Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1251: Không khác biệt.



- Không sai, đây là Dung Huyết đan được các trưởng lão ban cho, có thể giúp đệ tử Ma Huyết Giáo chúng ta tinh luyện huyết thân, đột phá bình cảnh! Muốn không? Đặng Ngưng toát ra nụ cười nguy hiểm, ngay sau đó lại vung tay lên, ném Dung Huyết đan về phía Lưu Viêm Sa Địa, điên cuồng cười to: - Muốn thì vào nhặt đi, xem thử các ngươi còn có mạng sống đi ra nữa không!

Hắn tự biết mình không thể bảo vệ được Dung Huyết đan trước hai người sư huynh đệ liên thủ, lại không chịu buông thả cho người ngoài.

- Mau cản hắn lại! Diệp Dương Vinh quát lớn, nhìn như muốn ra tay với Đặng Ngưng, ngăn cản động tác của hắn, nhưng thân mình xoay chuyển, lại vặn người đuổi theo hướng Dung Huyết đan.

An Chí Dụng cũng đánh một chiêu lung tung, liền quay đầu chạy theo Dung Huyết đan, lúc này mục tiêu của hai người cực kỳ nhất trí.

Nhưng Đặng Ngưng giận dữ ra tay, dùng hết sức lực, Dung Huyết đan bay đi cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay vào trong màn năng lượng đỏ sậm của Lưu Viêm Sa Địa, biến mất tăm. Đợi cho Diệp Dương Vinh cùng An Chí Dụng đuổi theo, đã sớm bó tay.

Nhất thời, sắc mặt hai người xanh mét, đồng loạt quay đầu, thẹn quá hóa giận trừng Đặng Ngưng, trong mắt không che giấu sát khí tuôn trào, không còn vẻ ôn hòa khuyên bảo vừa rồi, hiện tại hai người hận không thể bầm thây vạn đoạn Đặng Ngưng.

Dung Huyết đan bị ném vào Lưu Viêm Sa Địa, sẽ không thể nào tìm lại được nữa, bọn họ không có lòng tin với tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh mà xông vào cấm địa này, hơn nữa hiện tại là lúc Lưu Viêm Sa Địa hung dữ nhất, đi vào trong là tuyệt đối phải chết.

Đặng Ngưng nháy mắt ném ra Dung Huyết đan đã quay đầu chạy đi, muốn rời khỏi chỗ này, nhưng Diệp Dương Vinh quát lên một tiếng, thân mình chợt lóe, hóa thành mây máu, tốc độ cực nhanh vọt lên bên trên Đặng Ngưng, sau đó mây máu bao phủ, liền gói gọn Đặng Ngưng.

Bên trong mây máu, sát khí ngập trời, mùi máu tươi khiến người ta nôn mửa lan tỏa khắp nơi.

Nháy mắt, trong mây máu truyền ra tiếng hét kinh hãi của Đặng Ngưng: - Ma Thân Hóa Huyết, ngươi tu luyện được từ khi nào?

Hắn dường như rất khiếp sợ vì Diệp Dương Vinh thi triển ra chiêu thức này, giọng run rẩy, sau đó, bên trong mây máu truyền ra tiếng đánh nhau dữ dội và tiếng rên la của Đặng Ngưng.

Tiếng cười lạnh âm trầm của Diệp Dương Vinh truyền ra: - Sư huynh bất tài từ 3 năm trước đã nhìn ra môn đạo, hiện tại mới lần đầu thi triển chiến đấu. Đặng sư đệ, ta xem ngươi còn trốn đi đâu!

Vừa nói, vừa hạ lệnh: - An sư đệ, giết tên chướng mắt kia đi, rồi lại giúp ta một tay. Tuy rằng không còn Dung Huyết đan, nhưng theo ta biết, trên tay Đặng sư đệ vẫn còn có phương pháp tu luyện bí thuật Ma Huyết Ti, nếu đệ còn muốn, vậy mau ra tay.

Nhìn thấy Diệp Dương Vinh biến thành mây máu bao phủ Đặng Ngưng, sắc mặt An Chí Dụng cũng trầm xuống, hắn tuyệt đối không ngờ Diệp sư huynh tâm cơ thâm trầm như thế, 3 năm trước đã tu thành loại bí thuật này mà vẫn không bại lộ, trên mặt toát ra thần sắc kiêng kỵ.

Hiện tại không còn Dung Huyết đan, hắn cũng có ý muốn rút lui, dù sao có liên thủ với Diệp Dương Vinh giết Đặng Ngưng, vậy cũng không kiếm được chỗ tốt nào.

Nhưng bây giờ nghe nói hắn có phương pháp tu luyện bí thuật Ma Huyết Ti, liền động lòng, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại có chút chần chờ.

