Trong thức hải của Tuyết Nguyệt, linh thể thần hồn của Dương Khai tản mát dao động biến hóa kỳ lạ.
Hắn bắt đầu tạo ra từng màn ảo ảnh, ép những ảo ảnh đó rót vào trong nước biển.
Bắt đầu từ thuở nhỏ của nàng cho tới thời điểm hiện tại. Trong huyễn cảnh này, nàng không cần ngụy trang, không cần nở nụ cười mỉm như gió xuân đó, cũng không cần sống với thân phận nam nhân.
Nàng vô ưu vô lự lớn lên trong tình thương của cha mẹ, chung sống hòa thuận với huynh đệ tỷ muội, nàng mặc những bộ y phục xinh đẹp, đeo đồ trang sức tinh xảo, không cần đi học những tri thức lễ nghi buồn tẻ, cũng không cần ngày đêm tu luyện, chịu đựng dày vò.
Trong những ảo ảnh này, nàng là cô nương hạnh phúc nhất trên đời, mỗi ngày mang theo vài tỳ nữ đi dạo, ngẫu nhiên lộ ra một góc băng sơn của dung mạo, liền có thể khiến nam nhân cả một tòa thành trì phải hò hét.
Trong ảo ảnh, nàng về đến nhà, đem những rắc rối mình gặp phải nói với cha mẹ, cha mẹ vừa an ủi vừa mỉm cười lắng nghe, vui vẻ hoà thuận.
- Ngươi cũng đã tỉnh, ta còn ở lại đó làm gì? Chờ để bị ngươi tra tấn hay sao? Ở đó ngươi là chúa tể, ta chỉ là một tiểu võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, sao dám ở lại.
Dương Khai hừ hừ.
Thức hải mỗi người đều do chính họ nắm giữ, cho nên khi hai người công lực xấp xỉ nhau sẽ không bao giờ đi xâm nhập thức hải đối phương, làm như vậy kẻ thua thiệt chỉ là mình, chỉ khi chênh lệch xa mới xuất hiện chuyện xâm phạm thức hải kẻ thù, làm kẻ thù có khả năng bị thương nặng.
- Ta tra tấn ngươi? Sao ngươi lại nghĩ ta sẽ tra tấn ngươi? Nếu ngươi không làm gì sai thì ta tra tấn ngươi làm gì?
Trong ảo ảnh đó, nàng cùng nam nhân mình thích quấn quít không chia lìa, đủ mọi tư thế mà nàng có thể nghĩ tới và không ngờ được đều khắc sâu vào trong đầu.
Cô đã được giáo dục một các hệ thống và hoàn thiện...
Đương nhiên là nàng biết câu nói đó của Dương Khai là có ý gì.
Dù nàng cũng hiểu đây chẳng qua là ảo ảnh Dương Khai tạo ra cho mình chứ không phải thật, nhưng vẫn có chút không chịu được, dù sao cô gái trong ảo ảnh đó chính là vì nàng mà đắp nặn ra, không gì khác biệt so với nàng.
Như thể nàng thật sự là một dâm phụ, không ngừng đòi hỏi, không hề biết thoả mãn!
Tuyết Nguyệt cứng đờ mặt, dường như hiểu được Dương Khai sẽ nói gì, không nói lời nào, nhắm hai mắt lại.
Ra khỏi phòng, Dương Khai vừa thấy Tông Ngạo đang nghiêng mình cvểnh tai lên, như đang chuyên chú lắng nghe, sau khi nhìn thấy Dương Khai, không ngờ lão cũng chẳng ngượng ngùng, mà ngược lại còn mở miệng hỏi:
- Cứu được rồi hả?
- Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Lợi hại đấy.
Tông Ngạo giơ ngón tay cái:
- Có điều ngươi ở trong đó làm gì có vẻ náo nhiệt vậy? Ngươi không phải hộ vệ của nó sao, tiểu tử, lão phu không thể không nói lá gan của ngươi cũng lớn quá đấy, đến nữ nhân của Tam thiếu gia Tuyết Nguyệt ngươi cũng dám nhúng chàm, ngươi nhanh chuẩn bị chạy trốn đi, lão phu chúc ngươi không phải chết quá sớm, nếu tên Tuyết Nguyệt đó mà nổi giận thì toàn bộ Hằng La Tinh Vực đều phải run rẩy.
