Tuyết không về cùng mọi người". Vết thương lòng bị khơi dậy, cảm giác lồng ngực như sắp vỡ tung, đau đớn vô cùng, mặt mày cũng không khỏi tăm tối, trắng nhởn như hồn ma, lung lay như thể gió thổi là sập.
Và cả chột dạ.
Nguyên Dục Tuyết khỏe mạnh đi cùng họ, nhưng cuối cùng họ lại không mang được người lành lặn về, thậm chí là phải hi sinh cậu mới có thể...
Tiểu Tề thấy sắc mặt họ kì lạ thì cũng lo lắng theo, ngập ngừng hỏi: "Sao vậy?"
Không ai đáp.
Vì đề cập tới hối tiếc ấy trong lòng ngang với giết họ luôn tại đây.
Tiểu Tề càng bất an, cô mím môi, hơi bực bội: "Chuyện gì vậy, cũng không thể nói cho tôi biết à?"
A Đao đề phòng cô thì thôi, tại sao những người khác cũng cái kiểu ấp úng này, khiến cô phải nghĩ xem mình đã đắc tội họ chỗ nào.
Âu Phục ủ dột nửa ngày cũng không chịu mở miệng. Cuối cùng vẫn là Tiểu Cao điều chỉnh lại tâm trạng, kể phát hiện đêm qua.
Đèn lồng giấy, tang lễ, đưa quan tài đến bờ sông.
Mở quan tài, bị cá trong suốt ăn, cuối cùng là hình người cá mơ hồ và mùi thơm mê người đó.
Tiểu Cao đã giản lược rất nhiều, chỉ dùng hai ba câu mô tả, nhưng Tiểu Tề vẫn có thể ngẫm được sự thót tim của những lần mạo hiểm đó. Sự quỷ dị của những con cá trong sông cũng khiến cô kiêng kị.
Bây giờ cô được an toàn ở đây nghe nên biết rõ lai lịch cá trong suốt, biết không thể động vào chúng. Nhưng nếu cô mà đi cùng họ, có khi cũng sẽ rơi vào cùng cảnh ngộ, nên nghe mới thấy sợ. Kể xong những chuyện này, Tiểu Cao bỗng im lặng, có vẻ rất khó mở miệng, khiến Tiểu Tề rất thắc mắc.
Cô cũng không phải là quá thân thiết với Tiểu Cao, nhưng cũng biết tính chị gái này thẳng thắn bộc trực, lần đầu tiên thấy chị cứ ngập ngừng mãi như vậy.
"Sau đó thì sao?" Tiểu Tề ngửa đầu hỏi chị, hiếm hoi thúc giục.
Tiểu Cao hơi nhắm mắt: "Nguyên Dục Tuyết dịch dung xuất hiện, ngăn cản dân làng..."
Nói đến đây, chất giọng đều đều của chị hiện rõ tình cảm.
Tiểu Tề nghe thế không khỏi lo lắng cho Nguyên Dục Tuyết.
Vừa rồi trông cậu ấy không có gì khác lạ, không ngờ lại trải qua nhiều nguy hiểm như vậy. Cậu ra tay ngăn cản cô rất dứt khoát, đi đứng biểu cảm cũng bình thường, thản nhiên giống mọi ngày.
Nên chứng tỏ là cậu không bị thương nặng.
Tiểu Cao lại hít sâu một hơi, chìm trong hồi ức, dường như chính chị cũng không đành lòng. Cửa Sổ và Âu Phục đồng loạt quay đi, vẻ mặt bị bóng tối che khuất, nhưng vẫn toát lên sự âm u, phức tạp, nguy hiểm.
"... Tà Thần bị đánh thức, nước sông dâng lên. Nguyên Dục Tuyết lúc ấy đã nhảy xuống sông, bị cuốn đi, không tìm được người." Tiểu Cao nói.
Âu Phục siết chặt nắm đấm.
Nhiều dân làng như vậy cũng không thể tìm được Nguyên Dục Tuyết, nhưng họ vẫn thử tìm cậu. Âu Phục còn dùng một ít đạo cụ tìm người, nhưng phản hồi của chúng đều giống nhau, là không có phản ứng gì hết, họ không tìm được.
Mọi chi tiết đều chỉ ra một điều... Nguyên Dục Tuyết đã chết.
Tiểu Tề nghe đến đây cũng sốt ruột.
Cô nghĩ trông Nguyên Dục Tuyết hành động như thường, nhưng bị nước lũ cuốn đi như vậy chắc chắn sẽ bị thương trong người, chỉ là không nói được, cũng không chủ động mở miệng. Nghĩ vậy, cô không khỏi thở dài: "Lát nữa phải dặn dò cậu ấy thôi, làm vậy mạo hiểm quá."
