Vũ Khí Hình Người

Chương 317



Edit: Ry

Trước khi bầu không khí phát triển theo xu thế kì quái, âm thanh vô cảm và màn hình của hệ thống như tia sét đột ngột đánh xuống khiến các người chơi giật mình. Bảng kết toán mờ mờ chầm chậm mở ra trước mắt họ ---

Bọn họ mới biết.

Bầu trời đã lại chìm trong bóng đêm đậm đặc, thời khắc giao nhau giữa ngày mới và ngày cũ đã đến, tiếng chuông không lời vang lên, đại diện cho 0 giờ giáng lâm.

Đã tới thời gian tổng kết tiến độ khảo sát mỗi ngày.

Dù để ý việc Giới Chu Diễn có mặt ở đây thì các người chơi vẫn nhìn bảng hệ thống trước.

Tiến độ khảo sát "68%" bắt đầu tăng vọt, dừng lại ở vị trí đại diện cho tiến độ hiện tại, sau đó ngừng ở đó.

"99%".

Trái tim người chơi như bị nhấc lên cao rồi hung hăng vứt xuống.

... Không đúng chỗ nào? Còn thông tin gì họ chưa biết nữa?

Khi các người chơi vô thức suy tư về vấn đề này, thanh tiến độ lại nhúc nhích một chút, nháy mắt chạy tới cuối, con số "99%" cũng biến thành "100%". Khi mọi thứ hoàn thành, họ nhận được thông báo mới của hệ thống ---

[Phó bản Thôn Vàng Bạc

Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi đang ở thời kì an toàn, 7 ngày sau sẽ được nhảy chuyển về không gian hệ thống.

Nhiệm vụ chính: Rời khỏi thôn sau khi kết thúc khảo sát. (Tiến độ khảo sát 0/100, kết toán lúc 0 giờ hàng ngày) (đã hoàn thành)

Nhiệm vụ chi nhánh: Thăm dò các tập tục ở thôn Vàng Bạc (đã hoàn thành)]

Thấy thời gian an toàn dài đến bất thường này, các người chơi không khỏi ngơ ngác.

Thường thì trong thời gian an toàn, người chơi không phải lo sẽ bị quỷ quái tấn công. Trừ khi tự sát, còn không thì rất khó gặp nguy hiểm đến sinh mạng. Nên người chơi ở trong kì an toàn thường sẽ rất thả lỏng. Nhiệm vụ đã kết thúc, họ đã thắng, ở lại phó bản chỉ là để đợi hệ thống sắp xếp đường trở về thế giới người chơi thôi.

Nhưng đó là lúc bình thường.

Kì an toàn thường chỉ kéo dài từ mấy phút đến 24 giờ, chưa có lần nào lại kéo dài tới 7 ngày thế này. Cộng thêm nơi này là phó bản nguy hiểm có "Tà Thần", lúc đó họ có thể an toàn dịch chuyển khỏi chiều không gian này không vẫn là một ẩn số.

Nói cách khác, nếu dùng đạo cụ của Âu Phục chạy khỏi đây, sau đó đợi kết toán, đợi nhiệm vụ kết thúc, có khi chưa chắc họ đã sống.

Như là một con đường cụt, cố gắng ép chết tất cả.

Chỉ là nó lại bị Nguyên Dục Tuyết bạo lực phá vỡ.

--- Phó bản này cuối cùng cũng kết thúc.

Trong một thoáng, nỗi lòng của mỗi người đều trập trùng.

Bọn họ không gặp quá nhiều nguy hiểm, nhưng đây thật sự là phó bản mà họ xoắn xuýt, chật vật nhất. Đâu đâu cũng là cạm bẫy, thông tin tìm hiểu được cũng quá khiến lòng người chán nản. Thậm chí trước khi hoàn thành nhiệm vụ, phó bản còn tăng độ khó.

Phó bản có xuất hiện "Tà Thần", độ khó thấp nhất cũng là S ---

Họ cứ nghĩ mình sẽ chôn thây ở đây.

Khi tất cả từ bỏ cơ hội sử dụng đạo cụ truyền tống, ở lại cùng Nguyên Dục Tuyết, họ cũng không kịp nghĩ cái giá phải trả sau đó.

Và cứ thế... Xong phó bản rồi.

Không cần dùng bất cứ phương pháp thay thế, không cần đường tắt nào, một mình Nguyên Dục Tuyết đã... Giết được Thần.

