Hải Khắc gia tộc và Từ gia trước giờ sức mạnh tương đương, nhưng Từ Chí Thâm đã chết, hơn nữa Bách Nhạc Đồ khiến họ kiêng kỵ nhất đã mất rồi, Từ gia hiện giờ về sức mạnh, hẳn là yếu thế hơn Hải Khắc gia tộc.
Nếu tên Dương Khai đó có thể giết được thêm mấy Thánh Vương Cảnh của Từ gia nữa, nói không chừng Hải Khắc gia tộc sẽ có thể tung một mẻ lưới bắt gọn hết bọn họ, thôn tính toàn bộ thế lực của Từ gia!
Nghĩ đến đây, không ít người liền nóng lòng lên hẳn, thầm nghĩ gia chủ quả đúng là gia chủ, tầm nhìn đúng là xa rộng hơn hẳn. Bọn họ chỉ muốn lấy Bách Nhạc Đồ để trao đổi với Từ gia, chứ đâu nhìn thấy cơ hội đào tận gốc, trốc tận rễ này?
Y Ân không quan tâm họ nghĩ gì, thản nhiên nói:
- Các ngươi chỉ thấy lợi ích trước mắt thôi sao?
- Ý gia chủ là...
Tất cả đều hồ nghi nhìn lão.
Y Ân thở dài:
- Vì sao Hải Khắc gia tộc ta chỉ là một thế lực ngoại vi của Ảnh Nguyệt Điện? Vì chúng ta không đủ mạnh, vì chúng ta không có cao thủ lợi hại. Nếu chúng ta có một Phản Hư Cảnh, chắc rằng Ảnh Nguyệt Điện sẽ suy xét lại về địa vị của tộc ta!
Rất nhiều người trong số chư vị trưởng lão, cung phụng đều nhíu mày, không biết Y Ân đang toan tính điều gì, còn Thường Khởi thì lại động thần sắc, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
- Các ngươi nói xem, nếu chúng ta kéo tên Dương Khai này về gia tộc, với tư chất của hắn, có phải có thể tiến lên đến Phản Hư Cảnh hay không?
- Hả? Gia chủ vẫn còn muốn lôi kéo hắn? Nhưng tiểu tử đó không coi ai ra gì hết!
Ngụy Lập vừa thốt lên vừa lắc đầu.
- Thứ gai nhọn này, thuộc hạ thấy không nên.
- Đúng vậy đó gia chủ, hơn nữa hiện giờ hắn chỉ mới là Thánh Vương nhất tầng cảnh, đợi hắn tấn thăng lên Phản Hư Cảnh e là phải mấy chục năm, ai biết mấy chục năm sau sẽ ra sao?
Ba Thanh Nham cũng lên tiếng. Lão bị Dương Khai hết năm lần bảy lượt làm bẽ mặt. Tuy biết mình không phải là đối thủ của Dương Khai, nhưng cũng không nhịn được cơn giận, nào nghĩ đến chuyện lôi kéo hắn lần nữa?
Y Ân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Nói gì Ba Thanh Nham thì lần này tên Dương Khai đó chết chắc rồi, nhưng ta chắc chắn hắn có thể hạ bệ mấy tên Từ gia đó. Chúng ta chỉ cần ra tay vào thời điểm mấu chốc, cứu mạng Dương Khai, nếu tiểu tử đó biết điều, tất sẽ theo chúng ta. Hắn quy thuận, vậy thì Bách Nhạc Đồ sẽ là của Hải Khắc gia tộc ta thôi?
Mọi người liền sáng rực mắt.
Suốt từ đầu không nói gì, Thường Khởi ngẫm một lúc rồi lên tiếng:
- Gia chủ, nếu hắn không quy thuận thì sao?
Y Ân cười khẩy:
- Hắn sẽ quy thuận. Đứng giữa sinh tử, ta muốn hắn đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
- Nhưng gia chủ, nếu làm vậy thì há chẳng phải chúng ta sẽ đắc tội với Từ gia?
Ba Thanh Nham lo lắng hỏi.
- Từ gia?
Trong mắt Y Ân lóe lên một tia khinh thường.
- Đắc tội Từ gia thì sao? Qua hôm nay, sẽ không còn Từ gia nào nữa.
Vừa nghe vậy, chư vị trưởng lão cung phụng lập tức hiểu được ý của Y Ân, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Gia chủ đâu chỉ muốn thừa cơ Dương Khai gặp nguy để trở thành ân nhân và chiêu dụ hắn, lão cũng muốn thừa cơ hội này tiêu diệt các tinh nhuệ của Từ gia! Gia chủ không chỉ nhắm vào Dương Khai, mà còn nhắm vào Bách Nhạc Đồ, và càng nhắm vào lũ người Từ gia.
Ngay lập tức, không ít người mồ hôi đổ đầm đìa, rồi lại phấn chấn vô cùng.
- Chỉ cần tiểu tử đó đồng ý quy thuận, ta có thể dốc hết tiền tài trong tộc, mua đan dược cho hắn, với tư chất của hắn, chỉ cần có đủ đan dược, ta nghĩ chẳng cần tới mười năm, hắn có thể tấn thăng lên Phản Hư Cảnh!