Ba người kia thấy Tiểu Tề suy tư, thậm chí còn tưởng tượng viễn cảnh lần tiếp theo gặp Nguyên Dục Tuyết, chỉ thấy lòng đau quặn.
Cửa Sổ hậm hực không lên tiếng, thô bạo đấm một phát vào vách tường.
Đốt ngón tay đỏ bừng vì va chạm, thậm chí còn có máu nhỏ xuống.
Rầm một tiếng làm Tiểu Tề giật mình, cô không hiểu khi Cửa Sổ tức giận: "... Sao vậy?"
Tiểu Cao tiến lên, chị cao hơn Tiểu Tề một chút, đặt tay lên bờ vai thiếu nữ, để cô phải đứng ngay ngắn đối diện với mình. Chị nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô gái.
Hai mắt đối nhau.
Thái độ trịnh trọng như vậy khiến người ta khó lòng chịu đựng. Tiểu Tề bị nhìn chằm chằm nên hơi đỏ mặt, nói cũng ấp úng. Cô thấy sự phẫn nộ và thù hận lẫn lộn trong mắt Tiểu Cao, thế là lại càng cúi gằm mặt, dè dặt định hỏi.
Tiểu Cao bỗng nhắm mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp bên trong.
"Cô vẫn chưa hiểu à?"
Bàn tay đặt trên vai Tiểu Tề dùng nhiều sức tới bất thường, mi mắt chị run rẩy, mặt mày cũng tái nhợt, nói từng chữ: "Nguyên Dục Tuyết đã... Chết."
Câu này không khác gì cắt một đao vào tim Tiểu Cao.
Cơ quan vốn đã đầm đìa máu tươi lập tức phun ra chất lỏng mới.
Hai thanh niên kia lại càng phải nghe, cái kiểu trả thù tự hành bản thân thậm chí còn khiến họ thấy sảng khoái đôi phần.
Loại đau đớn này càng rõ càng tốt, càng rõ thì họ mới càng không bao giờ quên được Nguyên Dục Tuyết.
Tiểu Tề sốc ngây người, sững sờ tại chỗ. Trên mặt lại không có vẻ đau khổ, mà là khó hiểu.
"Nhưng mà..."
Đáng lí ra mà nói thì khi đồng đội luôn miệng thề thốt Nguyên Dục Tuyết đã chết, cô nên nghi ngờ Nguyên Dục Tuyết mà mình vừa gặp có khi là linh hồn của cậu hoặc là quỷ quái giả thành mới đúng.
Nhưng Tiểu Tề không hề có ý nghĩ đó, chỉ vài phút ngắn ngủi tiếp xúc với cậu, cô có thể cam đoan đó là thiếu niên mình quen thuộc.
Không ai có thể bắt chước được Nguyên Dục Tuyết.
Cô tin chắc điều này.
Thế là cô nàng cẩn thận quan sát sắc mặt cả ba, rối rắm không biết nên nói thế nào... Bầu không khí bi thương thành như vậy, cô nói trắng ra thì liệu có bị quê không?
Thậm chí Tiểu Tề còn hoài nghi: Có khi nào một trong ba người này mới là quỷ quái đóng giả không? Nhưng rồi nhanh chóng bác bỏ. Quỷ nào mà dùng phép ngu thế, quá dễ bại lộ.
Trong lúc Tiểu Tề do dự, cửa phòng đọc sách bỗng mở ra.
Chính là căn phòng mà Nguyên Dục Tuyết vào cùng A Đao ban nãy.
Đại khái là thiếu niên cũng nghe được câu vừa rồi của Tiểu Cao, vẻ mặt cậu vẫn bình thản như thường, nhưng nhìn kĩ sẽ có phần ngơ ngác luống cuống.
Cậu đột nhiên xuất hiện ở hành lang không mấy rộng rãi, rất là dễ thấy. Da thịt tuyết trắng như đang phát sáng, đuôi tóc đen nhánh ẩm ướt xõa trên vai. Ngũ quan khác hẳn với người đã xuất hiện ở bờ sông, chỉ có thể dùng thanh tú để hình dung, nhưng lúc này vẫn khiến người ta có ảo giác --- Họ rất giống nhau.
Chính là cậu.
Một người rất là thu hút ánh mắt như vậy đứng đó, khiến tất cả người chơi có mặt ở đây không thể bỏ qua.