Đây còn là nơi Tà Thần ngã xuống.

Căn cứ vào độ khó và mức hiểm ác của phó bản này, không khó để dự đoán sau khi trở lại không gian hệ thống, số điểm tích lũy mỗi người nhận được sẽ lớn đến mức nào.

Nhưng tâm trạng các người chơi lúc này lại không sốt ruột, muốn trở lại không gian hệ thống ngay như mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trước đó. Họ không vội thanh toán số điểm thưởng mình nhận được, thư giãn thần kinh luôn căng thẳng khi ở trong phó bản; không vội trở lại khu vực an toàn quen thuộc, trải qua sinh hoạt của "người bình thường" vài ngày.

Lần này không giống trước.

Thậm chí họ còn thấy.... Không nỡ.

Không phải là tiếc cái phó bản chết tiệt này.

Mà là ---

Ánh mắt các người chơi tập trung vào thiếu niên đang bị Giới Chu Diễn lẽo đẽo bám theo. Bởi vì tất cả đều nhìn bọn họ nên không ai lên tiếng phá vỡ cục diện hiện giờ.

Nguyên Dục Tuyết đang nghĩ gì đó.

Hàng mi đen dày, dài và cong, rung rung như cánh bướm đang vỗ chực bay.

Cậu vẫn luôn nhìn xuống, rất nghiêm túc nghe tiếng thông báo của hệ thống, sau đó đôi mắt xinh đột nhiên nhiên nhìn lên. Các người chơi đang chăm chú quan sát Nguyên Dục Tuyết đều giật mình, bối rối rời mắt, tránh va vào con ngươi đen láy xinh đẹp tột độ kia để rồi bị ê mặt. Trong lúc bối rối còn không quên để ý xem thiếu niên nhìn đi đâu ---

Cậu đi tới chỗ thủ lĩnh người cá.

Nguyên Dục Tuyết là một người quá có trách nhiệm và sứ mệnh, tất cả đều đồng ý chuyện này.

Người cậu đi tìm đương nhiên là vị thủ lĩnh vẫn luôn được cậu kiên trì bảo vệ từ đầu.

Không ai chú ý rằng đúng là Nguyên Dục Tuyết đang đi về phía đó, nhưng tuyến đường hơi lệch một chút.

Vì người ở gần cậu nhất hiện giờ là... Tiểu Tề.

Quá nhiều biến động xảy ra trong thời gian ngắn làm Tiểu Tề đến giờ vẫn còn đờ đẫn, chưa tiêu hóa được hết những gì vừa diễn ra.

Nhưng cô vẫn kịp lộ vẻ cảnh giác, cũng ý thức được giờ mình và Nguyên Dục Tuyết là kẻ địch.

Thế nên vừa rồi thấy Nguyên Dục Tuyết nhảy xuống, cô là người duy nhất không định tới gần, kiểm tra nguồn gốc những vết máu trên người cậu.

Nhận thấy Nguyên Dục Tuyết đi về phía mình, phản ứng đầu tiên của Tiểu Tề là bỏ chạy.

... Chẳng lẽ cậu ấy định tự tay giết cô?

Cô không muốn chết.

Càng không muốn chết trên tay Nguyên Dục Tuyết.

Mặc dù đã mất sức mạnh của tế đàn, nhưng Tiểu Tề khác với dân làng, cô là người có thiên phú "kẻ ngự gió", dị năng này giúp cô có thành tích phi phàm trong lĩnh vực chạy trốn.

Nhưng trái tim âm thầm trở nên trống trải.

Tiểu Tề không hiểu mình tiếp tục sống như vậy có ý nghĩa gì. Lại vẫn không ảnh hưởng luồng gió được triệu hồi quấn quanh tay chân, dần bao trùm lấy thiếu nữ, để cô tan biến ---

Ngay nháy mắt đó, cổ tay cô được cậu nhẹ nhàng nắm chặt.

Rất ôn hòa, nhưng không cho phép kháng cự.

Tiểu Tề nghe thấy một giọng nói cực kì êm tai, như là có sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua, khiến trái tim cũng vì thế mà hỗn loạn trong nháy mắt.

Có cái gì đó trồi lên từ đáy lòng.

Đã mấy ngày thiếu niên không được nói chuyện nên có phần không quen, nhưng cậu cắn nhả hai chữ rất rõ ràng.

"... Đừng đi."

Đây là lần đầu cô nghe thấy giọng Nguyên Dục Tuyết.