Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1267: Chỉ sợ trộm nhớ thương.



Dương Khai đầy bụng khó hiểu, theo Vũ Y nói, Đại Diên từ lúc đến đây đều đóng cửa không ra, dù cho Vũ Y chủ động đi thăm mấy lần, cũng giao lưu không sâu. Nhưng mình vừa trở về, Dương Viêm lại hỏi câu trả lời của mình, rõ ràng là rất để ý chuyện này.

Dương Khai không thể không liên tưởng tới có phải nàng muốn mình đi Lưu Ly Môn một chuyến, trước mắt hai nữ nhân này không có giao tình với Đại Diên, không cần phải nói lời hay cho cô ta đó chứ?

Dương Viêm nghe vậy, không chần chờ gật đầu nói: - Nếu có thể, muội tự nhiên muốn huynh đồng ý yêu cầu của cô ta.

Dương Khai híp mắt, không nói gì nhìn Dương Viêm, hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: - Muội nói xem lý lẽ gì, muội sẽ không đồng cảm lan tràn như thế, muội đang có mưu đồ gì?

Dương Viêm cười thần bí: - Nói mưu đồ thì quá đáng. Nhưng chúng ta nói lợi hai khi huynh đồng ý yêu cầu của cô ta, cô ta nói chuyện huynh cần làm chỉ trong vòng tối đa 3 ngày, hơn nữa cũng nằm trong phạm vi khả năng của huynh. Nếu cô ta nói là thật, vậy tạm thời mặc kệ là chuyện gì, đều không khó đối với huynh, chỉ là huynh phải đi Lưu Ly Môn một chuyến mà thôi.

Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không cắt lời, ra hiệu cho nàng nói tiếp.

Thấy Dương Khai không có ý khó chịu, Dương Viêm phấn chấn, tiếp tục nói:

- Cô ta nói xong chuyện sẽ có hậu tạ, tạm thời không tính, với gia sản của huynh bây giờ, cô ta cảm tạ chỉ sợ huynh cũng không thèm nhìn.

- Không sai, cho nên giúp cô ta cũng không lợi lộc gì, hơn nữa, tùy tiện chạy tới tông môn người ta, thật là không ổn thỏa. Nếu như địa vị của Đại Diên giống như Doãn Tố Điệp, vậy thì không sao, nhưng ta xem cô ta dường như không được ưu ái ở Lưu Ly Môn.

Dương Khai khẽ cau mày.

Dương Viêm hé môi cười: - Về chuyện của cô ta, lúc trước vì hiếu kỳ, cho nên cùng Vũ Y tìm hiểu một phen, huynh đoán xem thăm dò được gì?

- Chuyện gì? Dương Khai ngẩng lên nhìn các nàng.

Lần này Vũ Y lên tiếng: - Đại Diên này giống như huynh suy đoán, không được coi trọng lắm ở Lưu Ly Môn, nhưng đó là chuyện trong mười mấy năm gần đây. Huynh có biết trước kia đệ tử xuất sắc nhất, nổi danh nhất Lưu Ly Môn là ai?

- Đại Diên?

- Đúng vậy! Trước kia ở trong Lưu Ly Môn, Đại Diên đàn áp Doãn Tố Điệp, nhưng không biết sao, Đại Diên bỗng nhạt khỏi ánh mắt cao tầng Lưu Ly Môn, để cho Doãn Tố Điệp thay vào. Cho nên Doãn Tố Điệp mới trở thành đại biểu thế hệ trẻ Lưu Ly Môn, đi ra khắp nơi, tạo thành danh tiếng lớn. Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta không rõ lắm. Nhưng cao tầng Lưu Ly Môn đối với Đại Diên dường như vừa yêu vừa hận, cung cấp tài nguyên tu luyện và chỗ ở cho nàng không kém gì Doãn Tố Điệp, nhưng lại không cố ý bồi dưỡng nàng, điều này khiến người ta kỳ quái.

- Quả thật kỳ quái! Dương Khai cũng không hiểu được, hắn không có giao chiến với Doãn Tố Điệp, nhưng đã thấy Đại Diên ra tay. Hắn cảm thấy Đại Diên trong tiêu chuẩn Thánh Vương Cảnh đã là rất giỏi, dù cho ở trong Lưu Viêm Sa Địa bị võ giả Chiến Thiên Minh khi dễ, nhưng đó là bởi trong lòng giận dữ, ra tay lộn xộn, nếu đánh thật, Đại Diên sẽ không sợ người kia.

Nhưng mà, nàng vẫn có chênh lệch nhất định so với Khúc Trường Phong, Phương Thiên Trọng, Ngụy Cổ Xương, điểm này thì Dương Khai có thể nhìn ra được.

- Nếu ta giúp cô ta, có được lợi gì? Dường như không thấy được cái gì, cho dù là cũng không mất gì. Dương Khai kỳ quái nhìn Dương Viêm.