Có thể là Tông Ngạo cô đơn quá lâu, tuổi cao, nhưng lắm chuyện không thua gì người trẻ tuổi, thích nhìn người khác liếc mắt đưa tình, mỗi khi nhìn thấy cũng như thấy mình trẻ lại mấy chục tuổi.
Thật không biết xấu hổ!
Dương Khai không để ý đến lão, đi ra ngoài tìm Cáp Lực Tạp nói sơ qua tình hình.
Sau khi nghe tin Tuyết Nguyệt đã tỉnh, Cáp Lực Tạp vui mừng quá đỗi, ôm lấy Dương Khai vẻ mặt cảm kích.
Tuyết Nguyệt tỉnh lại, lo lắng cuối của bọn họ cuối cùng cũng biến mất, hơn nữa luyện đan đại đạo của Tông Ngạo ở Vũ Bộc Tinh cũng tiến một bước, hiện giờ chỉ cần giải quyết xong mối phiền toái Huyền Âm Quỳ Thủy là bọn họ sẽ vạn sự đại cát.
Huống chi chuyện Huyền Âm Quỳ Thủy còn có Tuyết Nguyệt gánh đỡ, cho dù là thương hội trách tội, bọn họ cũng sẽ chịu chút trừng phạt mà thôi, không nghiêm trọng như họ lo lắng trước kia.
Đủ mọi tin tốt đẹp nối gót nhau đưa tới, làm sao bọn họ có thể không vui mừng?
Mấy vị chủ quản tâm trạng rất tốt, toàn bộ phân hội đều vui sướng.
Thời gian trôi qua, trong chớp mắt đã qua một tháng.
Tuyết Nguyệt từ sau khi tỉnh lại luôn ở trong phòng không ra ngoài, tin truyền ra ngoài rằng thương thế chưa lành, cần phải chữa thương.
Vết thương bị Huyền Âm Quỳ Thủy tạo ra sớm đã được Ly Hỏa đan trị liệu, thần thức cũng không bị tổn thương, đâu cần trị thương làm gì? Tuy đã hôn mê hơn một năm, nhưng với tu vi của nàng, chỉ cần hai ba ngày là có thể bình phục lại.
Nàng làm vậy chỉ là để tránh né Dương Khai.
Trong lòng Dương Khai biết rõ, nhưng lại không có cách nào khác, mỗi khi đi tìm Tuyết Nguyệt đều bị mấy thị vệ Thánh Vương Cảnh đứng ở cửa ngăn lại, mấy người họ cũng không tỏ sắc mặt gì với hắn, chỉ cười híp mắt nói với hắn đây là mệnh lệnh của đại nhân, không được sự cho phép của nàng, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào phòng. Thái độ rất tốt nhưng giọng điệu cự tuyệt cũng rất kiên định.
Dương Khai hận không thể đánh cho mấy người đó một trận.
Huyền Âm Quỳ Thủy bị Dương Khai lấy đi một nửa thì không nói, mấy chục lò đan lớn nhỏ cũng bị hắn lấy mất một nửa, Tông Ngạo đau lòng hục hặc, lại ngại không dám giở trò.
Tông Ngạo cũng coi như biết giữ chữ tìn, thua là thua, không giống như Tuyết Nguyệt, thích dùng cường thế để áp chế người khác.
Dương Khai còn cố ý thỉnh giáo một phen làm cách nào để luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy, tăng cường công lực bản thân.
Tông Ngạo cũng không giấu diếm, nói ra những gì mình biết.
Lúc này Dương Khai mới hiểu được, Huyền Âm Quỳ Thủy tuy là thứ tốt nhưng nếu luyện hoá không xác đáng sẽ mất mạng. Hơn nữa để luyện hóa, vật liệu dùng để phụ trợ cũng rất nhiều, còn cần một môi trường nóng!
Hôm nay, khi hắn lại đi tới chỗ nàng, mấy tên cao thủ Thánh Vương Cảnh được phái đến canh gác vẫn híp mắt cười chắn ở đó, dùng lời dễ nghe mà chặn Dương Khai lại.