Diệp Dương Vinh nào không biết hắn kiêng kỵ cái gì, liền lớn tiếng hô: - An sư đệ, Ma Thân Hóa Huyết của sư huynh cực kỳ tiêu hao thánh nguyên, dùng để đối phó Đặng sư đệ đã rất miễn cưỡng, đệ không cần sợ ta lại xuống tay với đệ. Huống gì với thủ đoạn của An sư đệ, sư huynh sẽ không tự tìm xui xẻo.

Sắc mặt An Chí Dụng âm trầm, suy ngẫm một hồi, tựa như làm ra quyết định, lập tức trở nên kiên quyết, gật đầu nói: - Được, vậy sư đệ sẽ liên thủ cùng sư huynh một lần!

Nói rồi, hắn liền xoay người, lạnh lùng nhìn Dương Khai.

Đúng lúc này, một đoàn lửa chạy ra từ Lưu Viêm Sa Địa, chợt lóe lên liền biến mất trước ngực Dương Khai, khiến cho An Chí Dụng thấy thế không khỏi ngây ra, cau mày hỏi: - Đó là cái gì?

- Không có gì. Dương Khai khẽ thở dài, ngẫm nghĩ, nói: - Ta muốn nói, ta không có liên quan gì tới sư đệ của các ngươi, cũng không phải hỗ trợ hắn mai phục trong này, ngươi có tin không?

- Ngươi nói coi ta có tin không? An Chí Dụng hừ lạnh.

- Nếu đổi lại là ta, ta cũng không tin. Dương Khai bất đắc dĩ, trước tiên không nói Đặng Ngưng gặp được hắn toát ra vẻ mừng rỡ, còn có hai người giống như quen biết. Chỉ riêng nơi này là Lưu Viêm Sa Địa, tuy rằng còn là vòng ngoài, nhưng cũng cực nóng, cố tình Dương Khai lại xuất hiện ở đây, không phải trợ thủ mà Đặng Ngưng an bài, chẳng lẽ còn đến đây du ngoạn hay sao?

Trừ lúc mở ra thì Lưu Viêm Sa Địa sẽ náo nhiệt đông người, những lúc khác thì không có ai lại chịu đến gần chỗ này.

Lần này nếu không phải Diệp Dương Vinh cùng An Chí Dụng đuổi theo Đặng Ngưng làm sao lại đến chỗ này? Còn Đặng Ngưng cũng là đến đường cùng, mới ôm lòng may mắn chạy đến đây, muốn thoát khỏi hai người sư huynh, nào ngờ Dung Huyết đan dụ hoặc quá lớn, bọn họ vẫn đuổi chết không tha.

Cơ duyên trùng hợp, Dương Khai bị cuốn vào trận phân tranh này.

- Ngươi muốn tự kết liễu hay chờ ta ra tay? An Chí Dụng không hề để ý tới Dương Khai, liếc chiến đấu trong mây máu, cũng không vội ra tay với Dương Khai. Ngược lại bên kia chiến đấu càng kịch liệt, càng có lợi cho hắn, hắn ước gì Đặng Ngưng và Diệp Dương Vinh đánh cho lưỡng bại câu thương, để hắn có thể thừa cơ nhặt lợi.

- Có gì khác biệt?

Dương Khai cười khẽ, không hề sợ hãi.

- Rất là khác, tự ngươi kết liễu, có thể chết thoải mái, nếu như ta ra tay.... Hắc hắc!

- Ta cảm thấy không có gì khác biệt. Dương Khai chầm chậm lắc đầu, khóe miệng nhếch lên ý cười mỉa mai, bình thản nói: - Dù sao ngươi cũng sẽ chết!

An Chí Dụng ngẩn ra, đợi cho hiểu được Dương Khai nói cái gì, sắc mặt liền trở nên hung ác: - Thật là lớn lối, khó trách Đặng Ngưng lại tìm ngươi giúp đỡ, ta thật muốn xem ngươi làm sao khiến ta chết!

Vừa nói, trên người bùng lên huyết quang, khí tức vốn không có gì lạ bỗng nhiên trào ra mùi máu tanh.

Dương Khai nhíu mày, tuy rằng hắn không quen với người Ma Huyết Giáo, nhưng nhìn dao động thánh nguyên của Diệp Dương Vinh và An Chí Dụng này, cho thấy bọn họ đều tu luyện công pháp tà ác, bằng không sao lại có sát khí cùng lệ khí kinh người như vậy.

Loại khí tức này tu luyện đến cực hạn, thả ra lúc chiến đấu, sẽ chấn nhiếp tâm hồn, người có tâm trí không vững sẽ bị sát khí lệ khí này ảnh hưởng. Nhẹ thì khí thế bị đàn áp, nặng thì đánh mất ý chí chiến đấu, có thể nói sẽ chiếm ưu thế lớn trong lúc chiến đấu với người khác.

Nhưng mà đồng thời, loại sát khí lệ khí này cũng rất dễ dàng bị khắc chế, chỉ cần có thánh nguyên chí cương chí dương, vậy là đủ để áp chế.