Ánh mắt tức khắc gắt gao tập trung vào từng vị trí trên người Nguyên Dục Tuyết, cẩn thận như thể họ cũng có chức năng quét hình, thông qua quan sát phân tích từng số liệu cơ thể cậu. Đồng thời cũng sốt ruột, khát vọng, mang theo nhiệt độ... Dán chặt vào Nguyên Dục Tuyết.
Sợ rằng chỉ chớp mắt người trước mặt sẽ biến mất.
Sau khi sự khao khát cháy bỏng ấy được thỏa mãn, những ánh mắt tham lam mới thu về. Rồi chuyển thành...
?!
Ngơ ngác, luống cuống, sốc.
Cái tay đang nắm vai Tiểu Tề của Tiểu Cao cũng cứng ngắc, vai xoay thành một đường cong, ngẩn ngơ đông cứng thành tượng. Động tác còn khoa trương tới mức buồn cười... Nhưng chí ít là hiện giờ không ai rảnh để cười chị.
Vì vẻ mặt của tất cả đều có một ít buồn cười khó tả.
Âu Phục còn chưa tải được chuyện gì vừa xảy ra, bản năng đã thúc đẩy gã tiến lên, thò tay thử chạm vào Nguyên Dục Tuyết.
... Là cảm giác làn da mềm mại.
Là người.
Là thực thể.
Chứ không phải là ảo giác hay quỷ hồn.
Nguyên Dục Tuyết không hiểu gì bị chọc một cái, cũng không có phản ứng. Cậu chớp chớp mắt nhìn gã, sau đó gõ chữ vào ghi chú trong điện thoại, giơ lên trước mặt Tiểu Cao ---
Cậu tưởng là chỉ có Tiểu Cao hiểu lầm.
Rất đàng hoàng rất nghiêm túc thanh minh, không hề có ý trêu chọc.
"Tôi chưa chết".
Đương nhiên thứ còn có sức thể hiện và thuyết phục hơn cả chính là việc Nguyên Dục Tuyết đang đứng ngay trước mặt họ.
Tiểu Cao buông tay, chồm tới ôm cậu một cái.
Chị cao hơn Nguyên Dục Tuyết, còn đi giày cao, nên động tác này gần như là đè cậu vào ngực mình.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu không đề phòng đồng đội, huống hồ hành vi của Tiểu Cao không được tính là công kích, nên thoáng cái đã bị ôm chặt, còn lắc một cái mới được thả ra.
Mắt Tiểu Cao đã hơi đỏ.
"Cậu không sao, không sao..." Chị nhẹ nhàng nói, như sợ đánh thức điều gì: "Là tốt rồi."
Lúc này không ai nghĩ tới việc trách Âu Phục khiến họ hiểu lầm, sự mừng rỡ tràn đầy khiến tất cả luống cuống tay chân, chỉ biết trông mong nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Cuối cùng Âu Phục cũng tìm về khả năng nói chuyện. Gã nhìn Nguyên Dục Tuyết, do dự một hồi mới hỏi: "Người kia... Là cậu à?"
Nguyên Dục Tuyết hiểu ngay người kia là ai, đây là sự ăn ý của họ.
Ở đây không có dân làng, thừa nhận cũng chả sao.
Nguyên Dục Tuyết gật đầu.
Suy đoán được chứng thực, tư duy gã lại càng hỗn loạn. Âu Phục hỏi: "Cậu dịch dung à? ... Hay là năng lực đặc biệt? Đạo cụ?"
Nguyên Dục Tuyết lại gật đầu.
Âu Phục "ha" một tiếng, đầu sỏ gây ra vụ hiểu lầm này là gã, nên cũng thật xấu hổ.
Gã không thể trực tiếp ôm người ta như Tiểu Cao để bày tỏ sự vui mừng, im lặng xoắn xuýt một hồi, đầu óc loạn cả lên lại thốt ra: "Công nhận cậu tự luyến thật đấy, dịch dung cũng phải làm cái mặt xinh như thế... Nhưng cũng đẹp phết, phải cái là hơi quá lố."
Chỉ e chính Âu Phục cũng không ngờ sẽ có một ngày mình lại khen một thằng con trai xinh đẹp.
Gã hơi nhức đầu, rõ ràng muốn nói chút lời hay ý đẹp... Sao nghe như mỉa người ta vậy trời!
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Âu Phục: "..."
Hình như Âu Phục hiểu lầm rồi, khuôn mặt hiện tại của cậu mới tính là "dịch dung".
Có điều, Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, hiểu lầm kiểu này cũng không ảnh hưởng gì, nên cậu không sửa cho gã.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết: Có sẵn không khí thế rồi, hay là tôi chết một lúc nhé.