Y Ân nói, trước mắt như trải rộng một bức tranh đẹp đẽ, đầy hăng hái như bỗng chốc trẻ lại mấy chục tuổi.
- Một khi hắn lên đến Phản Hư Cảnh, địa vị của Hải Khắc gia tộc ta sẽ như nước đẩy thuyền lên, sẽ có thể vào được nội tầng của Ảnh Nguyệt Điện, đến lúc đó còn sợ không có báo đáp hay sao?
Mọi người liền xôn xao.
Họ dĩ nhiên là biết, nếu bất chấp hậu quả mà dùng đan dược để tích lũy tu vi, quả thực có khả năng khiến Thánh Vương Cảnh thăng lên Phản Hư Cảnh trong mười năm, nhưng đồng thời cũng có khả năng trở thành phế nhân. Tu vi thăng lên bằng cách dùng đan dược bị pha tạp, thiên tài cũng sẽ thành kẻ tầm thường.
Nhưng chuyện này thì can hệ gì đến họ, Dương Khai chỉ là một người ngoài do Vũ Y nhặt từ Tinh Không về. Cho dù hắn có là thiên tài, cũng không phải người của Hải Khắc gia tộc, phế thì phế, chỉ cần hắn có thể đem lại lợi ích cho họ thì bỏ ra công sức gì cũng đáng.
- Gia chủ nhìn ra trông rộng, chúng thuộc hạ bái phục!
Ba Thanh Nham khom người thi lễ, lão thực sự khâm phục kế sách của gia chủ, đúng là một hòn đá ném hai con chim, nếu thành công, chẳng những bảo toàn được danh dự của gia tộc, mà còn có thể thôn tính Từ gia, còn chiêu dụ được Dương Khai. Sau mười năm, tiền đồ của gia tộc đầy bằng phẳng, không còn những đau khổ cùng cực nữa.
Chư trưởng lão và các cung phụng cũng liền nói gia chủ cao minh, chỉ có người từng gặp Dương Khai là Thường Khởi và Hách An nhìn nhau, khẽ thở dài.
Ở phía khác, đám người Từ gia dưới sự dẫn đầu của Từ Chí Khôn còn cách sơn động mấy mươi trượng, vừa mới bước vào khu vực trập pháp của Dương Viêm bao phủ, họ liền nhíu mày.
Kỳ lạ thay, họ có cảm giác bất an từ tận đáy lòng, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy bất cứ điều gì bất ổn.
- Gia chủ, tên đó chính là kẻ đã giết Tam trưởng lão!
Có một tên Thánh Vương Cảnh đến cạnh Từ Chí Khôn, chỉ về phía Dương Khai.
Hai tròng mắt Từ Chí Khôn cứng lại, sát khí rõ rệt tỏa ra, thần niệm quét về phía đó, nhíu mày nói:
- Sao các ngươi nói hắn chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh? Sao lại là Thánh Vương nhất tầng cảnh?
- Hả?
Tên này liền kinh hô.
- Nhưng hôm đó...
- Vô dụng! Người khác tu vi gì mà cũng không nhìn ra được, cần các ngươi có tác dụng gì?
Từ Chí Khôn tuy ngoài miệng khiển trách vậy, nhưng thực bụng yên tâm hơn nhiều.
Lão nhận được hồi báo của người trong tộc, nói một tên thanh niên Nhập Thánh tam tầng cảnh giết chết Từ Chí Thâm, cướp mất Bách Nhạc Đồ, dù thế nào lão cũng không dám tin, nhưng giờ lão phát hiện tên tiểu tử này rõ ràng là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, nên cũng bình tĩnh hơn.
Vì phải lợi dụng xung đột giữa Dương Khai và Từ gia, nên chuyện đột phá của Dương Khai, thậm chí việc đả thương Ba Thanh Nham, Hải Khắc gia tộc đều không nói ra một lời, chính vì muốn người của Từ gia rước thêm xui xẻo, Từ Chí Khôn sẽ tưởng tin tình báo của mình có sái sót.
Tuy nói tên thanh niên đó có khả năng đột phá trong mấy ngày qua, nhưng khả năng này cũng quá thấp.
Nhập Thánh tam tầng cảnh giết chết Thánh Vương tam tầng cảnh, Từ Chí Thâm không thể chấp nhận được, nhưng nếu Dương Khai là Thánh Vương nhất tầng cảnh, thì cũng miễn cưỡng có lý, dù gì thì muốn chiến đấu vượt cấp cũng phải có chút sức mạnh.
Theo bản năng, lão cảm thấy mấy tên võ giả bỏ chạy trở về của mình chắc chắn đã bị dọa cho chết khiếp, không hề phát giác ra chuyện Dương Khai giấu diếm tu vi.
- Ngươi chính là tên khốn kiếp Dương Khai, kẻ đã đả thương cháu ta Thiên Trạch, giết chết tam đệ ta Chí Thâm?
Từ Chí Khôn lớn tiếng quát.
- Kẻ nào cho ngươi lá gan giết trưởng lão Từ gia ta?
