Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1114: Phá vỏ ra



Bốn giọt Kim huyết, nếu Dương Khai dựa vào tĩnh tọa tu luyện thì phải mất mười hai tháng, cũng tức là một năm tròn, mới có thể dùng thánh nguyên tích lũy chuyển hóa ra bốn giọt Kim huyết.

Thần Thụ chỉ cần một thời gian ngắn đã hấp thụ sạch sẽ.

Dương Khai đang định hỏi han tình hình thì Thần Thụ truyền tin tới:

- Ừm... Hình như ta sắp sửa phải ngủ tiếp rồi.

- Nghĩa là sao?

Dương Khai ngạc nhiên, thầm nghĩ không lẽ sinh cơ trong Kim huyết quá nhiều, đến mức Thần Thụ chịu không nổi?

- Đây là chuyện tốt, ta nghĩ đến khi tỉnh lại, ta sẽ thăng cấp, ngươi không cần phải lo, nếu ngươi có thời gian thì hãy trông chừng thử hai hòn đá đen đó, hình như chúng có chút vấn đề.

Thần Thụ nói rồi quả nhiên chìm vào giấc ngủ, bất kể Dương Khai có gọi thế nào cũng không thấy hồi âm.

Thần Thụ cũng có thể thăng cấp? Vẻ mặt Dương Khai đầy cổ quái, có điều nếu nó đã nói vậy thì chắc là không sai, Dương Khai không khỏi lấy làm mong đợi, cũng không biết đến khi Thần Thụ tỉnh lại thì sẽ có thay đổi như thế nào.

Hiện giờ điều khiến hắn chú ý là câu nói cuối cùng của Thần Thụ trước khi ngủ, nó bảo hắn đi xem thử hai hòn đá đen nọ.

Lúc này Dương Khai mới nhớ ra, đã lâu lắm rồi hắn không đi quan sát hai hòn đá kỳ quái đó rồi, kể từ sau khi bỏ ra lượng lớn thánh tinh để mua vô số khoáng thạch quý hiếm ở Thủy Nguyệt Tinh làm thức ăn cho chúng, hắn hoàn toàn quên mất hai hòn đá đen kịt này.

Hắn vội vàng đắm chìm tâm thần, kiểm tra bên trong Ma Thần Bí Điển.

Vừa nhìn, Dương Khai liền trợn trừng mắt.

Đống khoáng thạch như núi đã biến mất hoàn toàn, tinh hoa trong đó đã bị hai hòn đá hấp thụ hoàn toàn, chỉ còn lại một ít tạp chất, và trong tạp chất đó, có một luồng sinh cơ khá rõ ràng truyền ra, thậm chí Dương Khai còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh có quy luật rõ rệt.

Chuyện gì thế này?

Dương Khai vạch đống tạp chất ra, lập tức nhìn thấy hai hòn đá đen, hai hòn đá này hiện giờ có chút gì đó đổi khác, từ đó tản mác ra sức sống bừng bừng, nhưng chỉ có một trong hai là truyền ra tiếng tim đập.

Thứ này là vật sống? Dương Khai có chút không dám tin, liền lấy hai hòn đá ra, đặt trước mặt.

Cẩn thận quan sát, hắn nhanh chóng lộ vẻ chấn động.

Lúc này, từ trong hòn đá có tiếng tim đập đang truyền ra từng hồi nhu động chậm rãi, dường như có vật sống nào đó đang ở bên trong, trên bề mặt hòn đá là từng đường hoa văn rõ ràng nhìn phức tạp như kinh mạch trong cơ thể con người.

Nhìn qua, nó như cái bụng to của một thai phụ, và trong bụng đang ấp ủ một sinh mạng mới!

Hòn đá còn lại thì không như vậy, nó không có tiếng tim đập, nhưng sức sống nó tỏa ra lại rõ rệt không kém.

Dương Khai nhìn ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Tuy hắn đã có hai hòn đá này nhiều năm rồi, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về bí mật của chúng.

Hắn lập tức nhớ lại ời mà Quỷ Tổ nói với mình lúc ở đại lục lơ lửng.

- Hãy nuôi dưỡng chúng cho tốt vào, rồi sẽ có một ngày ngươi được bất ngờ.

Quỷ Tổ là cường nhân Hư Vương Cảnh, đã sống được hai nghìn năm, kiến thức rộng rãi, lão biết hai hòn đá này là thứ gì, nhưng khi đó quan hệ giữa hắn và lão không hòa thuận cho lắm, nên hắn cũng không hỏi, Quỷ Tổ cũng chẳng chủ động cho hắn biết, nên cho tới bây giờ, Dương Khai vẫn mù tịt về chúng.

