Với các người chơi mà nói, "đánh dấu" giống như là nguyền rủa kia cũng biến mất, cơ thể họ khôi phục lại như ban đầu. Đương nhiên Nguyên Dục Tuyết cũng có thể phát ra âm thanh ---
Mấy ngày rồi cậu không được nói chuyện, lại thêm tính cách vốn kiệm lời, bình thường cũng hay im lặng, nên dù khôi phục từ nãy thiếu niên cũng không mở miệng nói câu nào. Đến khi cậu kéo cổ tay Tiểu Tề thì mới thốt lên một tiếng ngắn ngủi bằng âm sắc trong veo.
Đừng đi.
Thế là Tiểu Tề như bị đóng đinh tại chỗ, những ngón tay lạnh lẽo nhưng mềm mại hóa thành dụng cụ nóng bỏng ghìm cô lại ở đây, không thể cựa quậy.
Cô hơi trề môi.
Tâm trạng Tiểu Tề thật sự rất tệ, cô là kẻ phản bội, không biết phải đối mặt với những người đã từng coi mình là đồng đội như thế nào.
Huống hồ cô đã làm rất nhiều chuyện sai trái, có thể nói đền tội trong tay người chơi cũng là trừng phạt đúng tội. Giả như thành công chạy trốn được, làm một người hay một con quỷ không có thân phận, phiêu bạt trong phó bản tràn đầy vết tích tội ác của mình, hoặc là lặp đi lặp lại bi kịch này cho đến khi linh hồn tan biến mới thôi.
Vậy cô còn lí do gì để sống tiếp nữa?
Tiểu Tề đột nhiên trở nên... Vô cùng bi quan.
Cô không tấn công Nguyên Dục Tuyết, không bắt thiếu niên buông tay, chỉ run rẩy xoay người, dùng giọng điệu lạnh lùng, có phần nghiêm khắc xa lạ chất vấn cậu.
"Cậu muốn làm gì ---"
Sau đó Nguyên Dục Tuyết thả cô ra.
Nhưng cậu nhét vào tay cô thứ gì đó, ấm áp trơn nhẵn, cảm giác như là một miếng ngọc, nằm trong lòng bàn tay nóng hổi của cô, lại khiến Tiểu Tề suýt không cầm được.
Đó đúng là một miếng ngọc bóng loáng, có màu trắng đục. Nó được nhiệt độ cơ thể con người ủ ấm, màu trắng dần trở nên trong suốt, để lộ những hoa văn đỏ tươi kì lạ bên trong.
Tiểu Tề nao nao.
Nửa ngày sau trí nhớ của cô mới trở lại.
Cô biết đây là cái gì. Nó là đạo cụ mà Tiểu Cao và A Đao mang về từ thôn Âm, nghe nói là "ngọc bồi mệnh". Tuy cái tên nghe xui xẻo, nhưng ngụ ý của nó lại rất tốt.
Thường thứ này sẽ có ở các gia tộc trộm mộ, nếu tiến vào mộ quy mô lớn, bị thứ gì bên trong "mê hoặc" không ra được thì có thể đập vỡ miếng ngọc này để cản tai, sau đó sẽ được an toàn ra ngoài. Đây là một món bảo vật mang tính "dẫn đường" và "bảo vệ".
Lúc đó A Đao và Tiểu Cao đều có "hiềm khích", nên bảo vật không rõ lai lịch này do Nguyên Dục Tuyết cất giữ.
Nhưng giờ, cậu giao nó cho Tiểu Tề.
Tiểu Tề không hiểu, cứng đờ ngẩng lên ---
"Trước đó tôi vẫn luôn muốn đưa nó cho cậu." Nguyên Dục Tuyết nói.
Đôi mắt đen tựa bầu trời đêm nhìn cô, chất giọng lạnh nhạt lại đượm một sự dịu dàng: "Tiểu Tề, cậu tự do rồi."
Thôn Vàng Bạc chia ra làm hai phần, "thôn Tẫn" là tế phẩm, "thôn Âm" là nơi quỷ quái tụ tập, đồng thời là một ngôi mộ cỡ lớn.
Tiểu Tề là người chơi bị nhốt trong mộ. Nên dù cô có dùng đường tắt nào, thủ đoạn gì, thì cũng vẫn luôn lạc lối trong mộ, cả đời không thể bước ra khỏi phạm vi của thôn Vàng Bạc. Ranh giới đó với cô là thứ cấm kị mãi không thể chạm vào.
Tưởng như cơ hội ở ngay trước mắt, nhưng cô vĩnh viễn không thể ra khỏi thôn Vàng Bạc.