Từ Chí Khôn vừa gầm lên, mấy chục võ giả sau lưng Vũ Y đều biến sắc, lấy bí bảo ra, cảnh giác như đại địch sắp ập đến, cả Vũ Y và Dư Phong cũng thầm thôi thúc thánh nguyên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Dương Khai bước tới, cười nhạt:
- Ngươi chính là gia chủ Từ gia?
- Chính là lão phu!
- Ta không đi tìm các ngươi, các ngươi lại tự tìm tới cửa, cũng tốt, nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa.
Tên võ giả ban nãy nói chuyện với Từ Chí Khôn nghe thế liền run bặt, lập tức lùi về sau mấy bước.
Y còn nhớ rất rõ, lần trước khi Từ Chí Thâm đến đây, tên thanh niên này cũng nói vậy. Kết quả là Từ Chí Thâm chết, câu nói này cứ như thứ phù âm lấy mạng, khiến y sợ hãi theo bản năng, nếu không phải có gia chủ và các trưởng lão, cung phụng đều ở đây, e là y đã bỏ chạy rồi.
Nhận thấy được điểm dị thường ở y, Từ Chí Khôn lạnh lùng trừng một cái, nghiến răng quát:
- Tiểu bối chớ có ngông cuồng, hãy giao Bách Nhạc Đồ của Từ gia ta ra, tự phế đan điền, lão phu có thể tha cho ngươi khỏi chết, bằng không chớ trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!
Từ Chí Khôn hận không thể băm vằm Dương Khai thành nghìn mảnh, đời nào để hắn chết một cách dễ dàng, lão còn chuẩn bị sẽ hành hạ tên thanh niên này để an ủi vong linh đứa cháu phế vật.
- Đừng nhiều lời nữa, muốn đánh thì đánh, lão tử không có nhiều thời gian dây dưa với ngươi!
Dương Khai hừ lạnh.
- Tốt tốt tốt!
Từ Chí Khôn thấy Dương Khai ngang ngạnh như vậy, tức giận nhưng lại cười, quát lớn:
- Vậy thì như ngươi mong muốn!
Vừa dứt lời, lão như đại bàng tung cánh, khí thế kinh người ập về phía Dương Khai, mười mấy vị trưởng lão cung phụng Thánh Vương tam tầng cảnh của Từ gia theo sát sau lưng Từ Chí Khôn, rõ ràng muốn dùng thế lôi đình giết chết Dương Khai.
Bất kể Dương Khai có tu vi gì, hắn đã có thể giết chết Từ Chí Thâm, thì tức là chiến lực của hắn không tầm thường, Từ Chí Khôn đời nào coi nhẹ? Lão đã sớm quyết định tấn công toàn lực, không cho Dương Khai một cơ hội phản kháng.
Đang đứng trông từ phía xa, đám người Hải Khắc gia tộc thấy Từ gia xông hết lên, kinh hãi đến mức suýt rớt hết cả tròng mắt.
- Không biết xấu hổ hay sao vậy?
Ngõa Luân kêu lên, vừa rồi Từ Chí Khôn còn nói cái gì mà không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, mới chớp mắt thôi mà không chỉ ỷ lớn hiếp nhỏ, còn ỷ đông hiếp yếu, người của Từ gia da mặt đúng là dày.
- Cứ thế này thì tiểu tử đó sẽ nguy mất, gia chủ, chúng ta làm sao đây?
Hoàng Quyên nhíu mày, rõ ràng không đánh giá cao Dương Khai.
Sắc mặt Y Ân biến ảo mấy lần, nói thực, lão cũng không ngờ Từ gia lại giận dữ đến vậy, vừa tấn công đã dốc toàn quân. Giờ kể cả lão có kéo người đến đó e là cũng không còn kịp nữa, khẽ thở dài, như đang tự trấn an mình:
- Nếu tên Dương Khai đó thật sự khó thoát nạn, vậy thì cũng không đáng để chiêu dụ, có điều... Cứ xem thêm một lát nữa, nói không chừng hắn chưa chết ngay được đâu.
Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ, vẻ mặt như không dám tin.
Vì họ phát hiện, khi mấy chục Thánh Vương tam tầng cảnh của Từ gia xông đến, Dương Khai vẫn không biến sắc, ngược lại còn cười khẩy.
Ngay sau đó, phía trước sơn động, phạm vi quanh đó nghìn trượng chợt tràn ngập sương mù, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, bóng của mười mấy người Từ gia và Dương Khai biến mất tăm.
Mười mấy đạo thần niệm của Hải Khắc gia tộc bay đến đó cùng một lúc, nhưng căn bản không thể xuyên qua lớp sương mù này, cũng không điều tra được bất cứ tình hình gì bên trong!
- Trận pháp?
Y Ân kinh hô, người bắt đầu run rẩy, những trưởng lão cung phụng khác cũng nổi da gà, hai mắt thất thần.
Trận pháp không đáng sợ, cái đáng sợ là một trận pháp mà cả thần thức cũng không thể nhìn thấu, người làm nên trận pháp này chắc chắn vô cùng lợi hại.