*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không có quen."
Dung nhan thanh tú của u Dương Lâm dường như có xuất hiện một tia tức giận.
Dường như cảm thấy tên của tổ mẫu, bị Lạc Hằng ở đây gọi tên có loại cảm giác bị khinh nhờn.
Nghĩ đến đây, hai cánh sau lưng u Dương Lâm khẽ chấn động, nhất thời thân hình uyển chuyển bay vút lên, trực tiếp đi tới gần bọn Lâm Lăng.
Phía sau, hai vị người đàn ông Hỏa Phượng tộc, cũng đều theo sát tới.
"Vừa rồi chính là ngươi gọi u Dương Cung?" u Dương Lâm đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lạc Hằng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, ngươi chính là u Dương Cung!"
Lạc Hằng gật đầu, sau đó ném nồi cho Lâm Lăng: "Vị huynh đệ này của ta vừa rồi nói có quen mắt với ngươi, cho rằng hai người có quen biết với nhau."
Nghe vậy, u Dương Lâm nhíu mày ánh mắt trực tiếp chuyển hướng về phía Lâm Lăng.
Lần này, nhất thời Lâm Lăng trợn mắt há hốc mồm, có chút không biết phải làm sao.
Lạc Hằng này, thật đúng là bình nào không mở ra mà lại mở ra cái bình này!
"Âu Dương Cung là tổ mẫu của ta, các ngươi quen biết sao?"
Khi nhìn thấy Lâm Lăng là con người, thái độ của u Dương Lâm rõ ràng hòa hoãn một chút.
Từ xưa đến nay, nhân loại và Hỏa Phượng nhất tộc đều là ở trong mối quan hệ hàng xóm, từ trước đến nay hai tộc ở chung sống hài hòa cũng không có quá nhiều tranh chấp.
"Là… tổ mẫu của ngươi?"
Nghe được những lời này, Vẻ mặt Lâm Lăng vô cùng ngạc nhiên.
Đột nhiên, bản thân cũng không biết phải nghĩ ra lý do gì.
Dù sao cái loại cấp độ tổ tiên, tất nhiên hai bên chênh lệch tuổi tác là rất lớn, chỉ sợ đều đã hơn trăm năm.
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt cứng đầu cứng lưỡi của Lâm Lăng, Trần Tấn ở một bên hiển nhiên cũng đã đoán được cái gì, không khỏi có chút buồn cười. Ngược lại muốn nhìn xem Lâm Lăng này sẽ phải giải thích như thế nào.
"Tổ mẫu của Tiểu Lâm là cung chủ Viêm Phượng cung chúng ta, các ngươi dám gọi thẳng tên như vậy là bất kính với tộc Hỏa Phượng."
Người đàn tóc dài bên tộc Hoả Phượng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, sau đó nhìn về phía Lạc Hằng.
Rõ ràng có chút bất mãn đối với hành động vừa rồi của Lạc Hằng.
Trong mắt Lạc Hằng hiện lên một tia kinh ngạc, rốt cục ý thức được, đây chỉ là hiểu lầm thôi!
"Khi còn trẻ ta hay ra ngoài ngao du, quả thực từng có duyên gặp mặt với tổ mẫu của ngươi."
Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng lúc này nhanh chóng chuyển động, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười nói: "Thì ra hai người có quan hệ huyết thống, khó trách có bộ dạng xinh đẹp giống nhau như vậy.”