Hai hòn đá đen đều mang theo tới đây từ Thông Huyền đại lục, nếu Quỷ tổ biết chúng là gì, thì tức là chúng vốn là vật trong Tinh Không, chỉ có điều không biết tại sao lại lưu lạc đến Thông Huyền đại lục, bây giờ đã đến thời khắc bất ngờ đó hay chưa?

Dương Khai khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp, tâm thức vừa chú ý vào động tĩnh phía Dương Viêm, vừa quan sát hai hòn đá.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, mới đó mà đã mười ngày.

Hai hòn đá cũng chẳng có thay đổi gì lớn, Dương Khai đợi tới mức mất kiên nhẫn, hắn rất nóng lòng muốn biết, hai hòn đá này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, trong đó có phải có vật sống thật hay không.

Ngẫm một lúc, Dương Khai cẩn thận trích ra một giọt Kim huyết, nhỏ lên hòn đá có tiếng tim đập.

Nếu Kim huyết của hắn đã có sức sống khổng lồ, có thể khiến Thần Thụ rơi vào trạng thái ngủ say tiến hóa, thì không lý nào lại không có tác dụng với hòn đá này.

Kim huyết vừa nhỏ lên, tiếng tim đập trong hòn đá đó quả nhiên mạnh hơn rất nhiều, Kim huyết thấm vào trong, khiến cả hòn đá tỏa ra kim quang mãnh liệt.

Một chút thay đổi dễ thấy xuất hiện trên hòn đá, hoa văn trông như kinh mạch trên bề mạch bắt đầu nhúc nhích, cơ hồ có thứ gì đó sắp phá vỏ ra.

Dương Khai mắt không chớp, không chịu bỏ qua một chi tiết nào.

Răng rắc...

Một tiếng giòn tan vang lên, Dương Khai giật nảy cả mình, không khỏi lấy làm hồi hộp.

Trên hòn đá xuất hiện một vết nứt nhỏ, rất nhanh, vết nứt lớn dần, lan ra, chỉ trong một cái chớp mắt, cả hòn đá đã tách ra, để lộ thứ được bao bọc bên trong.

Dương Khai nhìn vào, lập tức há hốc miệng!

Cho dù đã có chút phỏng đoán, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn không thể nào nói nên lời.

Trong hòn đá đen, thật sự có vật sống! Nó căn bản chính là một quả trứng, một quả trứng điên cuồng hấp thụ tinh hoa khoáng vật! Dương Khai nuôi nó nhiều năm đến vậy, hao phí vô số khoáng vật quý hiếm, cuối cùng cũng khiến thứ nó ấp ủ bên trong phá vỏ ra ngoài.

Giờ đây, một vật có màu xám ngồi ngay trước mặt Dương Khai, nhìn qua nó như một cái tượng gỗ, toàn thân toát lên một màu sắc cổ xưa, nó có tứ chi, có đầu, trên đó còn có ngũ quan rõ ràng.

Nó rõ ràng là một thạch đầu nhân, một thạch đầu nhân chỉ bằng bàn tay!

Trong lúc Dương Khai nhìn nó, nó chậm rãi đứng lên, có vẻ rất vất vả, lung lay lảo đảo, suýt nữa ngã lại xuống đất.

Dương Khai nhanh tay đỡ lấy nó.

Hai cánh tay của nó dài đến lạ, chạm tới mặt đất, hông hơi còng xuống, hai chân gấp khúc, thân hình tạo thành từ nhiều viên đá nhỏ, trông rất góc cạnh, lại có trình tự, tuy có ngũ quan, nhưng nhìn rất đần độn, cộng thêm động tác lóng ngóng của nó, nhìn nó chẳng khác thằng khờ.

Dương Khai nhìn mà ngây người.

Nó ngỡ ngàng quay đầu nhìn bốn phía, khi cặp mắt xám đó nhìn thấy Dương Khai, nó khựng lại một lúc.

Vì hấp thụ được một giọt Kim huyết của Dương Khai, nên hình như nó rất tò mò về hắn, hơn nữa cũng như Thần Thụ, Dương Khai nghĩ giữa hắn và nó có một mối liên hệ nào đó không thể tách rời.

Chỉ nhìn một chốc, nó không để ý Dương Khai nữa, mà vươn hai cánh tay dài nhặt lấy vỏ đá dưới đất cho vào mồm nhai.

Nhìn nó ăn ngon lành rồm rộp, Dương Khai thầm rên rỉ trong bụng.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Cái vỏ đá đen kịt đó, tuy Dương Khai chưa thử bao giờ, nhưng cũng biết nó vô cùng cứng, dù gì thì nó đã hấp thụ tinh hoa khoáng vật trong chừng ấy năm, trải qua bao nhiêu năm chắt chiu, không hề kém sức phòng ngự của bí bảo phòng ngự Hư cấp, thậm chí còn mạnh hơn không biết chừng.

