Vũ Khí Hình Người

Chương 266: Thôn Vàng Bạc (45)



Edit: Ry

Tiểu Cao lại hỏi: "Cậu làm thế nào... Trốn ra được?"

Cũng không trách Âu Phục khi đó khiến họ hiểu lầm, nước sông ngập trời, dữ dội áp lực khủng bố như thế, chính Tiểu Cao cũng cho là Nguyên Dục Tuyết bị tà thần ghim.

Chắc hẳn sẽ dữ nhiều lành ít.

Âu Phục là cái kiểu không bao giờ nói được câu gì xuôi tai. Mặc dù gã cũng rất quan tâm vấn đề này, nhưng cứ mở miệng là nghe như khịa người ta, nên ngại không dám hỏi. Tiểu Cao hỏi hộ, gã lặng lẽ vểnh tai, mắt thì lơ đãng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, sắc mặt rất nghiêm túc.

Cửa Sổ âm thầm giấu cái tay mới đấm tường chảy máu của mình... Xấu hổ quá. Nhưng trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, không chớp mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu.

Cậu không hiểu sao Tiểu Cao lại dùng từ "trốn"... Từ góc độ của cậu, khi đó chẳng có gì nguy hiểm, cậu còn gặp được Giới Chu Diễn, xác định đối phương cũng ở trong phó bản này, còn hẹn lần tới gặp nhau, đều là chuyện tốt mà.

Đứng trước nghi hoặc của Tiểu Cao, cậu nhìn mấy người khác, quyết định tuân theo lời hứa với Giới Chu Diễn, giấu việc đã gặp hắn, dùng điện thoại gõ chữ giải thích.

So với lũ lụt dữ dội mà ba người kia và dân làng phải chịu, chỗ Nguyên Dục Tuyết lại rất yên bình, không hề bị sóng gió ảnh hưởng.

Cậu bơi tới một nơi vắng vẻ, thả hết cá sống đi để tránh chúng lại bị dân làng đánh bắt. Còn cá đã chết cũng được cậu tìm một khối đất bên bờ chôn cất.

Đây đại khái là tất cả những gì cậu trải qua sau khi tách khỏi ba người, chỉ là cắt bớt phần có Giới Chu Diễn.

Tiểu Cao cau mày: "Tức là tà thần không gây chuyện với cậu?"

Tà thần?

Gây chuyện?

Hai điểm này đều không phù hợp với Giới Chu Diễn.

Cậu không gặp tà thần gì hết.

Thế là Nguyên Dục Tuyết gật đầu khẳng định.

Tiểu Cao lúc này mới yên tâm thở hắt ra: "Vậy là tốt rồi."

Xem ra dù là loại phó bản cao cấp này thì quả bom như tà thần cũng bị hạn chế. Chứ đấu với con boss khủng bố như vậy, đội nhóm người chơi siêu cao thủ thì cũng chỉ có kết cục là chết sạch.

Tiểu Cao vẫn còn lo lắng, tuy chưa từng đấu với tên tà thần kia... Nhưng lúc lũ đến chị vẫn cảm nhận được chút khí thế của nó, quá đủ để họ kiêng kị.

Không biết là khi kết thúc phó bản rời khỏi thôn trang này, họ có bị "thần" ngăn cản không...

Có điều được trùng phùng với Nguyên Dục Tuyết, tâm trạng ủ dột tan đi nhiều, họ cũng lười nghĩ những chuyện phiền lòng kia.

Tiểu Cao cười, lau đi vệt đỏ ở khóa mắt, như không có việc gì chọc ghẹo: "Cũng may chỉ là bị mấy người thấy. Để con quỷ bí xị kia thấy thì chắc tôi nhục chết mất."

Tiểu Cao hiếm khi để lộ cảm xúc, trước đó là do nghe tin Nguyên Dục Tuyết "chết", bị áy náy và bất an, giờ gặp lại cậu, vui mừng bùng nổ nên mới có nhiều biểu cảm như vậy.

"Quỷ bí xị" trong lời chị là A Đao. Mọi người đều biết xích mích giữa Tiểu Cao và A Đao, lại thêm hai người đều hoài nghi đối phương là "gián điệp", quan hệ lại càng xuống dốc không phanh. Lần này Tiểu Cao nhắc tới A Đao cũng chỉ là giỡn cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, đừng có nhớ vụ chị xúc động đến mức suýt khóc là được.

Lại thấy Nguyên Dục Tuyết: "..."