Có điều phó bản khó khăn cửu tử nhất sinh, luôn tràn ngập tuyệt vọng, đủ loại điều kiện hà khắc, lại như là luật bất thành văn, sẽ luôn có một chút hi vọng sống.
--- Nó là một chút hi vọng sống với Tiểu Tề.
Thiếu nữ lại không nhận ra, thậm chí đi nhầm đường.
Nhưng giờ phút này, tại đây, Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt cô ---
Một lần nữa đặt hi vọng ấy vào tay cô, giao nó cho cô.
Đây là chuyện cuối cùng người máy chiến tranh Nguyên Dục Tuyết có thể làm cho cộng sự tạm thời của mình, cho người đồng đội của mình.
"Cậu tự do rồi".
Tôi tự do rồi.
Tiểu Tề ngơ ngẩn nghĩ.
Cô nhìn hoa văn đỏ như máu trong miếng ngọc dần trở nên rõ rệt dưới tác động của nhiệt độ cơ thể.
Sau đó miếng ngọc trong lòng bàn tay cô, phần chính giữa đột nhiên nứt ra một cái khe, giống như là cây cối vươn cành nhánh rậm rạp của nó. Cho đến khi hoa văn phủ kín miếng ngọc, nó cũng vỡ thành bột mịn.
Cùng lúc đó, Tiểu Tề cảm thấy trái tim nhẹ bẫng. Giống như một loại xiềng xích giam cầm vô hình đã được gỡ bỏ khỏi lòng mình, thậm chí cô còn nghe được tiếng chúng nặng nề rơi xuống đất.
Tiểu Tề ngỡ ngàng lặp lại.
"Tôi tự do rồi."
Khoảnh khắc được giải phóng hoàn toàn, Tiểu Tề lại không thấy mừng như điên giống tưởng tượng.
Đủ loại tâm trạng phức tạp trập trùng khiến cõi lòng cô như chết lặng, không cảm nhận được gì nữa ---
Thiếu nữ im lặng, cứng đờ tiến tới ôm Nguyên Dục Tuyết.
Biểu cảm đã được che giấu, không ai thấy được hốc mắt đỏ bừng khuất sau cơ thể thiếu niên.
"... Xin lỗi." Cô nhẹ nhàng nói.
"Và, cảm ơn cậu."
Tư thế của Nguyên Dục Tuyết luôn rất thẳng.
Cậu hiếm khi có cảm xúc kịch liệt, cái này có lẽ là do bản chất.
Cậu không hiểu vui buồn sướng khổ của con người, không thể thấu hiểu không thể cảm thông. Cho dù là người máy hoàn mỹ nhất, mọi phương diện đều đạt đánh giá cấp S, về khoản biểu đạt cảm xúc, cậu lại vẫn cứ trì độn như vậy.
Nếu là bình thường, lúc này Nguyên Dục Tuyết sẽ không làm gì hết.
Vì hành động của Tiểu Tề không tạo thành uy hiếp với khung máy, cậu không cần chống cự.
Còn những phản ứng khác, Nguyên Dục Tuyết lại nghĩ không ra.
Nhưng cậu vẫn tra tìm cơ sở dữ liệu của mình, rút ra kinh nghiệm từ những hình ảnh tìm được, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Tề an ủi, sau đó buông ra.
Hết thảy đã kết thúc.
Sau khi trải qua đêm đen tồi tệ nhất, mỗi ngày sau đó đều sẽ "tốt hơn".
Những người khác chứng kiến màn này đều ít nhiều không vui lắm.
Dù họ biết Nguyên Dục Tuyết chỉ đang an ủi Tiểu Tề, nhưng vẫn không khỏi... Ghen tị.
Rõ ràng họ cũng cần được an ủi.
Mà trong số những người này, người không vui nhất là Giới Chu Diễn.
Hắn vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, sải bước tiến tới cạnh thiếu niên, cau mày định nói gì đó. Nhưng hắn thấy vẻ bối rối không biết phải làm sao trên khuôn mặt bình thản của cậu, và cả ánh mắt nhìn xuống tiết lộ sự thận trọng tìm tòi ---
Cậu ấy đang nghiêm túc học cách để an ủi một người.
Dáng vẻ này khiến Giới Chu Diễn tắt điện, đành phải chịu.
"..."
Nhịn vậy, Giới Chu Diễn nghĩ.
Cậu ấy phải học cách để an ủi một người.
Nhưng sẽ chỉ theo bản năng ôm mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết: Thế thì cũng không hẳn, trước đó từng ôm người khác lúc chạy trốn rồi.
Viêm Khớp Vai: ...
Đàn ông tốt là không được chọc giận vợ, phải thức thời, phải bao dung!