Vũ Y cười hì hì: - Sẽ không mất gì là đủ rồi. Về phần được gì... Hì hì, bán ân tình cho cô ta coi như là thu hoạch, dù sao nhiều năm trước cô ấy được sủng ái, nói không chừng có ngày trở mình, đến lúc đó huynh kết giao nữ nhân như thế, sẽ có giúp ích cho chúng ta phát triển sau này. Nói lại, dường như Dương Viêm tỷ tỷ còn có tính toán khác.

Dương Khai không khỏi chuyển mắt sang Dương Viêm.

Dương Viêm khẽ gật đầu, nói: - Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn ở Lưu Ly Môn, có từng nghe qua chưa?

Dương Khai thành thật lắc đầu, đến nay hắn còn không quá hiểu biết về các thế lực lớn trên U Ám Tinh, càng không rõ trong các thế lực lớn có những gì, nhưng mà Dương Viêm cố ý nhắc tới Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, có vẻ dữ dằn lắm.

- Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn là ngọn núi do Thiên Huyễn Lưu Ly tự nhiên tạo thành, nằm trong Lưu Ly Môn. Lưu Ly Môn chính vì Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn này mới chọn khai tông lập phái ở đó. Mà Thiên Huyễn Lưu Ly lại là một loại bảo bối luyện khí, nó có rất nhiều chức năng biến đổi cùng tự sửa chữa, muội cần những thứ này, hơn nữa còn cần số lượng lớn! Dương Viêm nghiêm túc nói.

Dương Khai kinh ngạc buồn cười: - Dù cho muội nói thế, huynh cũng không có cách nào. Nếu như Lưu Ly Sơn này là chỗ người ta khai tông lập phái, cao tầng bọn họ sẽ không thể nào tặng Thiên Huyễn Lưu Ly cho chúng ta được?

- Đương nhiên không thể, hơn nữa chúng ta cũng không mua nổi! Dương Viêm hừ hừ. - Huynh không biết, Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn nổi danh lừng lẫy trên U Ám Tinh, lấy Lưu Ly Sơn làm trung tâm bày ra đại trận, có thể thả ra Lưu Ly Thần Quang, có công hiệu trói buộc thần hồn. Nghe nói có một lần Lưu Ly Môn gặp đại nạn, chính là dựa vào Lưu Ly Sơn mà hóa giải. Hơn nữa, ngọn núi này là một chỉnh thể khổng lồ, muốn cắt ra một chút Thiên Huyễn Lưu Ly là cực kỳ khó khăn. Dù cho bản thân Lưu Ly Môn, cũng chỉ mấy chục năm mới lấy ra một chút Thiên Huyễn Lưu Ly. Quá nửa số Thiên Huyễn Lưu Ly này bị Lưu Ly Môn giữ lại, một nửa khác đem ra bán, mỗi lần đều bị các thế lực lớn điên cuồng tranh giành, giá cao đến mức khủng khiếp, bây giờ chúng ta nghèo rớt mồng tơi, làm sao mua nổi thứ này!

- Lại nghèo rớt mồng tơi nữa? Dương Khai cả kinh biến sắc, lần trước hắn ra đi, còn nghe võ giả Hải Khắc gia tộc nói Dương Viêm cùng Vũ Y đi tham dự hội đấu giá, ký gửi bán đấu giá bí bảo, tuy rằng Dương Khai không biết các nàng thu được bao nhiêu thánh tinh, nhưng khẳng định không phải con số nhỏ, làm sao mới có thánh tinh đã xài hết rồi?

Dương Viêm ngượng ngùng, nhăn nhó nói: - Bố trí trận pháp tiêu hao nguyên liệu quá lớn, huynh lại không cho chúng ta tiếp tục bán bí bảo, chúng ta cũng không có nguồn thú vào, tự nhiên miệng ăn núi lở.

- Cho dù tái nghèo, cũng không được đi bán bí bảo nữa.

Dương Khai nghiêm mặt, trầm giọng dặn dò. - Ít nhất trước khi chúng ta mạnh lên thì không thể bán.

- Muội hiểu rồi. Dương Viêm không vui chu môi nói, theo ý của nàng, trực tiếp luyện chế mấy chục cả trăm món bí bảo đẳng cấp cao, lấy ra đặc biệt cử hành hội đấu giá bí bảo, sẽ lập tức hóa giải khó khăn trước mắt. Nhưng bị Dương Khai hạ lệnh cưỡng chế, sau có Vũ Y khuyên can, nàng mới không thi hành kế hoạch điên cuồng này.

- Nói tiếp chuyện Thiên Huyễn Lưu Ly. Dương Khai như cười như không nhìn nàng. - Rốt cuộc muội muốn làm gì? Muội muốn huynh làm sao lấy được Thiên Huyễn Lưu Ly ở dưới mí mắt Lưu Ly Môn?

Dương Viêm cười hắc hắc, vỗ tay, gọi: - Tiểu Tiểu!