Tiểu Cao: "?"

Chị thấy vẻ mặt những người khác cũng có phần vi diệu, cuối cùng cũng chịu dời mắt khỏi thiếu niên, nhìn sang bên còn lại...

Tiểu Cao quay sang.

Chị thấy con "quỷ bí xị" đang thò đầu ra từ căn phòng ban nãy Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, vô cảm nhìn chị.

Cả người hắn toàn máu tươi, trông khá chật vật. Nếu là lúc khác, chắc chắn Tiểu Cao phải trắng trợn chế giễu hắn một chút, rồi lại khẳng định hắn là gián điệp thì mới trông nhếch nhác như vừa làm chuyện phi pháp về.

Nhưng lại cứ phải là lúc này.

A Đao nhìn chị, trên đầu dần hiện một kí hiệu bày tỏ cảm xúc khó biểu đạt của mình lúc này.

"?"

Tiểu Cao: "..."

Cũng may tính nết A Đao quái gở, không bắt lấy cơ hội này khịa lại Tiểu Cao. Hắn chỉ thản nhiên nhìn chị một cái rồi quay người bỏ đi, tới phòng tắm ở tầng hai. Tuy hắn không mấy để ý việc người mình dính đầy máu, nhưng nếu không còn việc gì nữa thì cũng nên tắm rửa cho sạch.

Tiểu Cao đanh mặt, trông có vẻ còn đang thầm nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Tề đứng cạnh chứng kiến hết vở kịch này đến vở kịch khác vì hiểu lầm, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Nhưng khúc sau A Đao xuất hiện, mùi máu tươi lại kéo cô vào những hồi ức không mấy vui vẻ. Lúc bấy giờ thiếu nữ mới sực tỉnh, nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh ta không làm gì cậu chứ?"

Âu Phục nghe được cũng dỏng tai. Gã quan tâm quá hóa loạn, nên vừa rồi không hề chú ý tới trong góc vẫn còn người khác.

Nguyên Dục Tuyết nhìn sang, khó hiểu.

A Đao thì có thể làm gì cậu?

Thấy Nguyên Dục Tuyết lắc đầu, Tiểu Tề nhẹ nhõm thở ra, rồi xoắn xuýt hỏi thăm: "Thế, anh ta có giải thích với cậu tại sao lại có bộ dạng như vậy không?"

Lần này thời gian im lặng của Nguyên Dục Tuyết có vẻ lâu hơn, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Cậu nhìn xuống, chớp mắt, nhẹ nhàng gõ lên điện thoại:

[Anh ta tới thôn Bạc.]

Khi những người chơi khác đi tìm hiểu nghi thức mai táng nhà ông Lý, A Đao như thằng khờ không sợ chết, tới nơi từng khiến hắn ăn đủ trái đắng. Lần này hắn còn đi một mình, thậm chí là đi vào ban đêm.

Nếu thế thì việc hắn trông như "hồ lô máu" cũng rất bình thường --- Còn về được là tốt lắm rồi.

Tiểu Tề rõ ràng rất sốc, Âu Phục thì không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhíu mày: "Thằng đó đi thôn Bạc? Thế phát hiện ra gì không?"

Nguyên Dục Tuyết lắc đầu.

Có thể giải thích là "A Đao không phát hiện ra gì đặc biệt".

Nhưng cũng có thể hiểu là "tôi không thể nói".

Nghĩ đến trước đó A Đao còn muốn tránh bọn họ, chỉ để Nguyên Dục Tuyết vào phòng nói chuyện riêng, Tiểu Tề cảm thấy trường hợp thứ hai có tỉ lệ cao hơn.

Cô há miệng, lại dám không hỏi, cảm giác có thứ gì đó vừa được chôn vào lòng.

Khi A Đao tắm xong đi ra thì đã giải quyết bộ đồ dính đầy máu khô. Béo cũng cẩn thận từng li từng tí thò đầu lên hỏi người chơi có muốn xuống ăn cháo không, còn bổ sung: Nếu buồn ngủ quá thì về phòng ngủ tới trưa cũng được.

Rõ ràng đã biết đêm qua họ ra ngoài làm gì.

Nhưng Béo không chọc thủng. Vừa rồi bị người chơi trút giận, miễn bàn tới việc ép hỏi, ông ta tránh còn không kịp, thái độ cực kì tốt. Thành ra lại khiến người chơi không được tự nhiên, thấy Béo là như thấy mình lòng đầy tro tàn khi ấy.