Nhưng cái vỏ đá như vậy, trong mồm tiểu thạch nhân này lại mềm như đậu phụ.

Chỉ trong chốc lát, mấy mảnh vỏ đá đã bị nó ăn sạch không còn lại chút gì, ăn xong, tiểu thạch nhân này hình như có hơi mệt, bước chập chững về phía Dương Khai, bò lên bắp đùi hắn.

Dương Khai dịnh thử xem năng lực của nó thế nào, bèn giơ tay lên búng vào trán nó.

Tiểu thạch nhân lập tức biến thành hồ lô văng ra xa.

Dương Khai mặt tối sầm, thầm nghĩ mình nuôi dưỡng nhiều năm đến vậy, hao phí biết bao khoáng vật, vậy mà chỉ được thứ này thôi? Tuy là cứng, nhưng hình như không chịu nổi một đòn.

Tiểu thạch đầu nhân đứng dậy, lắc lắc đầu, rồi lại đi về phía Dương Khai, vất vả lắm mới tới được bên cạnh hắn, tiếp tục bò lên chân hắn.

Dương Khai dở khóc dở cười, lần này hắn không búng nó ra mà mặc cho nó bò lên người mình.

Nó cũng chẳng để ý gì, như thể chỉ cần ở trên người Dương Khai là được rồi, nó nằm ngửa ra, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Dương Khai nhìn nó, lắc đầu thở dài, hắn cũng chẳng ghét bỏ gì nó, chỉ là nó chưa được như hắn mong đợi mà thôi. Hắn những tưởng mình sẽ có được hai khoáng vật thượng hảo, vốn dĩ hắn định tiếp tục bồi dưỡng đến khi có thời cơ thích hợp, sẽ lấy hai hòn đá đó làm thành một bí bảo Hư Vương cấp, ai ngờ đâu lại nhảy ra một thạch đầu nhân.

Khiến hắn có hơi thất vọng.

Nhìn qua nhìn lại, Dương Khai chợt sững sờ, mắt dừng ở ngực của tiểu thạch đầu nhân, ở đó có một đồm sáng đỏ sậm thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn lập tức trút tâm thần vào Ma Thần Bí Điển, cẩn thận tìm kiếm.

Một lát sau, Dương Khai thu hồi tâm thần, vẻ mặt quái dị.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao hai hòn đá này lại khác thường rồi, không ngờ Huyết Tinh thạch lại là nguyên nhân!

Viên Huyết Tinh thạch hắn luôn đặt trong Ma Thần Bí Điển lúc này đang nằm ở vị trí tim của tiểu thạch đầu nhân, dường như đóng vai trò trái tim cho nó.

Huyết Tinh thạch, thứ này Dương Khai chỉ có một viên, nay bị tiểu thạch đầu nhân này bá chiếm, do đó hòn đá còn lại cũng không còn tiếng tim đập nữa.

Dương Khai tin rằng trong hòn đá đen còn lại cũng có một tiểu thạch đầu nhân, nhưng không có Huyết Tinh thạch làm tim, hẳn là nó không thể phá vỏ ra ngoài được.

Giữa Huyết Tinh thạch và thứ này có liên quan? Dương Khai càng thêm phần mơ hồ, bỗng nhiên không thể suy nghĩ được.

Dương Viêm vẫn đang luyện chế bí bảo phòng ngự Hư cấp, hình như đã bước vào giai đoạn quan trọng, sóng năng lượng truyền ra từ trong sơn động cũng mạnh hơn hẳn, Dương Khai canh giữ bên ngoài, cũng không dám tùy tiện quấy nhiễu nàng, có điều hiện giờ hắn cũng chẳng thảnh thơi.

Từ sau khi tiểu thạch đầu nhân xuất hiện, hắn cứ luôn nghiên cứu bí mật của nó.

Nhiều ngày trôi qua, tiểu tử đó cũng chẳng lớn lên, nhưng nó lại rất hứng thú với vị trí Dương Viêm đang ở, hễ Dương Khai không để ý là nó lại đòi chạy về phía đó, dường như ở đó có gì đấy hấp dẫn nó, Dương Khai chỉ có thể ra lệnh cho nó không được đến gần sơn động.

Quan sát qua vài ngày, Dương Khai cũng phát hiện ra một vấn đề, tiểu thạch đầu nhân này tuy có dấu vết sinh mạng, xem như là một loại sinh linh, nhưng lại không có nhiều tư duy, nó không giống Thần Thụ, trí tuệ của nó rất kém, tất cả đều hành động dựa vào bản năng, ngoài ra còn có mệnh lệnh của Dương Khai.