Vừa nói xong, một cái bóng xám vọt vào, đứng yên cạnh ba người, còng lưng xuống, hai tay chạm đầu gối, ánh mắt vô tội nhìn Dương Viêm.

Chính Thạch Khổi của Dương Khai!

Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, liền hiểu được Dương Viêm có ý gì.

- Ngay cả trận pháp do muội bố trí mà Tiểu Tiểu cũng coi như không, xông vào Lưu Ly Môn tự nhiên không thành vấn đề. Muội không tin trận pháp Lưu Ly Môn cao minh hơn muội bố trí, chỉ cần huynh mang nó vào Lưu Ly Môn, hắc hắc, đến lúc đó bên trong Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn nhất định sẽ có một cái hang lớn rỗng ruột.

Dương Khai nghe vậy, sau lưng ứa mồ hôi lạnh.

Lưu Ly Môn tạo nghiệt mà! Có gì không hay, lại đi có thứ như Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, chỉ sợ bọn họ nghĩ rằng Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn được tầng tầng lớp lớp đại trận hộ tông bảo vệ, con ruồi cũng đừng hòng bay vào.

Nhưng bọn họ làm sao ngờ tới, trên đời này còn có tồn tại nghịch thiên như Thạch Khổi?

Có câu nói, không sợ kẻ trộm, chỉ sợ trộm thương nhớ. Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn đã bị Dương Viêm chấm trúng.

Thạch Khổi trời sinh thích cắn nuốt khoáng vật quý hiếm, Thiên Huyễn Lưu Ly nếu dùng để luyện khí, khẳng định cũng nằm trong loại này, chính là thứ Thạch Khổi thích. Thạch Khổi tới lui không bóng dáng, bản thân nó không có dao động khí tức sinh mệnh, ngay cả cường giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng đừng mơ nhận ra sự tồn tại của nó. Đến lúc đó thả ra Thạch Khổi, lấy một chút Thiên Huyễn Lưu Ly, còn không phải chuyện nhẹ nhàng?

Chỉ sợ đợi cho Dương Khai mang Thạch Khổi rời khỏi Lưu Ly Môn, đám cao tầng kia cũng vẫn không phát hiện Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn đã nhẹ đi rất nhiều.

- Muội sớm muốn có Thiên Huyễn Lưu Ly, đáng tiếc vẫn không có cơ hội. Hiện tại hay rồi, có người chủ động chạy tới mời huynh đi qua, đây là cơ hội tốt. Dương Viêm nói rồi, ánh mắt trông mong nhìn Dương Khai.

- Muội cần Thiên Huyễn Lưu Ly để luyện chế cái gì? Dương Khai còn chưa yên lòng, cau mày hỏi tiếp, dù sao đi tông môn người khác trộm đồ, một khi xảy ra chuyện, quả thật khiến người ta ghi hận. Nếu như Dương Viêm luyện chế thứ gì không trọng yếu, Dương Khai quả thật không muốn chạm tới kiêng kỵ của người ta.

- Luyện chế một món bảo bối! Dương Viêm cười thần bí, nhưng không nói rõ, chỉ nói là: - Hiện tại không tiện nói rõ, bởi vì trong lòng muội cũng không nắm chắc, chủ yếu là bởi nắm giữ kiến thức luyện khí cùng trận pháp không đủ. Nhưng muội có thể cho huynh biết, vật này có tác dụng lớn cho huynh, khẳng định sẽ không khiến huynh thất vọng, đến lúc đó luyện chế ra, huynh tuyệt đối sẽ may mắn vì lựa chọn này.

- Lại là chuyện không thể nói! Dương Khai lắc đầu cười khổ, không biết bữa nay đám con gái này mắc bệnh gì, nói ra toàn là không rõ ràng dẫn dụ chú ý, khiến người ta hận ngứa răng lại bó tay.

- Vậy rốt cuộc huynh có đi Lưu Ly Môn hay không?

- Để huynh suy nghĩ. Tuy rằng Dương Khai động lòng, nhưng chuyện này không nhỏ, không cho phép một chút qua loa.

- Đi đi mà. Dương Viêm cầu khẩn, vừa nói vừa mở nhẫn không gian lấy ra một thứ, lắc lắc trước mặt Dương Khai: - Vừa lúc thuận đường đi tìm thứ này, nếu may mắn, nói không chừng có thể hóa giải tình trạng khó khăn của chúng ta!

Dương Khai nhìn thứ trên tay nàng, thần sắc khẽ động.

- Dương đại ca, huynh đồng ý với Dương Viêm tỷ tỷ đi, hơn nữa, muội xem lần này huynh bế quan cũng không ngắn, là lúc nên ra ngoài đi lại, thả lỏng tâm tình, nói không chừng chuyến này sẽ có thu hoạch khác. Vũ Y cũng khuyên bảo, nhưng nàng lựa lời thông minh hơn, không có thẳng thắn như Dương Viêm, xuống tay vào việc tu luyện của Dương Khai.