... Quê thật.

Nhưng họ cũng không phụ lòng tốt của ông ta, đồng ý xuống lầu uống cháo.

Bữa sáng thường là thời điểm họ bàn luận những phát hiện trong phó bản.

Béo chỉ phụ trách gọi người, ông ta ăn trước rồi, có lẽ là sợ bị đánh, gọi là xong là chạy. Vừa hay chừa lại không gian thời gian cho mấy người chơi bàn lại chuyện tối qua, chủ yếu là để Tiểu Tề ở lại trông nhà cũng có thông tin. Về phần A Đao, hắn trước giờ không hòa nhập với tập thể, trông cũng không mấy hứng thú với trải nghiệm của họ, im im húp cháo, càng không hé răng mình đã làm những gì (trừ lúc nói với Nguyên Dục Tuyết).

So với bản tóm tắt vài câu của Tiểu Cao, lần này họ kể chi tiết hơn, còn bổ sung rất nhiều suy luận của bản thân.

"Những con cá đó, có thể là yêu tinh, hoặc tệ hơn nữa là do người hóa thành. Tóm lại chúng đều là cá thể có ý thức có trí tuệ, tốt nhất là nên tránh... Chí ít không được "ăn thịt" họ như dân làng, như vậy không khác gì ăn người hết. Lỡ bị đồng hóa thì đừng mơ ra khỏi thôn nữa."

Suy luận của Tiểu Cao cũng là phỏng đoán của những người chơi khác. Nguyên Dục Tuyết nghe xong cũng gật đầu, dùng giấy bút mới lấy ban nãy viết ra:

"Là người".

Cậu khẳng định, loại luôn trường hợp còn lại.

Căn cứ vào trải nghiệm đêm qua, những con cá có mùi hương kì lạ đó, thay vì nói là đồng loại, chúng giống dị loại bị chăn nuôi hơn.

Mà bản năng bảo hộ của con người sẽ khiến họ từ chối tin rằng đồng tộc lại rơi vào thảm cảnh như vậy.

"Người bị nuôi trong nước, dùng làm tế phẩm".

Nguyên Dục Tuyết viết tiếp một câu như vậy, tính khẳng định càng thêm rõ rệt.

Tất cả thấy cậu chắc chắn như vậy, khá là bất công... Đều vô thức tin theo mấy phần.

Tuy đây không phải vấn đề mấu chốt, nhưng cũng cần có chứng cứ. Âu Phục nhướng mày, mở miệng hỏi: "Ồ? Sao cậu chắc chắn thế? Có manh mối gì à?"

Nguyên Dục Tuyết giương mắt, dường như ánh mắt cậu giao với A Đao trong một giây ngắn ngủi. Nhưng chớp mắt sau đã nhìn đi chỗ khác, hờ hững rơi trên trang giấy trắng.

Nguyên Dục Tuyết viết tiếp.

"Hôm nay có thể đi xem trại nuôi cá của Béo".

Trước đó Béo từng giới thiệu xuất thân của mình, ông ta ở ngoài kiếm được chút tiền, gọi là có vốn liếng, lại thêm khó rời quê hương, thế là về thôn dựng một cái trại nuôi cá. Cuộc sống cũng dư giả, xem như là nhà giàu trong thôn.

Ngay ngày đầu tiên ông ta đã nhiệt tình mời người chơi đi thăm thú trại nuôi cá của mình, chỉ là lúc đó không ai rảnh để ngắm cái ao nước, dù cho trên mặt ao nở rộ đầy sen đỏ cũng nhàm chán không thú vị.

Trong đầu họ khi ấy toàn là thông tin, nhiệm vụ liên quan tới thôn Vàng Bạc.

Về sau Béo thả cho họ "tự do hành động", cả đám phân phối xong nhiệm vụ đều không ở lại cái trại đó, tách ra tứ tán đi điều tra xem trong thôn có bí mật gì không.

Giờ Nguyên Dục Tuyết lại yêu cầu đi xem nơi đó.

Nơi mà họ đều từng đặt chân tới, lại đều bỏ qua.

Các người chơi suy tư, chỉ có Âu Phục đáp ngay "được".

Trại nuôi cá ở ngay gần đây, cả đi cả về cũng không tốn nhiều thời gian. Gã vừa nghĩ tới một chuyện, vì cả đêm họ không ngủ nên khái niệm thời gian bị mơ hồ, nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư tới thôn Vàng Bạc.