Kim thân ngạo cốt của Dương Khai, vốn trước kia chứa đựng loại lực lượng tà ác này, hắn tự nhiên hiểu được những thứ này.

An Chí Dụng phóng thích ra khí thế, cũng không ra tay, mà càng hứng thú quan sát Dương Khai, tựa như muốn thấy hắn kinh hồn táng đảm dưới sát khí của mình.

Cảnh giới tu vi của đối phương thấp hơn hắn một tầng, tự nhiên hắn tràn đầy tự tin có thể áp chế được. Một khi khiến đối phương mất đi ý chí chiến đấu, hắn sẽ có thể chơi trò mèo vờn chuột với đối phương, đốt thời gian.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, lệ khí lệ khí của mình hội tụ thành khí thế đánh về phía thanh niên đối diện, thanh niên kia lại vẫn không đổi sắc, ngược lại có vẻ như khinh thường, không hề luống cuống giống những người trước kia, làm cho An Chí Dụng không khỏi sửng sốt, gật đầu nói: - Được được được, quả nhiên có chút bản lĩnh, ta thật là xem thường ngươi.

Vừa nói, liền thu lại khí thế, trên người bùng lên huyết quang, tựa như có máu tươi trào ra khỏi người hắn, nhanh chóng ngưng tụ thành sương máu. Sương máu vặn vẹo biến đổi, hóa thành bàn tay máu đánh thẳng xuống Dương Khai.

Tu La Huyết Thủ!

Một loại bí kỹ của Ma Huyết Giáo, chỉ có đệ tử Ma Huyết Giáo mới tu luyện được, tuy rằng uy lực không quá mạnh, nhưng trong bàn tay máu chứa đựng tà lệ khí vô cùng quỷ dị, khó lòng phòng bị. Một khi bị dính phải, máu toàn thân sẽ sôi trào, khiến cho kẻ địch sống không bằng chết.

Tất cả bí thuật của Ma Huyết Giáo đều thường có hiệu quả khó phòng bị, cho nên trên U Ám Tinh, võ giả bình thường đụng phải người Ma Huyết Giáo, hoặc là không quan tâm hoặc là không dám chiến đấu với bọn họ, bởi vì nói không chừng sẽ gặp thiệt thòi lớn.

Vừa đẩy ra Tu La Huyết Thủ, An Chí Dụng lại chỉ ra mười ngón tay, bắn ra những tia sáng đỏ, hoá thành những mũi nhọn màu máu, nấp đằng sau bàn tay máu dùng để đánh lén.

Hắn cũng không nghĩ rằng có thể một chiêu giết được Dương Khai, nhìn biểu hiện của đối phương, cho thấy không phải là kẻ yếu. Hắn đánh ra chiêu này có ý thăm dò, thử sâu cạn của Dương Khai.

Bàn tay máu đánh tới trước mặt, Dương Khai chỉ đánh ra một quyền, trên quyền phong quấn quanh Hắc viêm, toát ra nóng bỏng.

Hai bên va chạm, bàn tay máu tan rã như tuyết dưới mặt trời, bị Hắc viêm đánh tan, ngay cả hào quang màu máu cũng bị màu đen áp chế. Những mũi nhọn màu máu theo đằng sau cũng không thể tổn thương tới Dương Khai, hắn chỉ ngưng tụ ra mấy cái Hạo Thiên Thuẫn đã dễ dàng ngăn cản.

Thấy cảnh này, An Chí Dụng ngây người, lập tức ý thức được sức chiến đấu của Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đối diện không kém gì mình, liền không dám sơ sẩy, vung tay lên, một cây búa ngắn đỏ tươi xuất hiện. Cây búa ngắn có tạo hình cổ quái, nhìn giống búa rìu, nhưng càng giống loan đao, toàn thân đỏ ngầu, sát khí kinh người.

Búa ngắn vào tay, khí thế của An Chí Dụng tăng vọt, vung vũ khí hung hăng bổ xuống.

Một đạo huyết quang bắn ra từ búa ngắn, nhanh chóng biến thành lưỡi dao hình dáng giống cây búa đó, nhanh chóng phóng về phía Dương Khai. Sau đó hắn không ngừng vung búa, từng đạo huyết quang liên tiếp bắn ra, nháy mắt đã tạo thành quần lưỡi dao che trời, hung hăng đè xuống đầu Dương Khai.

Sắc mặt Dương Khai ngưng lại, biết đối phương dùng bản lĩnh thật, cho nên không có ý khinh địch, trực tiếp lấy ra chiếc khiên tím, che ở phía trước.

Chiếc khiên tím dù đã mất nhiều linh tính khi thu phục khí linh, nhưng bản thân nó vẫn còn năng lực phòng ngự, chỉ là không thể vận dụng chức năng bão cát mà thôi.